Quản sự Lâm gia không dám nhớ lại cảnh tượng ấy. Máu chảy lênh láng dưới mặt đất, mọi người đều chết sạch.

“Đồ đạc trong phòng rối tung hết cả lên, có vẻ như cửa tiệm ấy vừa bị cướp xong.”

Tay chân Triệu cung nhân lạnh ngắt: “Vậy... ngoài chưởng quầy và người làm thuê thì có người khác không?”

Nói rồi bà ta liếc nhìn Thôi Trinh một cái. Ban nãy Chi ca nhi bất cẩn nói lỡ lời, không biết Định Ninh hầu có bám mãi không tha chuyện này không. Tuy đó là cửa tiệm của nhị ca nhưng nhị ca cũng không nhất định là

đó.

“Không có ai cả.” Quản sự Lâm gia nói: “Tiểu nhân đã cho người hầu đi báo quan rồi.”

Triệu cung nhân âm thầm thở phào một hơi. May là nhị ca không sao. Giờ chỉ đợi nha môn đến điều tra vụ án thôi, không biết chừng còn tìm được kẻ giết người cướp của kia nữa.

Thôi Trinh nhìn Triệu cung nhân: “Cữu mẫu có muốn đi xem thử không?”

“Không đi, không đi.”

Một giọng trẻ con vang lên. Triệu cung nhân còn chưa nói gì thì Lâm Nhuận Chi đã vội vàng lên tiếng.

Thôi Trinh nhìn sang phía phát ra giọng nói, thấy Lâm Nhuận Chi và Châu Châu đang đứng ở cách đó không xa. Trên mặt Châu Châu không có thay đổi gì còn Lâm Nhuận Chi thì run rẩy, lộ ra vẻ mặt sợ hãi.

“Ôi!” Thu Tuệ, nha hoàn của Lâm Nhuận Chi vội vàng đi lên: “Nhị thiếu gia, chúng ta đừng chơi ở đây nữa, ra ngoài thôi!”

Lâm Nhuận Chi gật gật đầu nhìn Cố Minh Châu nhưng Cố Minh Châu không có ý muốn rời đi, vẫn đứng ở đó ném bao vải của cô.

“Còn không mau đưa nhị thiếu gia ra ngoài?” Triệu cung nhân không nhịn được mà thúc giục.

Thu Tuệ kéo tay Lâm Nhuận Chi định ra ngoài.

“Đợi đã.” Thôi Trinh gọi lại: “Lại đây đại ca hỏi để mấy câu.”

Lâm Nhuận Chi căng thẳng nắm chặt tay, nhìn Triệu cung nhân với ý xin bà ta giúp đỡ.

Triệu cung nhân nói: “Chi ca nhi còn chưa ngủ đủ, thân thể không thoải mái lắm, Hầu gia có chuyện gì thì để hôm khác hỏi đi.”

Thôi Trinh không nói gì mà chỉ nhìn chằm chằm Lâm Nhuận Chi, trong mắt ánh lên sự uy nghiêm, Lâm Nhuận Chị cứ như là bị đóng đinh tại chỗ, không thể nhúc nhích được.

Thôi Trinh lại gần: “Đại ca hỏi đệ, để thấy nhị cữu lúc nào?”

Lâm Nhuận Chi mấp máy môi, hoảng hốt không biết nên làm thế nào mới phải.

Sơ Cửu nhìn tình hình ở Cổ gia thì phát hiện, dù có xảy ra chuyện gì thì Cổ đại tiểu thư cũng đều đắm chìm vào trong trò chơi của mình, bên ngoài xảy ra chuyện gì cũng đều không liên quan đến cô.

Có điều thỉnh thoảng... cô sẽ bất cẩn lỡ tay.

“Choáng” một tiếng, bao vải trong tay cô đập trúng vại sứ được đặt trong góc.

Sơ Cửu cảm thán, đập hay lắm! Lúc này có chút động tĩnh sẽ khiến không khí trong phòng trở nên căng thẳng hơn,

Cổ đại tiểu thư là người có phúc, luôn nắm bắt được thời cơ tốt như vậy đấy.

Lâm Nhuận Chi giật mình, hận không thể lập tức chạy khỏi sân viện này: “Tối qua... không... không phải... để không nhìn thấy nhị cữu.”

Triệu cung nhân tức không chịu nổi. Sớm biết thế này bà ta sẽ không đưa Chi ca nhi ra ngoài.

“Đệ đi nghỉ ngơi đi.”

Thôi Trinh rời ánh mắt, Lâm Nhuận Chi như trút được gánh nặng, để Thu Tuệ kéo ra ngoài.

“Hầu gia muốn làm gì?” Triệu cung nhân oán trách Thôi Trinh: “Tại sao Hầu gia phải hỏi chuyện này cho bằng được? Ta và nhị ca thực sự chưa gặp nhau, chẳng lẽ ta lại lừa Hầu gia sao?”

Thôi Trinh ngồi lại xuống ghế. Tuy mẹ con Triệu cung nhân không chịu thừa nhận những vẻ mặt của Lâm Nhuận Chi đã chứng thực Triệu ma ma không nói dối.

Thôi Trinh dặn dò quản sự ở bên ngoài: “Cho người tìm Triệu nhị lão gia. Cửa tiệm của ông ấy xảy ra chuyện, sao ông ấy không ra mặt được?”

“Hầu gia.” Triệu cung nhân hoảng hốt: “Huynh ấy không ở phủ Thái Nguyên, ngài định tìm huynh ấy thế nào? Chẳng lẽ ngài định sai người đến phủ Tùng Giang ư?”

Thôi Trinh không để ý đến lời biện bạch của Triệu cung nhân mà chỉ nói: “Gần đây phủ Thái Nguyên xảy ra nhiều việc, cữu mẫu phải cẩn thận. Nếu không có chuyện gì khác thì cứu mẫu về Thiểm Tây đi.”

Thôi Trinh nói xong liền đứng dậy đi ra ngoài, mới đi đến cửa thì hắn dừng lại: “Vụ án ngựa chiến không phải là chuyện cữu mẫu có thể nhúng tay vào. Tốt nhất là cữu mẫu đừng đi khắp nơi nghe ngóng nữa. Khó

khăn lắm cữu cữu mới có ngày hôm nay, đừng có vì chuyện này mà tự chuốc vạ vào thân. Nếu cữu mẫu biết manh mối gì thì tốt nhất là sớm nói ra. Khâm sai triều đình là Ngụy đại nhân đang ở phủ Thái Nguyên. Ngài

ấy có thể vạch trần được Hàn tri phủ thì chắc hẳn những chuyện khác không thể thoát được đâu.”

Triệu cung nhân nhớ đến ánh mắt lạnh lẽo của Ngụy đại nhân, không nhịn được mà lạnh sống lưng, đợi sau khi Thôi Trinh ra ngoài thì bà ta mới ngồi bệt xuống ghế.

Dường như người trong viện đều ra ngoài cả.

Triệu cung nhân lẩm bẩm một mình: “Rốt cuộc nhị ca đi đâu vậy? Chẳng lẽ huynh ấy đã xảy ra chuyện gì rồi sao? Cầu xin Phật A Di Đà bảo vệ cho nhị ca của con có thể thuận lợi trở về phủ Tùng Giang.”

Cố Minh Châu đang ngồi ở hành lang. Tại sao Triệu cung nhân lại sợ người khác biết Triệu nhị lão gia đang ở phủ Thái Nguyên vậy?

Triệu cung nhân lo lắng cho vụ án ngựa chiến như vậy chắc chắn chuyện ấy có liên quan đến Triệu nhị lão gia.

Cố Minh Châu cẩn thận suy nghĩ lại về vụ án ngựa chiến.

Bề ngoài, cha cô chịu tội đến Sơn Tây, phát hiện Hành Thái Bộc tự có cực nhiều ngựa chiến nên xin triều đình đến xem ngựa, không ngờ lúc này ngựa chiến lại bị trộm mất, vụ án ngựa chiến chính thức được mở màn.

Giờ họ được biết ngựa chiến bị trộm mất là chuyện bịa đặt. Lúc ấy Hành Thái Bộc tự không hề có nhiều ngựa chiến đến vậy, họ đổ tội cho bọn trộm là để che giấu sự thật.

Cha tính số lượng ngựa chiến thông qua lượng cỏ và lượng chất thải. Chuyện này không lừa được người khác, không thể xảy ra nhầm lẫn, sai sót được.

Cũng có nghĩa là lúc ấy quả thật Hành Thái Bộc tự không có nhiều ngựa đến vậy, mà lúc triều đình đến xem ngựa thì ngựa biến mất.

Trước đó cô từng nghi ngờ liệu có phải Hành Thái Bộc tự muốn đối phó với thượng quan nên mới cố ý lấy số ngựa thứ đẳng này vào cho đủ số, tuy nhiên họ không ngờ được là triều đình thực sự sẽ đến xem ngựa. Số

ngựa thứ đẳng này không thể qua được kiểm tra, rất nhanh sẽ bị vạch trần nên họ chỉ đành giả vờ rằng ngựa bị mất sẽ bị triều đình trị tội giấu giếm.

Nếu cứ theo đó mà nghĩ tiếp...

Cô đoán Hàn Ngọc sẽ thừa nhận rằng ông ta đã cấu kết với quan viên của Hành Thái Bộc tự, báo tổng số lượng ngựa lên để xin triều đình nhiều rơm cỏ hơn rồi bán sổ rơm cỏ còn thừa ấy ra ngoài để kiếm tiền, sau đó từ

từ báo hao tổn trong quá trình nuôi ngựa lên. Có điều người tính không bằng trời tính, không ngờ cha cô lại đến Sơn Tây nên chúng chỉ đành gom đám ngựa thứ phẩm kia vào để cho đủ số lượng, kết quả cha cô lại mời

triều đình đến xem ngựa. Thấy chuyện này không thể che giấu được nữa nên chúng mới dàn dựng ra vụ trộm ngựa.

Nếu thực sự là vậy...

Tại sao Triệu cung nhân lại quan tâm đến vụ án ngựa chiến như vậy? Điều này giống như lạy ông tôi ở bụi này ấy.

Hơn nữa Hàn Ngọc vội vàng nhận tội như thể giống như là đang che giấu điều gì đó, có lẽ trong chuyện này còn ẩn giấu nội tình mà họ chưa điều tra ra.

Cố Minh Châu đứng ngồi không yên. Không biết Nhiếp Thẩm điều tra đến đâu rồi? Cô muốn đến xem cửa tiệm xảy ra án mạng của Triệu gia và quan trọng nhất là nghĩ cách tìm được Triệu nhị lão gia,

Ngụy đại nhân đổ bệnh rồi, chắc hẳn là ngài ấy không có sức lực để trông chừng cô nữa, vậy liệu cô có thể thay đổi thân phận để đi tra án với Nhiếp Thầm không?

Chắc hẳn lần này sẽ không gặp phải Ngụy đại nhân đâu nhỉ!

Cố Minh Châu nhìn về phía Bảo Đồng: “Gửi thư cho Liễu Tô, ta muốn ra ngoài một lát.”

Ngụy Nguyên Kham đọc công văn, Hàn Ngọc khai nhận chuyện ngựa chiến là do ông ta báo không số lượng ngựa lên triều đình để tham ô rơm cỏ cho ngựa ăn, ngựa thì ngày nào cũng phải ăn cỏ, nhất là ngựa chiến.

Một năm mỗi con ngựa chiến tiêu tốn cực nhiều lương thực, số ngân lượng này quả thật là khiến người ta thèm thuồng. Có điều Hàn Ngọc đã mở nhiều mỏ sắt như vậy, với ông ta mà nói thì chẳng phải mở thêm vài

cái mỏ nữa còn dễ hơn là tham ô rơm cỏ ư?

Ông ta đang che giấu điều gì đó.

Ngụy Nguyên Kham bỏ công văn xuống, Phùng An Bình nuốt nước bọt, nói: “Ngụy đại nhân có thể mang số tang chứng tham ô kia khỏi nhà hạ quan được không?”

Nhìn số bạc đó mà lòng y thấp thỏm không yên, chỉ sợ sẽ làm mất chúng.

“Thực ra...” Phùng An Bình nói: “Nếu còn xảy ra chuyện này nữa thì đại nhân có thể để bạc ở Cố gia, đảm bảo là an toàn.”

Ngụy Nguyên Kham hơi bất ngờ: “Tại sao?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện