Nói xong Ngụy Nguyên Kham nhìn thân vệ của mình: “Mang số bạc tìm được ở chỗ Hàn Ngọc đến chỗ của Phùng An Bình, đỡ cho Thái tử đến lại xảy ra chuyện.”
Thái tử?
Hai chân Phùng An Bình mềm nhũn.
“Đừng!” Phùng An Bình cúi người: “Đại nhân, nhà hạ quan hết chỗ rồi, không thể chứa thêm được nữa đâu.”
Ngụy Nguyên Kham không hề thay đổi sắc mặt, rũ mắt hỏi một cách tự nhiên: “Lúc ta điều tra án ở Hành Đô ti Tứ Xuyên, Chỉ huy sứ của Hành đô ti làm thế nào ấy nhỉ?”
“Chỉ huy sứ Hành đô xếp vài lớp bạc dưới gầm giường. Hắn nói ngủ như vậy yên tâm hơn.” Thân vệ nói xong nhìn Phùng An Bình: “Phùng đại nhân có thể xếp số rương bạc ấy thành giường cũng được.”
Phùng An Bình như sắp khóc đến nơi. Y sai rồi, hôm nay vào cửa y thấy Ngụy đại nhân mặc trường bào màu xanh nhạt yên tĩnh đọc sách, ít uy hiếp hơn so với thường ngày làm y cứ tưởng mình là người cùng phe với
ngài ấy rồi.
Chính vì thế y mới cẩn thận nhắc nhở Ngụy đại nhân, không ngờ lại bị ngài ấy nắm thóp.
Hôm nay Sơ Cửu lại không có ở đây, không có ai cứu được y.
Bình thường cho nhiều thịt như vậy, đến lúc quan trọng thì không thấy đâu, có phải là hắn cố ý trốn đi không?
Hu hu hu!
Mặt Phùng An Bình như mếu: “Nơi Cổ gia ở là căn nhà do tổ phụ hạ quan xây, bên dưới còn có mật đạo. Chuyện mật đạo không ai biết nên để đồ ở đó là an toàn nhất.”
Mật đạo.
Cuối cùng Ngụy Nguyên Kham cũng nhìn y: “Mật đạo này có thể dẫn thẳng ra bên ngoài ư?”
Phùng An Bình nuốt nước miếng, rất hối hận vì bản thân đã lỡ miệng nói bí mật này ra: “Đại nhân, chuyện này không được để lộ ra ngoài. Nữ quyền của Cổ gia ở đó, nếu bị người ta biết được thì không được an toàn
lám.”
Điều duy nhất có thể an ủi y là người như Ngụy đại nhân sẽ không làm ra cái chuyện trộm gà trộm chó như vậy. Nếu ngài ấy thực sự cần thì sẽ nói thẳng với Lâm phu nhân, tuyệt đối sẽ không tự chui vào một đạo.
Ngụy Nguyên Kham không hỏi nữa, đưa công văn cho Phùng An Bình.
Phùng An Bình như được đại xá, lập tức khom lưng: “Ti chức đã đến phủ nha. Bên ấy còn rất nhiều khẩu cung cần phải xử lý.”
Xem ra Ngụy Nguyên Kham chỉ tiện miệng hỏi chứ không thấy hứng thú với mật đạo cho lắm. Như vậy thì tốt, y có thể yên tâm rồi.
Đợi đến khi Phùng An Bình ra khỏi phòng thì ánh mắt Ngụy Nguyên Kham mới trở nên vô cùng sâu xa. Có mật đạo thông ra ngoài trạch viện Cổ gia, như vậy thì có thể tùy ý ra vào mà thần không biết, quỷ không hay.
“Sơ Cửu đâu?” Ngụy Nguyên Kham nói: “Gọi hắn về.”
Sơ Cửu bò trên nóc nhà cả ngày, lần cuối cùng hắn vất vả như vậy là để bắt một Chỉ huy sứ. Bề ngoài Tam gia giả vờ như không niệm tình riêng, làm việc theo phép công nhưng chẳng phải ngài ấy lại phải người lợi hại
nhất là hắn đến chỗ của Cổ đại tiểu thư sao?
Đợi Thôi Trịnh rời khỏi Cổ gia, Cố đại tiểu thư ngáp một cái liền đi vào phòng ngủ, sau khi Bảo Đồng ra ngoài mua đồ, hắn cũng nhảy xuống, trở về căn viện nhỏ mà họ ở tạm thời.
“Có phát hiện gì không?” Ngụy Nguyên Kham hỏi.
“Cố đại tiểu thư rất thích chơi ném bao vải, cướp khăn tay của Lâm nhị thiếu gia, sau đó lén nói chuyện riêng với nha hoàn tên Bảo Đồng kia một hồi lâu.”
Giọng của hai người rất nhỏ, hẳn không nghe thấy gì cả.
Ngụy Nguyên Kham hỏi: “Chỉ thế thôi sao?”
Tam gia còn chưa hài lòng! Quả nhiên động lòng rồi thì sẽ muốn nhiều hơn. Tam gia cũng chỉ là người phàm mà thôi.
Sơ Cửu cảm thán trong lòng, hắn nhìn Cổ đại tiểu thư không hề chớp mắt luôn!
“Chỉ thế thôi ạ.” Sơ Cửu đáp: “Không có gì bất thường cả.”
Ngụy Nguyên Kham bưng tách trà lên uống, không trách Sơ Cửu không nhìn ra manh mối nào.
“Nhà mẹ đẻ thiếp thất của Lâm Tự Chân xảy ra chuyện. Chưởng quầy, người làm thuê của cửa tiệm của nhị ca Triệu cung nhân bị sát hại.” Sơ Cửu nói tiếp: “Tiểu nhân đã sai người đến nha môn nghe ngóng tình hình,
một lát nữa là có thể về bẩm báo.”
Lâm Tự Chân.
Tướng quân của hành đô tô Thiểm Tây đóng quân tại Túc Châu Vệ.
Ông ta đánh thắng được mấy trận, trong đó trận đánh nổi tiếng nhất là dẫn một nghìn kỵ binh đánh lui năm nghìn quân Tác Ta, khiến quân Tác Ta mất hồn mất vía mà rút lui, tù binh người Tác Ta nói Lâm Tự Chân
đã mượn thiên binh xuống giúp đỡ.
Bây giờ Tác Ta không dám tấn công Túc Châu Vệ, trong mắt quân Tác Ta, Lâm Tự Chân chính là tướng quân biết dùng yêu thuật.
Sơ Cửu kể lại chuyện Thôi Trinh ép hỏi tung tích của Triệu nhị lão gia cho Ngụy Nguyên Kham nghe.
“Lúc họ nói chuyện này thì Cổ đại tiểu thư đang ở đâu?”
Đột nhiên lại hỏi đến Cổ đại tiểu thư, Tam gia đúng là ba câu không rời được Cổ đại tiểu thư.
Sơ Cửu nói: “Cổ đại tiểu thư đang ở bên cạnh ném bao vải.”
Là đang nghe lén sao? Xem ra bắt được Triệu nhị lão gia thì sẽ làm rõ được tình hình trước mắt.
“Phái người đi tìm tung tích của Triệu nhị lão gia.”
Nói rồi Ngụy Nguyên Kham đứng dậy. Tối nay cô ấy muốn đi ra ngoài nhỉ?
Triệu cung nhân chê phòng ốc của Cổ gia quá bé, ăn xong cơm chiều liền đưa hai đứa con về nhà tổ của Thôi gia.
Lâm phu nhân nhìn ngựa xe rời đi liền thở phào một hơi. Cuối cùng cũng yên tĩnh lại rồi.
Lâm phu nhân nói: “Đóng cửa đi!”
Tiễn từng người đi, bà cũng có thể nghỉ ngơi rồi.
Lâm phu nhân đi thăm Cố Minh Châu, thấy cô đang ngủ rất ngon. Miệng cô gái hơi nhếch lên, trên mặt không hề có một chút phòng bị nào. Ngắm con gái một lúc Lâm phu nhân mới về nghỉ.
Cố Minh Châu chậm rãi mở mắt ra. Tuy bây giờ cô rất muốn đến cửa tiệm của Triệu gia để điều tra ngay, nhưng càng là những lúc như thế này, cô càng không được lơ là. Thân phận y bà có thể che giấu khuôn mặt, đi
lại ở bên ngoài là tiện nhất nhưng lần trước cô suýt đã bị Ngụy Nguyên Kham nhìn thấy khuôn mặt thật rồi. Nếu lại ra ngoài bằng thân phận này thì e rằng không an toàn lắm.
May mà trong những người giỏi thám thính ở trong phường có phụ nữ, chỉ cần mặc y phục nam, đội nón che và đi bên cạnh Nhiếp Thầm thì sẽ không xảy ra chuyện gì cả.
Cô chỉ đi thu thập manh mối nên rất nhanh là có thể trở về.
Để phòng chuyện bất trắc, cô còn cẩn thận cải trang thêm, mong rằng thân phận Nghiêm thám hoa cho cô có thể dùng lâu một chút.
Trời tối dần, Cố Minh Châu ngáp mấy cái trước cửa phòng Lâm phu nhân liền bị bà dắt về phòng nghỉ ngơi.
Đợi sau khi Lâm phu nhân ra khỏi phòng, Cố Minh Châu mới ngồi dậy nói với Bảo Đồng: “Mang y phục qua đây.”
Khoác lên mình bộ y phục nam gọn gàng, Cố Minh Châu tràn đầy khí khái anh hùng.
Lần này khoác lên vai chiếc hộp dùng để khám nghiệm thi thể, Cố Minh Châu bước vào một đạo.
Trong bóng tối, một bóng người ung dung bước ra từ con hẻm. Cô mặc y phục nam khiến thân hình càng thêm nhỏ nhắn nhưng lại sải bước vô cùng lớn, động tác vô cùng nhanh nhẹn, không khác gì những người
thường xuyên đi lại trong phường. Chiếc nón trên đầu được kéo xuống rất thấp, cô cố gắng ẩn mình vào bóng tối, trong chớp mắt liền biến mất ở phía cuối con đường.
Ngụy Nguyên Kham bước ra từ trong góc.
Sơ Cứu tròn mắt nhìn. Đó là ai? Có lẽ nào là người hẹn hò với Cổ đại tiểu thư không?
Thái tử?
Hai chân Phùng An Bình mềm nhũn.
“Đừng!” Phùng An Bình cúi người: “Đại nhân, nhà hạ quan hết chỗ rồi, không thể chứa thêm được nữa đâu.”
Ngụy Nguyên Kham không hề thay đổi sắc mặt, rũ mắt hỏi một cách tự nhiên: “Lúc ta điều tra án ở Hành Đô ti Tứ Xuyên, Chỉ huy sứ của Hành đô ti làm thế nào ấy nhỉ?”
“Chỉ huy sứ Hành đô xếp vài lớp bạc dưới gầm giường. Hắn nói ngủ như vậy yên tâm hơn.” Thân vệ nói xong nhìn Phùng An Bình: “Phùng đại nhân có thể xếp số rương bạc ấy thành giường cũng được.”
Phùng An Bình như sắp khóc đến nơi. Y sai rồi, hôm nay vào cửa y thấy Ngụy đại nhân mặc trường bào màu xanh nhạt yên tĩnh đọc sách, ít uy hiếp hơn so với thường ngày làm y cứ tưởng mình là người cùng phe với
ngài ấy rồi.
Chính vì thế y mới cẩn thận nhắc nhở Ngụy đại nhân, không ngờ lại bị ngài ấy nắm thóp.
Hôm nay Sơ Cửu lại không có ở đây, không có ai cứu được y.
Bình thường cho nhiều thịt như vậy, đến lúc quan trọng thì không thấy đâu, có phải là hắn cố ý trốn đi không?
Hu hu hu!
Mặt Phùng An Bình như mếu: “Nơi Cổ gia ở là căn nhà do tổ phụ hạ quan xây, bên dưới còn có mật đạo. Chuyện mật đạo không ai biết nên để đồ ở đó là an toàn nhất.”
Mật đạo.
Cuối cùng Ngụy Nguyên Kham cũng nhìn y: “Mật đạo này có thể dẫn thẳng ra bên ngoài ư?”
Phùng An Bình nuốt nước miếng, rất hối hận vì bản thân đã lỡ miệng nói bí mật này ra: “Đại nhân, chuyện này không được để lộ ra ngoài. Nữ quyền của Cổ gia ở đó, nếu bị người ta biết được thì không được an toàn
lám.”
Điều duy nhất có thể an ủi y là người như Ngụy đại nhân sẽ không làm ra cái chuyện trộm gà trộm chó như vậy. Nếu ngài ấy thực sự cần thì sẽ nói thẳng với Lâm phu nhân, tuyệt đối sẽ không tự chui vào một đạo.
Ngụy Nguyên Kham không hỏi nữa, đưa công văn cho Phùng An Bình.
Phùng An Bình như được đại xá, lập tức khom lưng: “Ti chức đã đến phủ nha. Bên ấy còn rất nhiều khẩu cung cần phải xử lý.”
Xem ra Ngụy Nguyên Kham chỉ tiện miệng hỏi chứ không thấy hứng thú với mật đạo cho lắm. Như vậy thì tốt, y có thể yên tâm rồi.
Đợi đến khi Phùng An Bình ra khỏi phòng thì ánh mắt Ngụy Nguyên Kham mới trở nên vô cùng sâu xa. Có mật đạo thông ra ngoài trạch viện Cổ gia, như vậy thì có thể tùy ý ra vào mà thần không biết, quỷ không hay.
“Sơ Cửu đâu?” Ngụy Nguyên Kham nói: “Gọi hắn về.”
Sơ Cửu bò trên nóc nhà cả ngày, lần cuối cùng hắn vất vả như vậy là để bắt một Chỉ huy sứ. Bề ngoài Tam gia giả vờ như không niệm tình riêng, làm việc theo phép công nhưng chẳng phải ngài ấy lại phải người lợi hại
nhất là hắn đến chỗ của Cổ đại tiểu thư sao?
Đợi Thôi Trịnh rời khỏi Cổ gia, Cố đại tiểu thư ngáp một cái liền đi vào phòng ngủ, sau khi Bảo Đồng ra ngoài mua đồ, hắn cũng nhảy xuống, trở về căn viện nhỏ mà họ ở tạm thời.
“Có phát hiện gì không?” Ngụy Nguyên Kham hỏi.
“Cố đại tiểu thư rất thích chơi ném bao vải, cướp khăn tay của Lâm nhị thiếu gia, sau đó lén nói chuyện riêng với nha hoàn tên Bảo Đồng kia một hồi lâu.”
Giọng của hai người rất nhỏ, hẳn không nghe thấy gì cả.
Ngụy Nguyên Kham hỏi: “Chỉ thế thôi sao?”
Tam gia còn chưa hài lòng! Quả nhiên động lòng rồi thì sẽ muốn nhiều hơn. Tam gia cũng chỉ là người phàm mà thôi.
Sơ Cửu cảm thán trong lòng, hắn nhìn Cổ đại tiểu thư không hề chớp mắt luôn!
“Chỉ thế thôi ạ.” Sơ Cửu đáp: “Không có gì bất thường cả.”
Ngụy Nguyên Kham bưng tách trà lên uống, không trách Sơ Cửu không nhìn ra manh mối nào.
“Nhà mẹ đẻ thiếp thất của Lâm Tự Chân xảy ra chuyện. Chưởng quầy, người làm thuê của cửa tiệm của nhị ca Triệu cung nhân bị sát hại.” Sơ Cửu nói tiếp: “Tiểu nhân đã sai người đến nha môn nghe ngóng tình hình,
một lát nữa là có thể về bẩm báo.”
Lâm Tự Chân.
Tướng quân của hành đô tô Thiểm Tây đóng quân tại Túc Châu Vệ.
Ông ta đánh thắng được mấy trận, trong đó trận đánh nổi tiếng nhất là dẫn một nghìn kỵ binh đánh lui năm nghìn quân Tác Ta, khiến quân Tác Ta mất hồn mất vía mà rút lui, tù binh người Tác Ta nói Lâm Tự Chân
đã mượn thiên binh xuống giúp đỡ.
Bây giờ Tác Ta không dám tấn công Túc Châu Vệ, trong mắt quân Tác Ta, Lâm Tự Chân chính là tướng quân biết dùng yêu thuật.
Sơ Cửu kể lại chuyện Thôi Trinh ép hỏi tung tích của Triệu nhị lão gia cho Ngụy Nguyên Kham nghe.
“Lúc họ nói chuyện này thì Cổ đại tiểu thư đang ở đâu?”
Đột nhiên lại hỏi đến Cổ đại tiểu thư, Tam gia đúng là ba câu không rời được Cổ đại tiểu thư.
Sơ Cửu nói: “Cổ đại tiểu thư đang ở bên cạnh ném bao vải.”
Là đang nghe lén sao? Xem ra bắt được Triệu nhị lão gia thì sẽ làm rõ được tình hình trước mắt.
“Phái người đi tìm tung tích của Triệu nhị lão gia.”
Nói rồi Ngụy Nguyên Kham đứng dậy. Tối nay cô ấy muốn đi ra ngoài nhỉ?
Triệu cung nhân chê phòng ốc của Cổ gia quá bé, ăn xong cơm chiều liền đưa hai đứa con về nhà tổ của Thôi gia.
Lâm phu nhân nhìn ngựa xe rời đi liền thở phào một hơi. Cuối cùng cũng yên tĩnh lại rồi.
Lâm phu nhân nói: “Đóng cửa đi!”
Tiễn từng người đi, bà cũng có thể nghỉ ngơi rồi.
Lâm phu nhân đi thăm Cố Minh Châu, thấy cô đang ngủ rất ngon. Miệng cô gái hơi nhếch lên, trên mặt không hề có một chút phòng bị nào. Ngắm con gái một lúc Lâm phu nhân mới về nghỉ.
Cố Minh Châu chậm rãi mở mắt ra. Tuy bây giờ cô rất muốn đến cửa tiệm của Triệu gia để điều tra ngay, nhưng càng là những lúc như thế này, cô càng không được lơ là. Thân phận y bà có thể che giấu khuôn mặt, đi
lại ở bên ngoài là tiện nhất nhưng lần trước cô suýt đã bị Ngụy Nguyên Kham nhìn thấy khuôn mặt thật rồi. Nếu lại ra ngoài bằng thân phận này thì e rằng không an toàn lắm.
May mà trong những người giỏi thám thính ở trong phường có phụ nữ, chỉ cần mặc y phục nam, đội nón che và đi bên cạnh Nhiếp Thầm thì sẽ không xảy ra chuyện gì cả.
Cô chỉ đi thu thập manh mối nên rất nhanh là có thể trở về.
Để phòng chuyện bất trắc, cô còn cẩn thận cải trang thêm, mong rằng thân phận Nghiêm thám hoa cho cô có thể dùng lâu một chút.
Trời tối dần, Cố Minh Châu ngáp mấy cái trước cửa phòng Lâm phu nhân liền bị bà dắt về phòng nghỉ ngơi.
Đợi sau khi Lâm phu nhân ra khỏi phòng, Cố Minh Châu mới ngồi dậy nói với Bảo Đồng: “Mang y phục qua đây.”
Khoác lên mình bộ y phục nam gọn gàng, Cố Minh Châu tràn đầy khí khái anh hùng.
Lần này khoác lên vai chiếc hộp dùng để khám nghiệm thi thể, Cố Minh Châu bước vào một đạo.
Trong bóng tối, một bóng người ung dung bước ra từ con hẻm. Cô mặc y phục nam khiến thân hình càng thêm nhỏ nhắn nhưng lại sải bước vô cùng lớn, động tác vô cùng nhanh nhẹn, không khác gì những người
thường xuyên đi lại trong phường. Chiếc nón trên đầu được kéo xuống rất thấp, cô cố gắng ẩn mình vào bóng tối, trong chớp mắt liền biến mất ở phía cuối con đường.
Ngụy Nguyên Kham bước ra từ trong góc.
Sơ Cứu tròn mắt nhìn. Đó là ai? Có lẽ nào là người hẹn hò với Cổ đại tiểu thư không?
Danh sách chương