lẻn vào quán trọ, mẹ còn dặn cậu bé không được nói lung tung, đương nhiên cậu bé sẽ thấy bất an.
Có lẽ tình cảnh lúc đó vô cùng khủng khiếp, nếu không sẽ không khiến Lâm Nhuận Chi có ấn tượng sâu sắc như vậy.
Một đứa trẻ hoàn toàn tin tưởng người thân bên cạnh, lúc nào người thân cũng tỏ vẻ hiền hòa trước mặt chúng, đột nhiên có một ngày cậu bé lại trông thấy gương mặt dữ tợn của người thân, bị hoảng loạn là điều khó
tránh khỏi. Đó không chỉ là sợ hãi mà còn là một sự đả kích tâm lý.
Đúng là tạo nghiệp, Lâm phu nhân lặng lẽ thở dài, ôm chặt Châu Châu vào lòng, tay bà vô thức vỗ vỗ lưng Châu Châu.
Cố Minh Châu vẫn đang suy nghĩ chuyện Lâm Nhuận Chi vừa nói. Lâm Nhuận Chi trông thấy tự thừa trong quán trọ, cách giải thích đơn giản nhất là sau khi bị đánh ngất, tự thừa đã tỉnh lại rồi đi vào quán trọ, sau khi
ra khỏi quán trọ mới bị người ta ném xuống sông.
Nếu là vậy, tại sao Triệu cung nhân và người nhà họ Lâm lại không cho Lâm Nhuận Chi nói ra? Có lẽ còn nhờ vậy mà hóa giải hiềm nghi của Triệu nhị lão gia cơ mà?
Trừ phi Triệu cung nhân cho rằng cái chết của tự thừa kia có liên quan đến Triệu nhị lão gia nên mới không để ý đến điểm này.
Không đúng, còn một khả năng khác, đó chính là Triệu cũng nhận thấy Triệu nhị lão gia không thể nào thoát thân nên dứt khoát không gây thêm rắc rối nữa, cứ thế đổ hết tội nợ lên đầu Triệu nhị lão gia.
Dù là khả năng nào thì cũng có thể chắc chắn hai chuyện. Thứ nhất, cần phải kiểm tra kỹ lại thi thể của tự thừa, xem xem có thể phát hiện dấu vết gì nữa không.
Thứ hai, ít nhiều gì Lâm Tự Chân cũng có dính líu đến án ngựa chiến, bây giờ chỉ thiếu chứng cứ mà thôi.
Có thể coi đây là manh mối quan trọng cho việc điều tra tiếp theo.
Ngụy Nguyên Kham đứng lên, đi về phía Cố Minh Châu, Lâm phu nhân vội vàng che kín con gái vào lòng.
Sắc mặt Ngụy Nguyên Kham lạnh tanh, hắn nhìn Cố Minh Châu, hỏi: “Ai bảo tiểu thư đến đây gọi Lâm Nhuận Chi?”
Giọng điệu không nghe ra vui buồn hờn giận, ánh mắt hắn tĩnh lặng đến lạ, rất khó nhìn thấu suy nghĩ của hắn.
Rõ ràng Cố Minh Châu đã bị hù dọa, cô không chịu trả lời.
Ngụy Nguyên Kham cũng rất kiên nhẫn, cô tới báo tin cho hắn, hắn cũng coi như có đi có lại, thế nên lặp lại một lần nữa: “Là ai bảo tiểu thư đến đây gọi Lâm Nhuận Chi?”
Lúc này, Cố Minh Châu mới lắp bắp nói: “Di mẫu... Di mẫu... ăn lựu...”
Ngụy Nguyên Kham nhận được câu trả lời, ngẩng đầu căn dặn: “Gọi bà bà giúp đỡ trong nha môn đến đây.”
Bà bà trong nha môn là những người giúp trừng trị phạm nhân nữ, bây giờ Ngụy Nguyên Kham gọi đến để làm gì?
Trái tim Lâm phu nhân đập thình thịch.
Người hầu nhà họ Thôi biết được tin tức càng sợ đến mức hồn vía lên mây, vội vàng đi bẩm báo.
“Thái phu nhân, không hay rồi!” Quản sự bước lên bẩm: “Ngụy đại nhân ép hỏi biểu tiểu thư tại sao lại kéo Lâm nhị thiếu gia đi... biểu tiểu thư khai ra người, bây giờ Ngụy đại nhân đang gọi bà bà trong nha môn đến.”
Các đại nhân triều đình phá án sẽ cho nha sai và bà bà đi theo, nếu không có việc gì thì để bọn họ hầu ngoài cửa, bây giờ Ngụy đại nhân cho người đi truyền, những người này sẽ lập tức đến ngay.
Nghe vậy, Lâm thái phu nhân mở to hai mắt, sao Châu Châu có thể khai ra bà ta?
“Một đứa con gái ngốc nghếch không nói được câu nào rõ ràng, sao có thể tin được lời nó nói?” Lâm thái phu nhân nói: “Nếu Ngụy đại nhân nghi ngờ lão thân thì cứ để hắn đến đây gặp ta.”
Lâm thái phu nhân vừa dứt lời, rèm cửa gian nhà chính đã bị vén lên, mấy bà bà lập tức bước vào.
“Các ngươi muốn làm gì?” Lâm thái phu nhân cao giọng đe dọa bọn họ: “Không được truyền đã vào đây, không có phép tắc quy củ gì phải không?”
“Không cần truyền.”
Ngoài cửa vang lên giọng nói lạnh lùng của Ngụy Nguyên Kham: “Năm lần bảy lượt quấy rầy bản quan tra án, coi thường luật pháp triều đình, theo luật phạt hai mươi trượng. Niệm tình Lâm thái phu nhân là cáo
mệnh phụ, đổi thành và miệng năm lần!”
Cái gì?
Lâm thái phu nhân trợn tròn mắt: “Ngươi... ngươi... dám...” Bà ta còn chưa dứt lời đã thấy mấy bà bà tiến lên.
“Ai dám động tay!” Lâm thái phu nhân nói: “Hôm nay các ngươi dám động đến một sợi tóc của ta, ta tuyệt đối sẽ không tha cho các ngươi!”
Ngụy Nguyên Kham tháo tín phù bên hông xuống: “Thứ này là Hoàng thượng ban tặng lúc bản quan xuất kinh. Trong nha môn còn có ý chỉ bổ nhiệm khâm sai của triều đình. Lúc ta tới nhà họ Cố đã nói rõ ràng, Thôi
Lâm thị vẫn cố tình làm bậy, nếu bản quan tiếp tục làm như không thấy thì để vương pháp triều đình vào đâu?
“Một nữ quyền mà bản quan cũng không trừng trị được thì có tư cách gì xử án ở phủ Thái Nguyên? Những người đến trừng phạt Thôi Lâm thì hôm nay, về sau có tổn thương gì đều là do nhà họ Thôi gây ra, bản quan
sẽ làm chủ cho bọn họ. Sau khi xong việc, bọn họ sẽ theo bản quan vào kinh làm việc, để bản quan xem ai sẽ trả thù bọn họ.”
Nói đoạn, Ngụy Nguyên Kham lại lạnh nhạt ra lệnh: “Đánh đi.”
Sắc mặt Lâm thái phu nhân hoàn toàn thay đổi, mấy bà bà tiến lên kéo tay bà ta khỏi ghế, cố gắng đè xuống đất. Bà ta muốn vùng vẫy thoát ra nhưng nào có thể đọ sức với mấy người đàn bà lực điền này.
Lại có bà bà cầm tín phù bước vào, Lâm thái phu nhân nhìn thấy tín phù kia thì xám cả mặt. Bây giờ bà ta đã tin Ngụy Nguyên Kham dám đối phó với mình.
Một tiếng “chát” vang lên, một bạt tại đập thẳng lên mặt bà ta.
Cơn đau đớn tê rần ập đến, Lâm thái phu nhân siết chặt tay, cảm giác nhục nhã chưa từng có dâng lên, nước mắt chảy dài. Đời này bà ta chưa từng phải chịu đau khổ thế này, trong ngực bà ta bừng bừng oán hận.
Ngụy Nguyên Kham thực sự dám sỉ nhục bà ta như vậy ư?
“Thái phu nhân... Thái phu nhân...”
Đám người hầu nhà họ Thôi rồi hết cả lên, bọn họ hoàn toàn không ngờ vị Ngụy đại nhân kia sẽ bất chấp ra tay như thế. Bọn họ muốn xông lên cứu chủ nhưng lại bị nha sai và bà bà ngăn lại. Ngụy đại nhân lại đang
đứng trong viện, không ai dám hành động thiếu suy nghĩ.
Lâm phu nhân nghe tiếng động trong nhà chính, cũng mất hồi lâu mới lấy lại tinh thần. Ngụy Nguyên Kham đúng là ra tay tàn nhẫn, trừ hắn ra, đâu còn ai dám làm vậy? Với tính tình của trưởng tỷ, lần này kết thù
thật rồi.
Có thể tưởng tượng được sau khi Ngụy Nguyên Kham về kinh, tất nhiên sẽ bị tố cáo. Hắn dựa vào thân phận con cháu ngoại thích thì không sợ gì hết sao?
Lần trước Ngụy đại nhân còn nói Thái tử sắp tới, sau khi Thái tử biết chuyện chắc chắn sẽ tra hỏi. Hắn còn trẻ như thế, vừa bắt Hàn Ngọc, lại phải đối phó với Thái tử và nhà họ Thôi, một mình hắn sao ứng phó nổi?
Cố Minh Châu nhìn sườn mặt Ngụy Nguyên Kham, gương mặt hắn căng cứng, toát lên vẻ khư khư cố chấp. Bây giờ hắn trừng phạt Lâm thái phu nhân không chỉ vì ra oai mà còn vì muốn thử thăm dò lập trường của
nhà họ Thôi.
Nếu nhà họ Thôi là người của Thái tử thì sẽ lấy đây là cái cớ để tố cáo với Thái tử, giúp Thái tử cùng đối phó với Ngụy Nguyên Kham. Gươm giáo công khai thì dễ tránh, tên bắn âm thầm lại khó phòng, cứ lật hết bài thì
còn dễ làm.
“Hầu gia tới, Hầu gia...”
Lúc người hầu còn đang kêu la, Thôi Trinh đã sải bước đi vào viện.
Việc phạt vả miệng trong phòng còn chưa kết thúc, kiểu trừng phạt này chủ yếu là giày vò lòng người, đương nhiên là càng chậm càng tốt. Thế nên lúc Thôi Trinh bước vào đã nghe thấy cái tát cuối cùng vang lên.
Một tiếng “chát” đanh gọn như đang đánh thẳng vào mặt hắn.
Có lẽ tình cảnh lúc đó vô cùng khủng khiếp, nếu không sẽ không khiến Lâm Nhuận Chi có ấn tượng sâu sắc như vậy.
Một đứa trẻ hoàn toàn tin tưởng người thân bên cạnh, lúc nào người thân cũng tỏ vẻ hiền hòa trước mặt chúng, đột nhiên có một ngày cậu bé lại trông thấy gương mặt dữ tợn của người thân, bị hoảng loạn là điều khó
tránh khỏi. Đó không chỉ là sợ hãi mà còn là một sự đả kích tâm lý.
Đúng là tạo nghiệp, Lâm phu nhân lặng lẽ thở dài, ôm chặt Châu Châu vào lòng, tay bà vô thức vỗ vỗ lưng Châu Châu.
Cố Minh Châu vẫn đang suy nghĩ chuyện Lâm Nhuận Chi vừa nói. Lâm Nhuận Chi trông thấy tự thừa trong quán trọ, cách giải thích đơn giản nhất là sau khi bị đánh ngất, tự thừa đã tỉnh lại rồi đi vào quán trọ, sau khi
ra khỏi quán trọ mới bị người ta ném xuống sông.
Nếu là vậy, tại sao Triệu cung nhân và người nhà họ Lâm lại không cho Lâm Nhuận Chi nói ra? Có lẽ còn nhờ vậy mà hóa giải hiềm nghi của Triệu nhị lão gia cơ mà?
Trừ phi Triệu cung nhân cho rằng cái chết của tự thừa kia có liên quan đến Triệu nhị lão gia nên mới không để ý đến điểm này.
Không đúng, còn một khả năng khác, đó chính là Triệu cũng nhận thấy Triệu nhị lão gia không thể nào thoát thân nên dứt khoát không gây thêm rắc rối nữa, cứ thế đổ hết tội nợ lên đầu Triệu nhị lão gia.
Dù là khả năng nào thì cũng có thể chắc chắn hai chuyện. Thứ nhất, cần phải kiểm tra kỹ lại thi thể của tự thừa, xem xem có thể phát hiện dấu vết gì nữa không.
Thứ hai, ít nhiều gì Lâm Tự Chân cũng có dính líu đến án ngựa chiến, bây giờ chỉ thiếu chứng cứ mà thôi.
Có thể coi đây là manh mối quan trọng cho việc điều tra tiếp theo.
Ngụy Nguyên Kham đứng lên, đi về phía Cố Minh Châu, Lâm phu nhân vội vàng che kín con gái vào lòng.
Sắc mặt Ngụy Nguyên Kham lạnh tanh, hắn nhìn Cố Minh Châu, hỏi: “Ai bảo tiểu thư đến đây gọi Lâm Nhuận Chi?”
Giọng điệu không nghe ra vui buồn hờn giận, ánh mắt hắn tĩnh lặng đến lạ, rất khó nhìn thấu suy nghĩ của hắn.
Rõ ràng Cố Minh Châu đã bị hù dọa, cô không chịu trả lời.
Ngụy Nguyên Kham cũng rất kiên nhẫn, cô tới báo tin cho hắn, hắn cũng coi như có đi có lại, thế nên lặp lại một lần nữa: “Là ai bảo tiểu thư đến đây gọi Lâm Nhuận Chi?”
Lúc này, Cố Minh Châu mới lắp bắp nói: “Di mẫu... Di mẫu... ăn lựu...”
Ngụy Nguyên Kham nhận được câu trả lời, ngẩng đầu căn dặn: “Gọi bà bà giúp đỡ trong nha môn đến đây.”
Bà bà trong nha môn là những người giúp trừng trị phạm nhân nữ, bây giờ Ngụy Nguyên Kham gọi đến để làm gì?
Trái tim Lâm phu nhân đập thình thịch.
Người hầu nhà họ Thôi biết được tin tức càng sợ đến mức hồn vía lên mây, vội vàng đi bẩm báo.
“Thái phu nhân, không hay rồi!” Quản sự bước lên bẩm: “Ngụy đại nhân ép hỏi biểu tiểu thư tại sao lại kéo Lâm nhị thiếu gia đi... biểu tiểu thư khai ra người, bây giờ Ngụy đại nhân đang gọi bà bà trong nha môn đến.”
Các đại nhân triều đình phá án sẽ cho nha sai và bà bà đi theo, nếu không có việc gì thì để bọn họ hầu ngoài cửa, bây giờ Ngụy đại nhân cho người đi truyền, những người này sẽ lập tức đến ngay.
Nghe vậy, Lâm thái phu nhân mở to hai mắt, sao Châu Châu có thể khai ra bà ta?
“Một đứa con gái ngốc nghếch không nói được câu nào rõ ràng, sao có thể tin được lời nó nói?” Lâm thái phu nhân nói: “Nếu Ngụy đại nhân nghi ngờ lão thân thì cứ để hắn đến đây gặp ta.”
Lâm thái phu nhân vừa dứt lời, rèm cửa gian nhà chính đã bị vén lên, mấy bà bà lập tức bước vào.
“Các ngươi muốn làm gì?” Lâm thái phu nhân cao giọng đe dọa bọn họ: “Không được truyền đã vào đây, không có phép tắc quy củ gì phải không?”
“Không cần truyền.”
Ngoài cửa vang lên giọng nói lạnh lùng của Ngụy Nguyên Kham: “Năm lần bảy lượt quấy rầy bản quan tra án, coi thường luật pháp triều đình, theo luật phạt hai mươi trượng. Niệm tình Lâm thái phu nhân là cáo
mệnh phụ, đổi thành và miệng năm lần!”
Cái gì?
Lâm thái phu nhân trợn tròn mắt: “Ngươi... ngươi... dám...” Bà ta còn chưa dứt lời đã thấy mấy bà bà tiến lên.
“Ai dám động tay!” Lâm thái phu nhân nói: “Hôm nay các ngươi dám động đến một sợi tóc của ta, ta tuyệt đối sẽ không tha cho các ngươi!”
Ngụy Nguyên Kham tháo tín phù bên hông xuống: “Thứ này là Hoàng thượng ban tặng lúc bản quan xuất kinh. Trong nha môn còn có ý chỉ bổ nhiệm khâm sai của triều đình. Lúc ta tới nhà họ Cố đã nói rõ ràng, Thôi
Lâm thị vẫn cố tình làm bậy, nếu bản quan tiếp tục làm như không thấy thì để vương pháp triều đình vào đâu?
“Một nữ quyền mà bản quan cũng không trừng trị được thì có tư cách gì xử án ở phủ Thái Nguyên? Những người đến trừng phạt Thôi Lâm thì hôm nay, về sau có tổn thương gì đều là do nhà họ Thôi gây ra, bản quan
sẽ làm chủ cho bọn họ. Sau khi xong việc, bọn họ sẽ theo bản quan vào kinh làm việc, để bản quan xem ai sẽ trả thù bọn họ.”
Nói đoạn, Ngụy Nguyên Kham lại lạnh nhạt ra lệnh: “Đánh đi.”
Sắc mặt Lâm thái phu nhân hoàn toàn thay đổi, mấy bà bà tiến lên kéo tay bà ta khỏi ghế, cố gắng đè xuống đất. Bà ta muốn vùng vẫy thoát ra nhưng nào có thể đọ sức với mấy người đàn bà lực điền này.
Lại có bà bà cầm tín phù bước vào, Lâm thái phu nhân nhìn thấy tín phù kia thì xám cả mặt. Bây giờ bà ta đã tin Ngụy Nguyên Kham dám đối phó với mình.
Một tiếng “chát” vang lên, một bạt tại đập thẳng lên mặt bà ta.
Cơn đau đớn tê rần ập đến, Lâm thái phu nhân siết chặt tay, cảm giác nhục nhã chưa từng có dâng lên, nước mắt chảy dài. Đời này bà ta chưa từng phải chịu đau khổ thế này, trong ngực bà ta bừng bừng oán hận.
Ngụy Nguyên Kham thực sự dám sỉ nhục bà ta như vậy ư?
“Thái phu nhân... Thái phu nhân...”
Đám người hầu nhà họ Thôi rồi hết cả lên, bọn họ hoàn toàn không ngờ vị Ngụy đại nhân kia sẽ bất chấp ra tay như thế. Bọn họ muốn xông lên cứu chủ nhưng lại bị nha sai và bà bà ngăn lại. Ngụy đại nhân lại đang
đứng trong viện, không ai dám hành động thiếu suy nghĩ.
Lâm phu nhân nghe tiếng động trong nhà chính, cũng mất hồi lâu mới lấy lại tinh thần. Ngụy Nguyên Kham đúng là ra tay tàn nhẫn, trừ hắn ra, đâu còn ai dám làm vậy? Với tính tình của trưởng tỷ, lần này kết thù
thật rồi.
Có thể tưởng tượng được sau khi Ngụy Nguyên Kham về kinh, tất nhiên sẽ bị tố cáo. Hắn dựa vào thân phận con cháu ngoại thích thì không sợ gì hết sao?
Lần trước Ngụy đại nhân còn nói Thái tử sắp tới, sau khi Thái tử biết chuyện chắc chắn sẽ tra hỏi. Hắn còn trẻ như thế, vừa bắt Hàn Ngọc, lại phải đối phó với Thái tử và nhà họ Thôi, một mình hắn sao ứng phó nổi?
Cố Minh Châu nhìn sườn mặt Ngụy Nguyên Kham, gương mặt hắn căng cứng, toát lên vẻ khư khư cố chấp. Bây giờ hắn trừng phạt Lâm thái phu nhân không chỉ vì ra oai mà còn vì muốn thử thăm dò lập trường của
nhà họ Thôi.
Nếu nhà họ Thôi là người của Thái tử thì sẽ lấy đây là cái cớ để tố cáo với Thái tử, giúp Thái tử cùng đối phó với Ngụy Nguyên Kham. Gươm giáo công khai thì dễ tránh, tên bắn âm thầm lại khó phòng, cứ lật hết bài thì
còn dễ làm.
“Hầu gia tới, Hầu gia...”
Lúc người hầu còn đang kêu la, Thôi Trinh đã sải bước đi vào viện.
Việc phạt vả miệng trong phòng còn chưa kết thúc, kiểu trừng phạt này chủ yếu là giày vò lòng người, đương nhiên là càng chậm càng tốt. Thế nên lúc Thôi Trinh bước vào đã nghe thấy cái tát cuối cùng vang lên.
Một tiếng “chát” đanh gọn như đang đánh thẳng vào mặt hắn.
Danh sách chương