Khoảnh khắc mẹ bị bạt tai, Thôi Trinh cảm thấy như mình vừa bị tướng địch chém ngã ngựa, cảm giác nhục nhã và thất bại đó không khác chút nào.

Lúc vừa vào quân doanh hắn đã thầm hạ quyết tâm, nhất định phải mở một con đường máu trên chiến trường, bất kể là vì bảo vệ Đại Chu hay vì chấn hưng lại Thôi thị. Lập được công trạng, đường đường chính chính

đứng trước mặt người khác, đến lúc đó sẽ không còn ai khinh thường hẳn. Vô số trận chiến lớn nhỏ, không đến ngày chiến thắng hẳn quyết không ngã xuống. Đoạn đường này có khó khăn không? Những người chưa

trải qua chắc chắn sẽ không biết. Hắn đã đi qua tất cả Đại Đồng, Tuyên Phủ, quân địch bày trận trước mặt, hắn chưa bao giờ e sợ. Không có trận chiến nào Thôi Trinh không giành được, trên chiến trường hắn chưa

từng thất bại. Nhưng hắn không ngờ, có một ngày về đến nhà lại bị người ta chém ngã ngựa.

Sự bình tĩnh, tự tin và oai nghiêm của hắn, tất cả đều đã biến mất vào khoảnh khắc đó.

“Đại ca.” Thôi Vị cũng xông vào tiểu viện, thấy bà bà trong nha môn đứng cách đó không xa, lại nghe được tiếng kêu khóc trong phòng, hắn đã hiểu hết. Đúng như quản sự đã bẩm báo cho bọn họ, mẹ bị Ngụy Nguyên

Kham sai người và miệng.

Hai mắt Thôi Vị đỏ au, hắn nhìn chằm chằm Ngụy Nguyên Kham, đoạn rút trường kiểm bên hông ra, lao thẳng về phía trước: “Người sỉ nhục mẹ ta buộc phải chết...”

Hắn vừa mới nhảy được một bước, cánh tay đã bị người khác túm chặt lại, sau đó là giọng nói trầm thấp của Thôi Trinh vang lên: “Đệ muốn vung kiếm về phía khâm sai đấy à? Có biết tội gì không?”

“Cùng lắm là chết.” Thôi Vị tức sùi bọt mép, trán nổi đầy gân xanh: “Từng sợi tóc, từng tấc da trên cơ thể đều do cha mẹ ban tặng, chết vì mẹ cũng đáng...”

Thôi Vị còn chưa dứt lời, chỉ cảm thấy một sức mạnh to lớn kéo giật hắn lại. Chân hắn lảo đảo, khó khăn lắm mới đứng vững lại được, song vẻ phẫn nộ trên mặt vẫn chưa hề tan đi.

“Đệ không phải đứa trẻ ba tuổi.” Thôi Trinh nghiệm mặt nhắc nhở: “Triều đình có luật pháp của triều đình, sao tha cho hành vi làm loạn này của đệ được? Ngụy đại nhân làm vậy... chắc phải có lý do đầy đủ.”

“Được.” Thôi Vịnói: “Vậy để hắn nói xem, rốt cuộc là lý do gì khiến hắn có thể sỉ nhục cáo mệnh phu nhân.”

Ngụy Nguyên Kham hơi cong môi: “Đúng là Lâm thái phu nhân là các mệnh phu nhân, nhưng dù là mẫu thân của huân quý hay kể cả hoàng thân quốc thích cũng không thể muốn làm gì thì làm.

“Lâm thái phu nhân tự ý đưa Lâm Nhuận Chi đến nhà họ Cố, bản quan lên tiếng cảnh cáo, Lâm thái phu nhân vẫn để ngoài tai.”

Nói xong, Ngụy Nguyên Kham lại quay đầu nhìn về phía Cố Minh Châu: “Xúi giục Cổ đại tiểu thư lấy lý do ăn lựu đến trước mặt bản quan kéo Lâm Nhuận Chi đi, lúc ấy bản quan đang hỏi chuyện Lâm Nhuận Chi.

“Định Ninh hầu thái phu nhân và Hoài Viễn hầu phu nhân là tỷ muội cùng tộc, Cổ đại tiểu thư là bậc con cháu của Lâm thái phu nhân, lại mắc chứng thiểu năng. Lâm thái phu nhân lợi dụng một đứa cháu vô tội như

thế, quấy nhiễu bản quan tra án, đây là chuyện một cáo mệnh phu nhân nên làm hay sao? Nhưng bản quan vẫn niệm tình bà ta là các mệnh phu nhân, đổi phạt trượng thành và miệng là đã là nể mặt nhà họ Thôi lắm

rồi.

“Nểu Định Ninh hầu cho rằng Lâm thái phu nhân vô tội thì có thể bẩm báo lên triều đình. Những lời hôm nay bản quan nói ở đây, hôm khác đến Càn Thanh môn sẽ không sửa một chữ.”

Gương mặt vốn lạnh như băng của Ngụy Nguyên Kham thêm mấy phần nghiêm trang. Những lời hắn nói rất có khí phách khiến người khác không thể cãi lại, chỉ cần suy nghĩ kỹ những lời đó, thậm chí còn phải thấy

xấu hổ.

Lợi dụng một đứa cháu, hơn nữa còn là đứa trẻ ngốc nghếch, thủ đoạn này mà truyền đến Càn Thanh môn thật thì Thôi thì đừng hòng ngẩng mặt lên được nữa.

Thôi Trinh không biết trong chuyện này còn có nội tình như vậy, hắn quay đầu nhìn Lâm phu nhân và Cố Minh Châu. Vẻ mặt Lâm phu nhân vô cùng kiên định, không hề có ý phản bác lời Ngụy Nguyên Kham, Cổ

Minh Châu thì hoang mang nhìn cảnh tượng đang diễn ra trước mặt.

Vậy ra tất cả đều là sự thật, mẹ đưa Lâm Nhuận Chi đến nhà họ Cố để làm gì? Thôi Trinh đại khái đã có suy đoán, erằng hôm nay mẹ tới là có dụng ý khác. Ngụy Nguyên Kham đã túm được điểm này, tiến hành trừng

phạt mẹ. Hắn biết rõ Ngụy Nguyên Kham có dụng ý khác, mẹ lại đưa chuối cho Ngụy Nguyên Kham nắm, dù ngụy biện thế nào cũng thành trò cười.

Sơ Cứu bên cạnh không dám chớp mắt. Để phối hợp lừa người với Tam gia, hắn cũng đã dốc hết sức lực. Mấy câu khác còn đỡ, lúc nói đến chuyện Cổ đại tiểu thư có chứng thiểu năng, Tam gia không tự thấy buồn cười

à?

Ai cũng diễn như thật ấy, lừa quỷ chắc quỷ cũng phải tin.

Tiếng khóc trong phòng vốn đã ngừng lại, nghe đến đó lại bắt đầu nức nở.

Thôi Vị cắn răng nói: “Chẳng phải ngươi cậy...”

“Thôi Vị!” Thôi Trinh ngắt lời, Thôi Vị quá kích động, để hắn ở lại đây cũng vô ích: “Đệ đi xem mẹ thế nào đi.”

Thôi Vị siết tay chặt đến nỗi vang lên cả tiếng “răng rắc”.

“Ta nói đệ cũng không nghe à?” Thôi Trinh lại lên tiếng, lúc này Thôi Vị mới tra kiểm vào vỏ, bước nhanh vào trong phòng.

Ngụy Nguyên Kham thản nhiên hỏi: “Định Ninh hầu còn có ý kiến gì?”

“Không có.” Thôi Trinh đáp vô cùng dứt khoát, cứ tiếp tục lằng nhằng thì cũng chỉ tự rước nhục vào thân.

Thôi Trinh đi tới trước mặt Lâm phu nhân, khom người hành lễ: “Xin lỗi dì, cháu sẽ về khuyên nhủ mẹ cẩn thận.”

Lâm phu nhân muốn nói lại thôi, không biết nên nói gì cho phải.

Thôi Trinh vươn tay khẽ xoa đầu Cố Minh Châu: “Châu Châu đừng sợ, những chuyện đó vốn không liên quan đến muội, không nên để muội bị liên lụy.”

Sơ Cửu nhìn động tác của Thôi Trinh, lại khẽ liếc Tam gia. Sắc mặt Tam gia vẫn như cũ, không hề thay đổi.

Sơ Cứu sốt ruột, khẽ hắng giọng, Tam gia phải nên đề phòng Thôi Trinh mới đúng chứ. Thôi Trinh này cậy là họ hàng liền động tay động chân với Cố đại tiểu thư, Tam gia cũng nhịn được à?

Bây giờ Tam gia làm như không có chuyện gì, về đến nhà không nhịn quá sinh bệnh đấy chứ?

Ngụy Nguyên Kham nhìn về phía Thôi Trinh và Cố Minh Châu. Thôi Trinh rất bảo vệ người biểu muội này, nếu có ngày Thôi Trinh biết Cổ đại tiểu thư chẳng những không ngốc nghếch mà còn rất thông minh xảo

quyệt, không biết hắn sẽ có phản ứng gì?

Oản hận, hay là coi trọng cô?

Bây giờ Cố Minh Châu nhắm vào Lâm thái phu nhân là vì vụ án này. Sau khi vụ án kết thúc, dù sao hai nhà Cổ, Thôi vẫn là họ hàng, chắc chắn bọn họ vẫn còn qua lại. Đến lúc đó là đối địch hay hợp tác đều rất khó nói.

Nhưng bọn họ sống với nhau thế nào đều là chuyện của họ. Sau khi án ngựa chiến kết thúc, hắn và nhà họ Cố sẽ không qua lại nữa, những chuyện này cũng không liên quan gì đến hắn.

Ngụy Nguyên Kham căn dặn: “Đưa Lâm Nhuận Chi và người hầu hầu hạ cậu bé đi.”

Chuyện xảy ra ở quán trọ đêm hôm đó rõ ràng có nội tình khác, Lâm Nhuận Chi đương nhiên không thể ở lại nhà họ Thôi nữa.

Nghe vậy, Lâm Nhuận Chi vô cùng sợ hãi, cũng may còn Thu Tuệ ở bên ai ủi. Đứa trẻ bị đưa đi như vậy trông cực kỳ đáng thương.

Lâm phu nhân bận bịu chuẩn bị vài thứ để Thu Tuệ mang đi. Nhìn dáng vẻ miễn cưỡng bước một bước quay đầu ba lần của Lâm Nhuận Chi, Lâm phu nhân liên tục thở dài.

Đến khi Ngụy Nguyên Kham rời đi, Thôi Trinh và Lâm phu nhân mới vào nhà chính thăm Lâm thái phu nhân.

Lâm thái phu nhân được đỡ lên giường mềm, quần áo trên người xộc xà xộc xệch, búi tóc rũ ra, một bên mặt tấy đỏ, trông còn chật vật hơn lần ở điền trang.

“Con thả hắn đi như vậy sao?” Lâm thái phu nhân trợn mắt lườm Thôi Trinh: “Sao con... không giết... hắn? Mẹ... mẹ cần con làm gì cơ chứ?”

Thôi Trinh còn bình tĩnh hơn lúc đứng ngoài viện, hắn lặng lẽ nhìn Lâm thái phu nhân: “Mẹ muốn kéo cả nhà họ Thôi chết cùng mẹ hay sao?”

Mối Lâm thái phu nhân run lên: “Con nói vậy là có ý gì? Ngụy Nguyên Kham vừa sỉ nhục mẹ, con cũng muốn đạp mẹ mình thêm một phát ư?”

“Con đã nói rồi mà mẹ không chịu nghe.” Thôi Trinh nói: “Con không thể làm gì mẹ, nhưng khi mẹ ra khỏi nhà họ Thôi thì phải biết, không phải ai cũng sẽ nể mặt mẹ. Hôm nay là vả miệng, ngày mai không biết có thể

tổng mẹ vào ngục luôn không.”

Sắc mặt Lâm thái phu nhân lại càng khọ coi.

Thôi Trinh căn dặn người hầu: “Đỡ thái phu nhân về nhà họ Thôi nghỉ ngơi.”

Người hầu khiêng kiệu tới đưa Lâm thái phu nhân lên xe ngựa.

Thôi Vị nhìn về phía Thôi Trinh: “Đại ca, không thể bỏ qua như thế được. Huynh tin Ngụy Nguyên Kham làm vậy đều vì tra án hay sao? Hắn đang sỉ nhục nhà họ Thôi chúng ta đấy. Hắn nghĩ cứ giơ cái danh khâm sai

ra là muốn làm gì thì làm, chẳng mấy nữa là hắn không đắc ý nổi nữa đâu.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện