Lâm phu nhân gật đầu, Hầu gia đâm thủng bầu trời phủ Thái Nguyên, chắc chắn Thái tử cực kì tức giận, Trinh ca nhi còn muốn đến giải vây cho bọn họ, trong lòng bà vô cùng cảm kích.

“Ngoại trừ việc đó ra,” Thôi Trinh tiếp lời: “Thái tử hỏi gì về vụ án thì dì chỉ bảo là nghe được tin tức từ nha môn, đừng nhắc đến những việc khác.”

Lâm phu nhân nói: “Dù biết rồi.”

Nói xong Thôi Trinh lại nhìn về hướng Cố Minh Châu: “Hôm nay đã khiến Châu Châu tủi thân rồi, lát nữa ta sẽ cho người mang mấy món đồ sang, cũng xem như là nhận lỗi với Châu Châu.”

“Nhận lỗi với không nhận lỗi cái gì.” Lâm phu nhân trách: Châu Châu cũng không để trong lòng đâu.”

Thôi Trinh nhìn thiếu nữ, khóe miệng cô ấy cong lên từ đầu đến cuối luôn giữ nét cười, tựa như bầu trời trong veo sau cơn mưa: “Chậu Châu không để trong lòng nhưng người ngoài không nên vì vậy mà lừa bịp muội

ấy, nhất là mẹ còn là trưởng bối của Châu Châu, lẽ ra phải yêu chiều muội ấy hơn mới phải.”

Nói xong, Thôi Trinh tháo khối hổ phách mật lại đeo trên eo xuống, bên trên khắc một đóa sen Phật, hoa sen tựa nở lại như chưa nở, trông cực kì đẹp.

Nhìn thấy đóa hoa sen này Cố Minh Châu liền ngây người. Khi vẫn còn là Châu Như Quân, cô từng xem qua một vài bản vẽ trong số di vật của cha, tất cả là bản phác thảo được cha vẽ lên giây trước khi cha khắc đồ vật.

Dù là hình dáng hay thủ pháp khắc chìm thì đóa hoa sen trên khối hổ phách mật lạp này đều giống hệt với bản vẽ của cha.

Cha không chỉ học giỏi mà còn am hiểu cầm kỳ điêu khắc, cô từng mô phỏng theo những bản vẽ này rất nhiều lần, chắc chắn không thể nhớ nhầm. Có lẽ khối ngọc mật lạp này xuất phát từ chỗ cha cô, nếu như vật này

là do cha cô điêu khắc thì tại sao lại nằm trong tay Thôi Trinh? Cô không nhớ lúc cô và Thôi Trinh đính hôn, nhà họ Châu có tặng hắn đồ vật giống thế này.

Thôi Trinh nói: “Lúc chinh chiến ở biên cương, ta từng bất cẩn lọt vào vòng vây của quân địch, tuy dẫn quân đột phá vòng vây thành công nhưng cũng vì địa hình quá xa lạ nên trong chốc lát khó tìm được đường quay

lại quan ải Đại Chu, may mà gặp được một lão tăng.”

“Tuy lão tăng ấy là người ngoại tộc nhưng do kết giao với người Đại Chu nên thông thạo tiếng Đại Chu, ông ấy dẫn đường đưa bọn ta về đến quan ải. Sau khi hỏi han kỹ càng ta được biết, mỗi năm người bạn thân thiết

Đại Chu của lão tăng đều dùng một số bạc lớn để cứu giúp tăng lữ và dân lưu lạc, ngoài ra còn giúp lão tăng sao chép những bản kinh Phật chất lượng tốt nhất, đáng tiếc người bạn ấy đã qua đời nhiều năm trước.”

“Tâm nguyện lớn nhất của người bạn ấy là dẹp được cuộc chiến giữa Thát Đát và Đại Chu, vì vậy lão tăng bèn đến Thát Đạt giảng kinh. Tuy chưa bao giờ nghĩ đến chuyện dựa vào sức của một mình mình đạt được kết

quả gì nhưng ông lại bằng lòng dốc hết khả năng của mình để gieo nhân thiện. Hôm ấy cứu giúp bọn ta cũng xem như là ý trời sắp đặt.”

“Lão tăng tuổi tác đã cao, dự cảm chẳng bao lâu nữa bản thân sẽ viên tịch, không muốn vật bạn tặng phải chịu kiếp long đong nên đã tặng lại cho ta.”

Thôi Trinh đưa khối hổ phách mật lạp sang, Cố Minh Châu mới phát hiện khối ngọc ấy thiếu mất một góc.

Thôi Trinh nói tiếp: “Khối hổ phách mật lạp này từng được ta cất trong lồng ngực, giúp ta đỡ được một đòn, có thể thấy đồ vật từng được cao tăng câu chúc tất sẽ có linh tính nên bây giờ tặng lại cho Châu Châu, để bảo

vệ Châu Châu được bình an.”

Nghe thấy thế, Lâm phu nhân lập tức từ chối: “Chuyện này không được đâu, đồ vật quý giá thế này Trinh ca nhi giữ lại thì hơn.”

Thôi Trinh nghiệm mặt: “Cháu luôn coi Châu Châu như muội muội trong nhà, dì không nhận là khách sáo với cháu rồi.”

Đúng là hắn rất quý trọng khối ngọc này, nếu không phải người khắc ra nó đã qua đời, chắc chắn hắn sẽ đi gặp mặt một lần. Người ấy trồng nhân xuống mới có quả là bọn họ được cứu giúp, vả lại bọn họ đều có cùng

cách nghĩ, đó là muốn giành lấy bình yên cho vùng biên cương, ắt hẳn cũng có thể nói chuyện với nhau được.

Lúc rảnh rỗi, hắn sẽ ngắm đóa sen Phật ấy, cảm thấy đường nét điêu khắc thanh nhã lạ thường, chắc chắn người khắc rất hào hiệp, thanh cao. Sau này hắn hối hận vì đã không hỏi thăm lão tăng về tên họ của người

ấy, nếu cùng là người Chu thì đến lễ bái cũng được. Về sau ngẫm nghĩ lại có lẽ lão tăng cố ý không nhắc đến là vì muốn mọi thứ tùy duyên.

Thôi Trinh không nói thêm nữa, chỉ khăng khăng đưa khối ngọc đến trước mặt Lâm phu nhân, như thể nếu Lâm phu nhân không đồng ý nhận thì hắn sẽ cảm như vậy mãi.

“Ta nhận trước.” Lâm phu nhân đáp: “Đợi về kinh thành rồi, lúc nào cháu phải xuất chính thì ta sẽ trả lại cho cháu.”

Lâm phu nhân nhận lấy khối ngọc, bấy giờ Thôi Trinh mới bước ra khỏi phòng.

Nhìn theo bóng lưng hắn, Lâm phu nhân chẳng biết nên nói gì. Thôi Trinh làm như thế này cũng là vì tỷ tỷ của bà. Xưa nay tỷ tỷ không thích con trai lớn, bà ta luôn cảm thấy con trai lớn tính tình cứng nhắc, không

đủ gần gũi, làm việc không nể nang tình cảm. Trinh ca nhi tuy ít nói nhưng lại làm nhiều, nếu không có Thôi Trinh chinh chiến bên ngoài thì chẳng biết nhà họ Thôi sẽ như thế nào, thế nhưng trưởng tỷ vẫn cố ý

không chịu hiểu.

Lâm phu nhân ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn quyết định đưa khối ngọc cho Châu Châu: “Châu Châu nhìn xem có thích không?”

Châu Châu đã lớn rồi, theo lẽ thường không nên tùy tiện nhận đồ của đàn ông mới phải. Có điều, Châu Châu mắc bệnh, mọi người đều đối xử với cô như đứa trẻ nên cũng bớt đi khoảng cách giữa nam với nữ. Vả lại vật

này đã qua tay bà, bị người khác biết cũng chẳng sao.

Cố Minh Châu cầm lấy khối hổ phách mật lạp, mật lại được giữ gìn rất kỹ, có thể thấy nó được lau chùi thường xuyên, đóa hoa sen trông như vừa mới được khắc lên. Ngắm kỹ những chi tiết chạm trổ, cha thích khắc

thêm mấy nét lên nhụy hoa, trên khối hổ phách mật lạp này cũng như thế, bây giờ cô có thể chắc chắn đóa sen Phật này là tác phẩm của cha cô.

Di vật cha tặng cho bạn thân năm đó, qua vài lần luân chuyển lại quay về tay cô. Nghĩ đến đây tay Cố Minh Châu bất giác run rẩy, sợ bị người khác nhìn ra sơ hở, cô cúi đầu đeo lên eo.

“Để mẹ.” Lâm phu nhân cười nói: “Hiểm khi thấy con thích nên giữ lại vậy.”

Lâm phu nhân đáp: “Túi lưới treo bên trên khối ngọc này cũng còn mới, có thể thấy thường ngày biểu ca con rất coi trọng nó, hôm khác mẹ xin bùa bình an làm quà đáp lễ vậy.”

Cố Minh Châu vờ như nghe hiểu, vui vẻ gật đầu. Cha qua đời nhiều năm như vậy nhưng lại có mối giao hảo với nhà họ Thôi thông qua người ngoài. Đến bây giờ Thôi Trinh vẫn chưa biết đồ vật hắn yêu thích xuất phát

từ nhà họ Châu mà hắn ghét, còn người làm ra nó lại chính là cha của Châu Như Quân.

Thôi Trinh ghét bỏ Châu Như Quân nhưng lại thật lòng đối xử với Cố Minh Châu, không biết giữa cô và Thôi Trinh có xem như có duyên phận không? Có điều dù thế nào, cô vẫn phải cảm ơn Thôi Trinh đã trao di vật

của cha lại chọ Cổ, cô sẽ giữ gìn nó cẩn thận.

“Tiểu thư, người nói xem rốt cuộc đồ vật này đến từ đâu?” Bảo Đồng vẫn canh cánh trong lòng về chuyện chiếc túi, vứt đi thì rất đáng tiếc nhưng không vứt thì lại không dám lấy đồ bên trong ra ăn.

“Đưa ta xem xem.” Cố Minh Châu cầm lấy chiếc túi, góc phải của túi lờ mờ có dấu vết đường may xuyên qua, có lẽ chỗ này từng thêu gì đó, sau này bị tháo ra mất.

Cố Minh Châu quan sát tỉ mỉ, đường chỉ qua lại như con thoi, chắc có thể thêu ra chữ “Uy”, một phần của chữ “Ngụy”.

Không thể là Ngụy Nguyên Kham ném cho Bảo Đồng được, vậy thì là hộ vệ bên cạnh Ngụy Nguyên Kham – Sơ Cửu.

Sơ Cửu vừa ý Bảo Đồng nên mới nhân cơ hội thể hiện sự ân cần, song lại sự thân phận bị lộ nên mới tháo đi chữ “Uy” trên chiếc túi đi. Còn về phần tại sao thêu chữ “Uy”, tất nhiên là vì Sơ Cửu là người của phủ họ Ngụy.

Chẳng ngờ Sơ Cứu còn có suy nghĩ như thế này.

“Về sau cẩn thận với hộ vệ bên cạnh Ngụy đại nhân một chút.” Cố Minh Châu nhìn Bảo Đồng: “Có thể kể này có ý khác với em đấy.”

Bảo Đồng mở to hai mắt, biểu cảm cực kì ngạc nhiên: “Ý tiểu thư là con khỉ Sơ – Sơ Cửu ấy hả?”

Lần trước ở điền trang, cô căng mắt ra nhìn mấy lần mới phát hiện thứ nhảy tới nhảy lui đó không phải con khỉ mà là con người, bây giờ cô bị hắn nhắm trúng rồi sao?

Sơ Cửu cảm thấy lỗ mũi ngứa ngáy một cách khó hiểu, không kìm nổi phải đưa ngón tay lên xoa xoa mấy lần.

Ngụy Nguyên Kham đang nhìn tấm thiệp mời trong tay, việc Thái tử gia mời đến dự tiệc hoàn toàn không làm hắn bất ngờ. Lúc đó, khi khóa trí tuệ ở nhà họ Triệu nổ tung, hắn đã biết chắc chắn có người đang nấp

quanh nhà họ Triệu chờ đợi kết quả. Vậy nên bèn cho ám vệ đi tìm manh mối, âm thầm theo đuổi điều tra xem, quả nhiên phát hiện ra Thái tử ở ven sông bên ngoài thành.

Thái tử thấy hắn không bị nổ chết cùng với khóa trí tuệ, tất nhiên phải nhanh chóng xé rách lớp cửa sổ giấy này,mặt đối mặt đánh nhau với hắn.

Ngụy Nguyên Kham hỏi: “Bên phía nhà họ Thôi thế nào rồi?”

Sơ Cứu tỉ mỉ bẩm báo: “Thôi Vị đưa Lâm thái phu nhân về nhà tổ của nhà họ Thôi rồi mãi không thấy trở ra, Định Ninh hầu ở lại nhà họ Cố, Thái tử cho người đưa thiếp mời tới, Định Ninh hầu mới rời đi.”

Ngụy Nguyên Kham lạnh nhạt hỏi tiếp: “Thôi Trinh một mình ở lại nhà họ Cố một lát à?”

Sơ Cửu gật đầu: “Không chỉ một lát, ít nhất cũng phải hơn một canh giờ, còn dài hơn thời gian Tam gia đi nữa.” Hắn chỉ có thể nhắc nhở đến đây thôi.

Ngụy Nguyên Kham nghiêng đầu nhìn Sơ Cửu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện