Lưu Cảnh sai người đưa Khương Quýnh đi nghỉ ngơi, rồi lại nháy mắt với Đào Lợi, bảo gã ở lại, Vương Bình cũng cáo lui. Lưu Cảnh liền mới Đào Lợi ngồi xuống, nói cho mọi người tình hình đi sứ Khương Hồ.

Đào Lợi thở dài:

- Thẳng thắn nói, lần này ấn tượng của ta với Khương Vương Nam Cung Tác rất không tốt, mặc dù ta quen biết lão đã mười mấy năm, trước đây thấy lão thành khẩn thẳng thắn, đối xử với moi người nhiệt tình, là người biết làm ăn, nhưng lần này cảm giác hoàn toàn thay đổi, người này rất hay dối trá, hơn nữa nham hiểm xảo quyệt, đưa ra rất nhiều điều kiện không an phận, lần này trở về từ Trương Dịch, lão lại chỉ phái mười kỵ binh bảo vệ bọn ta, ta rất nghi ngờ, chính là lão đã ngấm ngầm thông báo cho người Đê nên người Đê mới truy sát bọn ta.

Bàng Thống nhíu mày hỏi:

- Lần trước Mã Đại tướng quân đi sứ Trương Dịch, Khương Vương rất khiêm tốn, một lời đồng ý xuất binh, hơn nữa cũng làm được rồi, giờ chúng ta đã chiếm lĩnh Quan Lũng, đáng nhẽ lão càng phải khiêm tốn mới đúng, sao lại giở mặt, hơn nữa còn thông báo cho người Đê ngầm hiết hại các ngươi, chẳng lẽ tính mạng của Khương Quýnh cũng không quản sao? - Đây là điểm hám lợi của Khương Vương, lần trước lão muốn đạt được lương thực và sắt thô nên xuất binh tấn công người Đê, nhưng cuối cùng chúng ta chỉ cấp lương thực cho lão, tinh sắt thượng đẳng mà lão muốn lại không cho nên trong lòng lão thầm căm tức, lần này liền tỏ vẻ không vui, muốn thị uy phủ đầu chúng ta, còn về tính mạng của Khương Quýnh, thật ra lão không bận tâm.

Mã Siêu ở bên cạnh nói:

- Đào Công nói hoàn toàn chính xác, Khương Vương đúng là người như vậy, trước đây ta không tới nương nhờ lão chính là sợ lão bán đứng ta cho Tào Tháo.

Lưu Cảnh vẫn không nói gì, hắn nhớ lại tình tiết năm đó, Nam Cung Tác bán ngựa cho Giang Hạ, nhìn thì vô cùng khỏe mạnh, nhưng tất cả chiến mã đều đã bị thiến, không hề hàm hồ với những điểm then chốt, Lưu Cảnh thầm cười nhạt, đưa thư của Nam Cung Tác cho mọi người:

- Các ngươi xem thư của lão đi!

Mọi người nhận lấy thư truyền đọc, Pháp Chính cười nhạt một tiếng:

- Khương Vương ra điều kiện giao toàn bộ người Đê cho lão, có thể nhìn thấy được dã tâm của Nam Cung Tác, lão muốn thống nhất Khương Đê, không chỉ chiếm cứ bãi cỏ Trương Dịch mà còn muốn mở rộng lên Hà Hoàng, sợ là sau khi chúng ta tiêu diệt xong người Đê thì sẽ phải đối mặt với một Khương Hồ lớn mạnh, rất rõ ràng, Nam Cung Tác muốn lợi dụng chúng ta.

Lưu Cảnh cân nhắc một lát lại hỏi Đào Lợi:

- Người Khương hiện giờ thực lực ra sao?

Đào Lợi vội khom người đáp:

- Vấn đề này ty chức đã hỏi Khương Quýnh trên đường, Khương Quýnh nói, người Khương hiện có hai trăm ngàn người, có thể tập trung năm mươi ngàn kỵ binh, có điều bộ lạc rất nhiều, Nam Cung Tác chẳng qua là tù trưởng của bộ lạc lớn nhất nên được các bộ lạc đề cử làm Khương Vương.

Lưu Cảnh đứng lên nói:

- Đã như vậy, chúng ta không cần liên hợp với người Khương, trực tiếp tiêu diệt Dương Thiên Vạn và Tống Kiến, còn về người Khương thì để đánh xong người Đê hãy nói.

Tối hôm đó, Lưu Cảnh liền hồi đáp một bức thư cho Nam Cung Tác, khéo léo từ chối đề nghị liên hợp với người Khương tấn công người Đê, phái người hộ tống Khương Quýnh trở về Trương Dịch, ngay lúc Khương Quýnh vừa đi, Lưu Cảnh lập tức hạ lệnh toàn quân xuất phát, suốt đêm tiến quân về phía bắc.

Năm vạn quân Hán đi dọc lên phía bắc, trang bị nhẹ nhàng, ba ngày sau đã tới Thượng Phương cốc, lúc này Thượng Phương cốc đã xây dựng lên một tòa quân thành, trong đó có một ngàn binh, tích trữ một trăm ngàn thạch lương thực, bầu trời đã tối, Lưu Cảnh liền hạ lệnh toàn quân trú doanh ở ngoài quân thành nghỉ ngơi.

Khi đại doanh vừa hạ xong thì lính tuần tra lại dẫn một sứ giả người Đê tới đại doanh, gã sứ giả này chính là Qua Viên hai lần trước đi sứ quân Hán, gã lo lắng bất an đi vào đại trướng, quỳ xuống dập đầu khóc không ra tiếng:

- Tội thần Qua Viên khấu kiến Hán Vương Điện hạ, khẩn cầu Hán Vương Điện hạ tha thứ cho sự ngu muội của người Đê, bọn tại hạ nguyện chuộc lại những tội nghiệt từ trước của bọn tại hạ bằng thành ý lớn nhất, nguyện làm chó ngựa cho Hán Vương, hiến sức cho Hán Vương tấn công Tào quân.

Lưu Cảnh cười nhạt một tiếng khinh thường”

- Tội nghiệt các ngươi phạm phải đã không thể tha thứ, chuyện cho tới bây giờ, chỉ có thể dùng đầu của các ngươi chuộc tội, không còn con đường thứ hai.

Qua Viên xợ khiếp vía, khổ sở cầu khẩn:

- Bọn tại hạ nguyện giao mười ngàn con chiến mã, ba trăm ngàn con dê, nguyện hiến những thiếu nữ đẹp nhất của người Đê cho Hán Vương, chỉ khẩn cầu Hán Vương bỏ qua cho bọn tại hạ.

Lúc này, Bàng Thống ở một bên nói nhỏ với Lưu Cảnh vài câu, Lưu Cảnh hiểu ý liền lạnh lùng hỏi:

- Đã có thành ý, vậy thì chuẩn bị khi nào giao cho bọn ta?

Qua Viên nhìn thấy được một tia hy vọng, cuống quýt dập đầu trả lời:

- Mười ngày nữa sẽ giao hàng, tuyệt đối không một chút lừa gạt.

- Được rồi! Ta sẽ cho các ngươi một cơ hội nữa, mười ngày nao giao hàng ở huyện Thủ Dương, nếu dám cả gan lừa dối, ta sẽ tiêu diệt toàn tộc các ngươi, cút đi cho ta!

Lưu Cảnh gầm lên một tiếng, Qua Viên sợ tới mức vắt giò lên cổ chạy, lúc này, Lưu Cảnh quay đầu hỏi Bàng Thống:

- Sao quân sư biết bọn chúng lừa gạt?

- Rất đơn giản, bọn chúng biết rõ quan hệ giữa Đào Công và Điện hạ, còn muốn chém giết sạch, nếu có nửa ý đầu hàng thì bọn chúng sẽ không chừa cho mình chút đường sống sao?

Lưu Cảnh gật đầu, một câu của Bàng Thống đã chạm tới điểm mấu chốt, từ đó thấy được, Đê Hồ đầu hàng ắt có sự lừa dối.

……

Quận Lũng Tây là một quận lớn nhất khu vực Lũng Tây, Phu Hãn ở phần tây bắc là lãnh địa do Bình Hán Vương Tống Kiến xây, thế lực xa mãi tới khu vực Hà Hoàng, còn phần đông bắc là địa bàn của Dương Thiên Vạn, bao gồm một bộ phận của quận Nam An và quận Kim Thành.

Vùng này thành trì rất thưa thớt, đồng cỏ ngàn dặm, cỏ nuôi súc vật tươi ngon, là nơi cư trú lý tưởng của dân tộc du mục, người Đê đã sống nghìn năm ở vùng này, sinh sản ra tất cả lớn nhỏ mấy trăm bộ lạc.

Tám ngày sau, trên thảo nguyên cách phía bắc huyện Thủ dương trăm dặm mọc lên hàng nghìn lều trại lớn nhỏ, trải dài hơn mười dặm, đây là do Dương Thiên Vạn tập trung toàn bộ hơn một trăm bọ lạc do y cai quản với gần hai trăm ngàn người lại cùng nhau, có cả mấy chục ngàn chiến mã và một triệu con dê, trong đó còn bao gồm ba vạn kỵ binh Đê Hồ tinh nhuệ, rất rõ ràng, Dương Thiên Vạn chuẩn bị một trận quyết thư hùng với quân Hán rồi.

Dương Thiên Vạn khoảng năm mươi tuổi, dáng người cường tráng, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, hằn lên vô số nếp nhăn, đôi mắt nhỏ cực kỳ nham hiểm độc ác, y giữ chức Khương Vương gần hai mươi năm, đánh gần trăm chiến dịch lớn nhỏ, thống nhất được Đông Đê, trở thành chủ của người Đông Đê.

Y để Qua Viên đi cầu xin quân Hán, chẳng qua muốn tranh thủ thời gian tập kết các bộ lạc, tổ chức quân đội lớn mạnh, hiện tại ba mươi ngàn kỵ binh người Đê đã đến nơi, Dương Thiên Vạn không còn sợ hãi nữa, lúc này, y khát vọng chiến đấu với quân Hán một trận, chỉ là năm mươi nghìn người thôi mà, ba mươi ngàn kỵ binh của y đủ để quét sạch quân địch.

Một gã kỵ binh chạy như bay vào đại trướng bẩm báo:

- Khởi bẩm Đại vương, quân Hán đã tiến sát cách ba mươi dặm rồi ạ!

Dương Thiên Vạn cười lớn đứng dậy, giây phút làm thịt quân Hán đến rồi, y hét lớn:

- Truyền mệnh lệnh của ta, tất cả kỵ binh lên ngựa chuẩn bị chiến đâu!

……

Lúc này, Lưu Cảnh dẫn chủ lực quân Hán tới cách đại doanh Đê Hồ hai mươi dặm nữa, phía trước là thảo nguyên mênh mông bát ngát, Lưu Cảnh dường như cảm thấy được điều gì đó, hắn chăm chú nhìn phía xa một lát rồi khoát tay ra lệnh:

- Bày trận!

Tiếng trống gõ vang, mấy chục ngàn quân Hán triển khai trận hình, năm mươi máy bắn đá khổng lò xếp thành một hàng, sau máy bắn đá là sáu ngàn tên nỏ, sắp thành ba hàng, sáu ngàn bộ quân giương cung lên, mũi tên lạnh lùng nhắm thẳng phía trước.

Phía sau nỏ binh là tám ngàn bộ binh trọng giáp, sau nữa là ba mươi ngàn quân trường mâu chủ lực, rất lạ là năm ngàn kỵ binh quân Hán lại không tìm thấy trong đội ngũ.

Bốn vạn năm ngàn quân Hán nghiêm chỉnh đứng chờ, gió lớn thổi tung bay vương kỳ của nước Hán, Lưu Cảnh đứng dưới đại kỳ, lạnh lùng nhìn chăm chú phía trước, lúc này hắn đã nhìn thấy một đường màu đen rất dài.

Hắn nhìn sắc trời, đã là lúc xế chiều rồi, trận chiến này nhất định phải kết thúc trước khi trời tối, mấy chục ngàn kỵ binh Đê Hồ càng lúc càng tiến gần, đại chiến nổ ra.

……

Tiếng chân như sấm, đại địa chấn động, kỵ binh Đê Hồ ngày một tới gần, một ngàn bước, tám trăm bước, sáu trăm bước, bốn trăm bước… đã dần dần áp sát tầm bắn của máy bắn đá.

Máy bắn đã của quân Hán đã phát động, liên tiếp kình phong vang lên, mấy chục khối đá lớn bay lên không trung tạo thành trận mưa đá dày đặc trên bầu trời, phát ra tiếng vang kinh dị, gào thét rơi xuống đỉnh đầu đám kỵ binh Đê Hồ.

Một đám kỵ binh Đê Hồ chạy trên cùng ngã xuống ngựa, đá lớn đập trúng binh lính, đầu người trong nháy mắt bị đập bay đi, máu thịt lẫn lộn, chiến mã bị ném trúng kêu thảm ngã sấp xuống, đè chết đám binh lính đang ngồi trên ngựa, đá lớn lăn lông lốc giữa những tiếng kêu gào thảm thiết, tử thương vô số.

Một trận mưa đá đã làm cho hơn ba trăm kỵ binh tử thương, khiến cho bộ dạng kiêu ngạo điên cuồng của đám kỵ binh Đê Hồ bị áp chế, nhưng bọn chúng vẫn không ngừng tiến công, người trước ngã xuống người sau tiến lên, tiếp tục lao vào đại doanh quân Hán, đợt mưa đá thứ hai đổ tiếp xuống, lại là một đám người ngã ngựa, lúc này, quân tiên phong của bọn chúng cách đại doanh quân Hán chưa tới mười bước.

Nỏ binh của quân Hán được phát động, một tiếng trống vang lên, sáu ngàn cung nỏ đồng thời bắn ra, mưa tên dày đặc bay lên trời, hình thành trận mây tên màu đen dài dằng dặc trên không trung, loáng chốc biến thành điểm đen, ùn ùn bắn xuống đầu đám kỵ binh Đê Hồ.

Kỵ binh Đê Hồ rối rít giơ lá chắn ra đỡ, nhưng tên nỏ của quân Hán hùng bá thiên hạ, không chỉ vì tầm bắn xa mà lực đạo mạnh mẽ, tấm chắn và áo giáp bình thường cơ bản không ngăn nổi, đặc biết là ném bắn từ không trung xuống, khi mũi tên hạ xuống càng mang theo trọng lực của nó khiến cho tấm chắn gỗ của kỵ binh Đê Hồ trở thành vật trang trí mà thôi.

Tên nỏ thấu giáp với lực đạo mạnh mẽ và nặng đã xuyên thủng tấm chắn của kỵ binh, bắn thủng áo giáp, kỵ binh trúng tên ào ào rớt khỏi ngựa, tiếng kêu rên khắp nơi, lập tức đợt tên thứ hai, thứ ba như mưa rơi gào thét bay tới, dày dặc khiến mọi người không thở nổi, mũi tên dài bắn ra xuyên thủng tấm chắn, bắn thủng mặt và ngựa của quân địch.

Đám kỵ binh Đê Hồ này như thể bị bão tố tàn phá hoa mầu, ngã xuống từng mảng, máu me văng tung tóe khắp nơi, binh lính chết trong tiếng kêu rên bi thảm, khí thế của kẻ địch biến mất nhanh chóng, mười ngàn kỵ binh bắt đầu dao động, tháo chạy, tứ tung bốn phía, giống như kình phong thổi bay mây đen, chỉ một lát mây đã tan biến, lần tấn công đầu tiên của kỵ binh Đê Hồ đã bị tan giã, bọn chúng bị đánh trầm trọng, quân Hán vẻn vẹn chỉ bắn hai đợt tên mà mười ngàn kỵ binh đã giảm mất ba phần, gần ba nghìn người chết.

Dương Thiên Vạn đứng phía sau xem cuộc chiến phải rít lên từng hồi, y chưa từng nhìn thấy cung tiễn mạnh mẽ bá đạo như thế, tầm bắn cung tiễn của người Đê chênh lệch quá xa so với quân Hán, dù sao cũng tiễn cũng không phải là điểm mạnh của người Đê, người Đê giỏi cưỡi ngựa bắn cung ở cự ly ngắn, ngay cả người Khương giỏi cung tiễn cũng không thể so được với cung tiễn của quân Hán, Dương Thiên Vạn sợ hãi khiếp vía.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện