Nhuệ khí của kỵ binh Đê Hồ đã biến mất sạch dưới tên nỏ mạnh mẽ của quân Hán, khẩu hiệu bảo vệ quốc gia hô vang ban nãy cũng tan tành theo mây khói, mọi người đều bất an xem xét đường lui của mình, bọn chúng vốn đều là dân du mục bình thường, làm thế nào bảo vệ tài sản nhỏ bé của mình mới là việc lớn hàng đầu mà bọn chúng quan tâm.

Trong khi cảm xúc giết địch mãnh liệt biến mất trong trận mưa tên tanh mùi máu, bắt đầu khiến bọn chúng có cảm giác sợ hãi, rất nhiều người đều đổ dồn ánh mắt hoài nghi về phía Dương Thiên Vạn, tại sao khi tiến công lão lại trốn ở phía sau, sau khi tình cảm mạnh mẽ và điên cuồng của kỵ binh Đê Hồ vô tình bị trận mưa tên của quân Hán đánh tan, bọn chúng đã bắt đầu tỉnh táo lại.

Nhưng điều này nằm trong dự liệu của Dương Thiên Vạn, lão biết ý chí chiến đấu của người Đê dễ bị tiêu tan, quy chỉ có lấy người nhà của bọn chúng ra làm con tin, chúng mới liều mạng chiến đấu với quân Hán.

Dương Thiên Vạn chỉ chiến đao về phía lều trại xa tít tắp phía sau, hét lớn:

- Thê nữ phụ mẫu của các ngươi đều ở phía sau, nếu các ngươi không liều mạng, ai sẽ bảo vệ thê nữ của các ngươi? Bọn họ sẽ trở thành nô lệ của người Hán, cha mẹ các ngươi bị giết, thê tử bị dâm nhục, con cái bị bán đi, đầu của các ngươi trở thành chiến quả của quân địch, treo tít trên cây tre thật cao.

Giọng nói khàn khàn của Dương Thiên Vạn vang dội trên thảo nguyên, từng câu lão nói đều làm lay động kỵ binh Đê Hồ một cách sâu sắc, khiến ý chí chiến đấu vừa mới biến mất của bọn chúng lại lần nữa bùng cháy lên.

Mấy chục ngàn kỵ binh giơ đao hô lớn:

- Quyết không lui bước! Dương Thiên Vạn một lần nữa vung đao hô to:

- Vì vinh dự của thảo nguyên, đánh bại bọn chúng, giết sạch quân Hán!

- Giết sạch quân Hán!

Mấy chục ngàn người hô vang, chiến mã phi nhanh, mấy chục ngàn kỵ binh như từng mảng mây đen, gào rít lao đến trong cơn cuồng phong thổi mạnh, mặt đất rung lên bần bật, thảo nguyên đang nỉ non.

……

Lưu Cảnh đứng trên một đồi cỏ thấp lạnh lùng nhìn kỵ binh Đê Hồ ùn ùn kéo đến, mặt hắn lộ vẻ tươi cười tàn khốc.

- Quân cung nỏ lui về phía sau, bộ binh trọng giáp chuẩn bị!

Sáu ngàn quân cung nỏ lui về phía sau như thủy triều, giống hết như màn trướng được kéo ra, lộ ra tám ngàn bộ binh trọng giáp xếp hàng ngay ngắn phía sau, bọn họ xếp thành tám phe, mỗi hàng có một ngàn quân.

Bọn chúng trông đều lực lưỡng, cực kỳ khỏe mạnh, tay cầm một thanh Trảm Mã Đao dài hai trượng, trên người mặc giáp trụ lấp lánh ánh sáng, trên mặt chỉ lộ ra đôi mắt lạnh lùng khác thường, như thể đám thợ săn, lạnh lùng nhìn chằm chằm con mồi rơi vào bẫy.

Phía sau tám ngàn bộ binh trọng giáp là ba mươi ngàn quân trường mâu, trong tay mỗi người nắm cây mâu sắc dài một trượng năm thước, xếp thành ba phương trận khổng lồ, chủ tướng Ngụy Diên đã truyền đạt mệnh lệnh của Hán Vương, đánh bọc sườn kỵ binh Đê Hồ từ sau lưng để ngăn chặn bọn chúng trốn thoát.

- Tùng!

Tiếng trống vang lên, thong thả mà mạnh mẽ.

- Tùng! Tùng!

Tiếng trống có phần nặng nề, bộ binh trọng giáp từng bước ép sát kỵ binh Đê Hồ đang xông tới, từng bước đi đều làm mọi người khiếp vía, từng bước đi khí thế như núi.

Lúc này, Dương Thiên Vạn trong kỵ binh Đê Hồ hô to một tiếng:

- Xông lên!

Đám kỵ binh Đê Hồ bỗng tăng tốc, bọn chúng biết chỉ có giết lui quân địch mới có hy vọng sống, bản năng bảo vệ người thân khiến chúng liều mạng, bọn chúng giơ cao trường đao, múa may trường mâu, điên cuồng tấn công quân Hán, giống như gió bão mưa rào rào lao đến, bộ binh trọng giáp lại đứng bất động như ngọn núi sừng sững.

Lưu Hổ người mặc trọng giáp, tay cầm Trảm Mã Đao dài một trượng chín thước, toàn thân chỉ lộ ra hai con mắt, ánh mắt cực kỳ lạnh lẽo, đằng sau hắn là tám nghìn bộ binh trọng giáp đứng xếp thành hàng.

Tám ngàn bộ binh trọng giáp xếp mỗi hàng một ngàn người, tổng cộng sáu mươi hàng, trước sau cách xa nhau một trượng, toàn bộ đã thay trọng giáp, tám người người xếp hàng chỉnh tề như tường đồng vách sắt, sát khí hào hùng.

Tốc độ của kỵ binh Đê Hồ càng lúc càng nhanh, tiếng vó ngựa như sấm rền, khí thế hệt như sóng to gió lớn, cuốn phăng tất cả, làm tan tác tất cả, lao về phía binh lính quân Hán phòng ngự dày đặc với sự dữ dằn không gì đỡ nổi.

Ba hàng bộ binh trọng giáp đầu tiên của quân Hán liền ngồi xuống, tập trung sát vào nhau, chuôi đao cắm xuống mặt đất, ba nghìn chuôi đao giống hệt như rừng đao dày đặc.

Đám kỵ binh như cuồng phong bão táp tiến đến trước mặt quân Hán, chiến thuật của kỵ binh là muốn phá bỏ trận hình của quân địch, tiến vào thủ phủ của địch.

Nhưng bọn chúng lại nhìn thấy rừng trường đao sáng lấp lánh, lưỡi nhọn sắc ngắm trúng lồng ngực bọn chúng, kỵ binh phía trước đã không kịp trở tay, hoảng sợ hét lớn, không ít kẻ nhằm nghiền hai mắt lại.

Máu me văng khắp nơi, tiếng kêu thảm thiết vang vọng thảo nguyên, lực tấn công mạnh mẽ của kỵ binh Đê Hồ không xâm nhập được vào trận hình của quân Hán, trái lại còn bị chặn đứng bởi ba nghìn Trảm Mã Đao sắc bén, gần ba nghìn kỵ binh đã phải trả giá thê thảm, bọn chúng bị lưỡi dao đâm thủng.

Lưu Hổ giơ cao Trảm Mã Đao lên, tám ngàn bộ binh trọng giáp đồng thời phát ra một tiếng hô long trời lở đất:

- Giết!

Lưu Hổ vung Trảm Mã Đào, tám ngàn bộ binh trọng giáp đã phát động thế tấn công, khí thế ngưng trọng như núi, từng bước lao vào đám kỵ binh Đê Hồ đông ùn ùn kia.

Kỵ binh Đê Hồ cũng múa may trường mâu, đâm về phía bộ binh trọng giáp, cháu trai của Dương Thiên Vạn là Dương Đạt cưỡi ngựa dẫn đầu, gã vung trường mâu, hét lớn một tiếng, đâm về phía tên thủ lĩnh quân Hán có thân hình vạm vỡ.

Thủ lĩnh bộ binh trọng giáp là đại tướng Lưu Hổ, y hét lớn, giơ Trảm Mã Đao hung mãnh đón đầu, đao thế linh hoạt, lập tức bổ cả người Dương Đạt cùng với chiến mã dang xông tới trước mặt y ra thành hai nửa, máu bắn tung tóe, nội tạng tràn lan.

Bộ binh trọng đao vung vẩy trường đao, từng bước tiến lên, đao quang huyết ảnh, lúc bổ lúc đâm, đánh đâu thắng đó, đầu và thân tàn của kỵ binh Đê Hồ lăn lông lốc trên mặt đất, tiếng kêu thảm thiết vang vọng thảo nguyên, ở hai bên của bọn chúng, mũi tên quân Hán bay như châu chấu, khiến bọn chúng chết thảm hại, kỵ binh Đê Hồ bị thương xuống ngựa quỳ gối cầu xin, nhưng vẫn bị bộ binh trọng giáp dàn trận chém thành trăm mảnh, máu chảy thành sông, thi thể chất đầy, tạo nên một cảnh tượng sát sinh trên thảo nguyên.

Trên đồi cỏ, Lưu Cảnh cưỡi ngựa vẫn nhìn chăm chăm cuộc giết hại trên thảo nguyên, mặt không biến sắc, ánh chiều tà đã nhuộm đỏ thảo nguyên, khắp nơi là những tiếng kêu thảm thiết tuyệt vọng, tiếng la khóc thê lương cùng vang lên, Lưu Cảnh không nhúc nhích, Vương Bình đứng bên cạnh không đành lòng liền khẽ khuyên nhủ:

- Điện hạ, không bằng chấp nhận cho chúng đầu hàng đi!

Lưu Cảnh lạnh lùng liếc nhìn Vương Bình khiến y không dám nói tiếp nữa.

- Truyền lệnh của ta, kỵ binh xuất kích!

……

Một ngọn hỏa tiễn được bắn cao lên trời, vạch ra một đường khói đen sì rất dài, đây là mệnh lệnh xuất kích, phía sau đồi cỏ cách mười mấy dặm, tám ngàn kỵ binh quân Hán đã tập kết từ lâu đợi lệnh, khi vệt khói đen này được vạch lên bầu trời, Mã Siêu thét lớn:

- Xuất kích!

Tám ngàn kỵ binh đồng thời phát ra tiếng hò hét, chiến mã lao nhanh, trường mâu lấp lánh, ùn ùn kéo về phía đại doanh người Đê, đại doanh người Đê ở cách đó mười dặm, chỉ có chưa đến ba ngàn kỵ binh bảo vệ, khi kỵ binh quân Hán đông nghìn nghịt xuất hiện ở cách đó không xa, cả đại doanh như ong vỡ tổ, phụ nữ ôm trẻ nhỏ liều mạng chạy trốn, người già quỳ xuống đất khẩn cầu ông trời, số đông hơn là trốn trong lều trại, cuộn mình trong góc lều run rẩy.

Ba ngàn kỵ binh người Đê lao lên ứng chiến, nháy mắt đã đụng độ với kỵ binh quân Hán, kỵ binh quân Hán chia làm hai đường, Mã Siêu dẫn năm ngàn kỵ binh chiến đấu kịch liệt với người Đê, Mã đại dẫn ba ngàn kỵ binh xông vào đại doanh người Đê, chiến mã phi nhanh, đại trướng quay cuồng, kỵ binh chạy gấp đuổi theo đám phụ nữ và trẻ em chạy trốn, nhanh chóng vây quannh ép bọn họ quay về đại doanh.

Bên ngoài đại doanh, Mã Siêu chỉ huy kỵ binh quân Hán kết thành từng trận hình, tách rời kỵ binh Đê Hồ để đánh, kỵ binh quân Hán về kỹ thuật cưỡi ngựa có lẽ không bằng đối phương, chiến đấu đơn độc cũng sẽ yếu hơn đối phương, nhưng bọn họ được huấn luyện nghiêm chỉnh, trận hình chỉnh tề, lợi dụng sức mạnh tập thể chiến đấu với Đê Hồ, hiệu quả tác chiến hoàn toàn khác nhau, huống hồ binh lực quân Hán vượt xa đối thủ.

Tiếng la khóc vang lên khắp đại doanh, tiếng cầu khẩn không ngớt, tiếng khóc rung trời khiến cho kỵ binh Đê Hồ không còn lòng dạ chiến đấu, lần lượt quay đầu ngựa chạy về phía đại doanh, nhưng lại bị kỵ binh quân Hán bao vây, trường mâu chọc ngược xuống ngựa, mũi tên nhanh như sét đánh, trường đao chém xuống, máu me phụt ra, kỵ binh người Đê chết thê thảm, ngoài cách vứt trường mâu đầu hàng ra thì bọn chúng không còn lựa chọn nào khác.

Sắc trời đã gần đến lúc hoàng hôn, xa xa cuộc chiến trên chiến trường chinh đã tới hồi gay cấn nhất, kèn lệnh nức nở, chiến mã hí liên hồi, trường đao kêu leng keng, tiếng vó ngựa như sấm, Trảm Mã Đao vung chém, máu me tràn ngập, khắp mặt đất là đầu người lăn lông lốc và những thân thể cụt tay cụt chân, chất đầy thảo nguyên, tám ngàn bộ binh trọng giáp tiến lên như tường đồng vách sắt, giết cho người Đê Hồ ngã ngựa, liến tiếp bại lui, còn ba mươi ngàn trường mâu kết thành ba trận hình lớn, bọc đánh từ phía sau, cắt đứt đường chạy trốn của kỵ binh Đê Hồ.

Kỵ binh Đê Hồ đã chết hơn mười ngàn người, sĩ khí đê mê, dấu hiệu bại trận xuất hiện, Dương Thiên Vạn căng thẳng trong đội ngũ, bất kể y gào lớn thế nào cũng vô dụng tiếng kêu thảm thiết trên chiến trường đã che mất giọng khàn khàn của y.

Đúng lúc này, một gã kỵ binh chạy tới, khóc lóc bẩm báo:

- Đại vương, kỵ binh quân Hán đã xông vào đại doanh chúng ta, lính bảo vệ chết thê thảm, không ngăn cản được.

Dương Thiên Vạn lập tức sợ ngây người ra như bị sấm sét đánh trúng, ba đứa con nhỏ của y đều ở trong đại doanh, Dương Thiên Vạn quát to như phát điện, quay đầu ngựa chạy về, hàng trăm kỵ binh thị vệ cũng chạy theo y, bọn chúng chạy từ ra từ đường nối giữa hai phương trận trường mâu ở góc tây nam, hướng về đại doanh người Đê.

Nhưng chỉ chạy được vài dặm, đã có một nhóm ba nghìn kỵ binh nghênh đón, đại tướng dẫn đầu chính là Mã Siêu, họ chuẩn bị tập kích kỵ binh Đê Hồ từ phía sau lưng, nhưng vừa hay gặp Dương Thiên Vạn, Mã Siêu liếc một cái nhận ra Dương Thiên Vạn liền hô to:

- Hồ tù trưởng đừng chạy!

Y thúc ngựa chạy lên trước, đỉnh thương đâm xuống, Dương Thiên Vạn biết Mã Siêu, lập tức sợ đến nỗi hồn vía bay lên mây, quay đầu bỏ chạy, nhưng đã muộn rồi, chỉ chạy được mười mấy bước đã bị Mã Siêu đuổi kịp, Dương Thiên Vạn hô lớn:

- Mã đô đốc, nể giao tình trước đây, tha ta một mạng!

Mã Siêu cười nhạt một tiếng:

- Ngươi đi thương lượng với Diêm vương đi!

Y liền đâm một thương xuyên vào ngực Dương Thiên Vạn khiến lão mất mạng, ngã xuống ngựa, Mã Siêu tiến lên cắt đầu lão, sai người dắt Ngọc Long bảo mã của Dương Thiên Vạn đi, thị vệ của Dương Thiên Vạn thấy chủ công đã chết đều không còn muốn chiến đấu, chạy tán loạn bốn phía nhưng bị kỵ binh quân Hán bao vây, dưới trận mưa tên dày đặc, kỵ binh Đê Hồ chết hơn phân nửa, mấy chục người còn lại sợ đến nỗi xuống ngựa đầu hàng.

Lúc này, tin tức đại doanh người Đê bị quân Hán tập kích đã lan truyền khắp chiến trường, tin tức này như sấm sét bất ngờ giáng xuống, làm chút sĩ khí cuối cùng của kỵ binh Đê Hồ nhanh chóng sụp đổ, tất cả mọi người đều quay đầu ngựa, liều chết chạy trốn nhưng bị quân trường mâu và quânđao thuẫn bao vây, cùng đường, mũi tên bên ngoài liên tục bắn ra, khiến cho kỵ binh Đê Hồ chết thê thảm, lòng quân hoàn toàn tan rã.

Lúc này, Lưu Cảnh ra lệnh kết thúc chiến dịch:

- Kẻ đầu hàng có thể miễn tội chết, kẻ chống cự giết tất bất luận tội!

Trong tiếng hô vang của quân Hán thúc giục đầu hàng, đám kỵ binh người Đê tuyệt vọng lần lượt xuống ngựa quỳ xuống đầu hàng, hơn nghìn tên lính không muốn đầu hàng, chuẩn bị phá vây chạy trốn cũng bị mấy nghìn bộ binh trọng giáp bao vây, chém giết sạch.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện