Tuy ngoài miệng Khương Lam nói như vậy, nhưng vẫn thừa lúc Diệp Khuynh Thành không chú ý, quay đầu hung dữ trừng Lục Vân một cái, tựa như đang cảnh cáo hắn, đợi lát nữa ăn cơm hãy thành thật một chút!

Lục Vân nhún vai, không thèm để ý chút nào.

Âu Dương Minh Hạo thì đã ngồi không yên, không đợi vợ chồng Diệp Hướng Vinh giới thiệu, chủ động đứng lên nói: "Hân hạnh được gặp cô, Khuynh Thành, tôi là Âu Dương Minh Hạo, lần đầu gặp mặt, rất mong cô chỉ giáo nhiều hơn."

Giọng nói ôn hòa, bộ dáng tươi cười nho nhã làm vợ chồng Diệp thị thấy vô cùng hài lòng.

Đàn ông phải biết tranh thủ thời cơ, chủ động xuất kích.

Nhưng mà Diệp Khuynh Thành lại nhíu nhíu mày, liếc nhìn cái tay đang vươn ra của Âu Dương Minh Hạo nhưng cô không có ý định bắt tay với anh ta, đáp: "Tôi với anh không có quen thuộc như vậy, anh vẫn nên gọi tôi là Diệp Khuynh Thành đi"

Một tiếng 'Khuynh Thành' vừa rồi của Âu Dương Minh Hạo làm da gà trên người Diệp Khuynh Thành đều đồng loạt nổi lên, vô cùng không khỏe, cho nên cô cũng chưa cho Âu Dương Minh Hạo thể diện tốt gì.

"Khuynh Thành cái này......"

Vợ chồng Diệp Hướng Vinh lập tức mặt lộ vẻ mặt xấu hổ, ngược lại Âu Dương Minh Hạo không chút tức giận, chủ động cười giải thích thay Diệp Khuynh Thành: "Bác trai bác gái, hai người đừng trách Khuynh Thành, mới vừa gặp mặt như vậy là rất bình thường, cái này đang chứng tỏ Khuynh Thành là một cô gái biết giữ mình trong sạch."

Nghe thử đi, thật là hiểu chuyện mà..., mặc dù bị đối xử lạnh nhạt, vẫn còn sẵn lòng nói đỡ cho người ta như vậy, đàn ông tốt như vậy đi đâu mới tìm được chứ?

Vợ chồng Diệp thị càng nhìn càng thấy Âu Dương Minh Hạo thuận mắt, trong lòng thầm chắc chắc, chỉ cần ở chung nhiều hơn, con gái mình nhất định sẽ thích u Dương Minh Hạo.

"Anh tên là Lục Vân đúng không, rất hân hạnh được gặp anh."

Âu Dương Minh Hạo hoàn toàn không để chuyện vừa rồi ở trong lòng, hay nói là làm bộ không để ở trong lòng thì đúng hơn, sau đó mỉm cười nhìn về phía Lục Vân.

Đương nhiên anh ta nhìn ra quan hệ giữa Lục Vân và Diệp Khuynh Thành không đơn giản, nhưng vì phải bày ra bộ dáng phong độ nên anh ta vẫn chủ động tiến lên bắt tay nói chuyện với Lục Vân.

Lục Vân lại cười cười đáp: "Anh hân hạnh cỡ nào?"

"......"

Âu Dương Minh Hạo tận lực bảo trì phong độ của mình, nhưng vẫn khó nén khóe miệng run rẩy.

Tên nhãi này, cố ý làm cho mình xấu hổ hay gì?

Trong lòng Âu Dương Minh Hạo không vui, lực tay không tự giác được mà tăng thêm vài phần.



Vào lúc anh ta du học ở Đông Doanh, có học qua TaeKwonDo khoảng hai năm, cho nên trên lực tay của anh ta vẫn mạnh hơn người bình thường một chút, tự nhận là có thể lấn áp Lục Vân.

Thế nhưng là xem vẻ mặt của Lục Vân không chút mảy may, dường như căn bản không hề để chút sức lực ấy vào mắt.

Trong nội tâm Âu Dương Minh Hạo càng ngày càng tức, nên lại tăng thêm chút lực, lúc này đây anh ta gần như đã dồn hết sức vào bàn tay, ý đồ để trông thấy vẻ mặt đau đớn của Lục Vân.

Nhưng mặt Lục Vân vẫn như trước, không có biểu hiện gì gọi là đau đớn.

Ánh mắt Âu Dương Minh Hạo khẽ biến, còn không đợi anh ta hết kinh ngạc, thì trên tay bỗng nhiên bị một lực mạnh mẽ hơn đánh úp, suýt nữa bóp nát luôn xương tay của anh ta.

"Hít–- anh, anh buông tay ra cho tôi!"

Âu Dương Minh Hạo hít sâu một hơi, dù đã liều mạng nhẫn nại, nhưng vẫn không nhịn được mà kêu lên thành tiếng.

Sắc mặt Diệp Hướng Vinh lập tức trầm xuống, giúp đỡ quát: "Tên kia làm gì đó, sao còn không buông tay?"

Khương Lam cũng trợn mắt nhìn.

Bọn họ chỉ thấy Âu Dương Minh Hạo hô đau chứ không thấy Âu Dương Minh Hạo ra tay trước.

Đương nhiên Lục Vân cũng khinh thường giải thích, cười lạnh một tiếng liền buông tay Âu Dương Minh Hạo ra.

Nể mặt chị Khuynh Thành, hắn cũng chẳng muốn so đo với bọn họ, lần này coi như cảnh cáo Âu Dương Minh Hạo một cái, để anh ta biết hắn không dễ trêu như vậy.

Khương Lam vừa đau lòng giúp Âu Dương Minh Hạo xoa bàn tay đỏ bừng, vừa oán hận chìn chằm chằm vào Lục Vân nói: "Minh Hạo chỉ chủ động làm quen với cậu, cậu không cảm kích thì thôi, tại sao phải dùng lực bóp tay của cậu ấy làm gì? Đúng là người man rợ mà!"

Bà cũng không dám nói lời gì quá đáng quá, vì bà sợ con gái sẽ tức giận mà rời đi.

Nếu là bình thường, đoán chừng các loại từ ngữ như 'không có giáo dục’, ‘thô tục quê mùa’ đã bắt đầu ập đến người Lục Vân rồi.

Đương nhiên may mắn là bà kìm lại được.

Nếu không cho dù bà là mẹ của Diệp Khuynh Thành, thì chọc giận Lục Vân, hắn cũng sẽ cho bà một bài học.

"Không sao đâu bác......Ha ha, không có gì cả..... Con sẽ không so đo với loại người man rợ này."

Âu Dương Minh Hạo vừa rồi bị mất mặt, giờ chỉ có thể tận lực kéo lại hình tượng bằng thái độ rộng lượng, cho nên dù là trong nội tâm anh ta có hận chết Lục Vân thì giờ phút này cũng phải làm như không sao cả.

Chiêu này đối với vợ chồng Diệp thị rất có tác dụng, bắt đầu khen ngợi anh ta 'có giáo dục’ các loại.



Nhưng với Diệp Khuynh Thành lại thấy dối trá vô cùng.

Lát sau, đồ ăn được dọn lên bàn.

Mấy người tạm thời vứt chuyện vừa rồi ra sau đầu, bắt đầu nói chuyện phiếm, chủ yếu vẫn là Khương Lam lại đặt câu hỏi, Âu Dương Minh Hạo trả lời.

"Minh Hạo, con du học ở Đông Doanh, là học ngành nào vậy?" Khương Lam hỏi.

Âu Dương Minh Hạo đáp: "Kinh tế học và quản lý, con đã lấy được cả hai bằng thạc sĩ ở đại học Đông Doanh."

"Hai bằng thạc sĩ sao, chậc chậc, thật sự là lợi hại nha!"

"Vậy lần này con trở về để chuẩn bị tiếp nhận công tay của cha con hay sao?" Diệp Hướng Vinh cũng hỏi.

"Đại khái là vậy ạ, cha đã giao cho con phụ trách các hạng mục của công ty chi nhánh, con có lòng tin mình sẽ làm tốt được việc này."

"Thật sự là ưu tú, tại tỉnh Giang Nam này, người trẻ tuổi tài cao giống con thật sự không nhiều lắm, chờ thằng nhóc nhà bác tốt nghiệp đại học, mong con hãy giúp chúng ta dẫn dắt nó."

Vợ chồng Diệp Hướng Vinh vừa tán dương Âu Dương Minh Hạo, vừa vụng trộm quan sát biểu cảm của Diệp Khuynh Thành.

Bọn họ hỏi những vấn đề này, mục đích không phải vì biểu hiện mặt ưu tú nhất của Âu Dương Minh Hạo cho Diệp Khuynh Thành xem hay sao?

Bọn họ cho rằng Diệp Khuynh Thành nhất định sẽ bị ưu điểm của Âu Dương Minh Hạo hấp dẫn, thế nhưng là——

"Tiểu Lục vân, sườn xào chua ngọt của nhà hàng này ăn ngon thật, em mau nếm thử đi."

Diệp Khuynh Thành gắp cho Lục Vân một miếng sườn xào chua ngọt, cười cười nhìn hắn ăn xong, về phần đối thoại của ba người kia thì cô coi như hoàn toàn không nghe thấy gì.

Tâm tình ba người lập tức trầm xuống.

Nói nhiều như vậy, cuối cùng lại uổng phí hết rồi.

Đáy mắt Âu Dương Minh Hạo hiện lên một tia khó chịu, nhưng rất nhanh lại che dấu hết, bày ra bộ dáng tươi cười hỏi: "Không biết Lục huynh đệ học ở trường học nào nhỉ?"

"Tôi à......"

Lục Vân lấy một tờ giấy ăn lau miệng, sau đó không e dè nói: "Tôi chưa từng đi học."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện