Lục Vân khi mới 5 tuổi đã bị người sư phụ đạo sĩ kia cắp đi, làm gì có cơ hội được đi học này nọ cơ chứ, vì vậy những kiến thức hiện tại trong đầu hắn hiện giờ toàn là do sư phụ truyền dạy cho hắn từ trong đạo quán.

Cho nên việc hắn nói mình không được đi học là chuẩn không cần chỉnh.

Nhưng khi nghe Lục Vân nói như vậy, hai vợ chồng nhà Diệp Hướng Vinh với của Âu Dương Minh Hạo kia đều sốc vô cùng, biểu cảm bỗng chốc cũng mang vẻ khinh thường dè bỉu.

Nhất là u Dương Minh Hạo, anh ta lúc này cảm giác mình ưu tú xuất sắc hơn nên càng tự đắc.

Khương Lam cười đầy miệt thị rồi nói:

“Vậy có nghĩa cậu là thằng mù chữ sao?”

Tuy trước đó con gái cũng nói qua là đừng nên động tới Lục Vân rồi, nhưng Khương Lam thật sự không thể nào không động được, bởi vì không ngờ lại có một người chưa từng đi học trong thời đại này nữa.

Chẳng lẽ cậu này không biết chuyện nghĩa vụ chín năm được học hành miễn phí sao?

Giờ kể cả đúng là lớn lên ở trại trẻ mồ côi đi chăng nữa cũng làm gì có chuyện không được đi học chứ?

Thế nên cái kiểu của Lục Vân người ta chỉ có thể hiểu theo một cách đó chính là, tự bản thân hắn không muốn đi học, hoặc dễ nói hơn là chẳng tiếp thu nổi kiến thức vào đầu.

Đúng là tự làm tự chịu mà thôi! đáng đời.

Lục Vân không hề tức giận khi phải đối mặt với ba ánh mắt đầy sự châm chọc kia, không những vậy hắn còn rất độ lượng mà lắc lắc đầu nói:

“Không đến nỗi là mù chữ, tôi vẫn có thể đọc được một vài chữ!”

“Được đến 50 chữ không?”

Âu Dương Minh Hạo vốn có thiên phú về việc nói năng thiếu suy nghĩ, cho nên anh ta cứ thể hỏi câu đó với cái vẻ ngây thơ vô số tội.

“Xem cái mồm rộng của tôi kìa, thật sự xin lỗi nha người anh em, nếu như câu hỏi vừa nãy có điều gì động chạm đến cậu thì xin hãy lượng thứ.”

Ngoài miệng thì anh ta nói như vậy, nhưng cái biểu cảm kia thì chẳng khác nào hai vợ chồng nhà họ Diệp cả, cái điệu bộ chứa đầy sự khinh miệt, giả dối không để đâu cho hết.

Mấy điều này sao Diệp Khuynh Thành lại không có nhìn ra được, cô đang định nổi cơn tanh bành thì bỗng cảm giác được một bàn tay đang đặt lên phần đùi đầy gợi cảm của cô khẽ nhéo một cái.

Diệp Khuynh Thành biết đây là tay của Lục Vân, cho nên cô cũng im lặng không lên tiếng nữa, nhưng càng lúc cô càng cảm thấy cái cánh tay mập như lợn kia mỗi lúc lại lấn tới hơn, chỉ xuýt chút nữa là mò vào nơi vùng kín riêng tư kia của cô.

Đến lúc này Diệp Khuynh Thành thực sự không thể nhịn được nữa mà quay đầu lại trừng mắt nhìn Lục Vân.

Cái tên Lục Vân đáng ghét này, em thực sự là kẻ không tâm không phế sao? Người ta đã châm chọc chê cười em đến độ như vậy rồi mà em vẫn còn tâm trạng ở đây mò mẫm à?

Nếu không phải vì để ý ở đây đang có nhiều người thì Diệp Khuynh Thành thực sự muốn kéo đứt cái tai kia của Lục Vân, để cho hắn biết thế nào là lễ độ.

Cảm nhận được ánh mắt giết người của Diệp Khuynh Thành, Lục Vân lúc này mới chịu thu lại bàn tay dâm dê của mình.



Thực tình thì hắn làm vậy cũng chỉ là không muốn Diệp Khuynh Thành thay mình ra mặt mà thôi.

Nhưng một màn này khi đập vào mắt người nhà Diệp thì chỉ là đang nghĩ Diệp Khuynh Thành chắc đang ngại việc Lục Vân làm cho cô mất mặt cho ên mới thẹn quá hóa giận mà trừng mắt với Lục Vân.

Cảnh tượng này đúng là vui tai thích mắt mà.

Âu Dương Minh Hạo cũng vui tới trong lòng nở hoa, càng lúc anh ta càng có hy vọng mình sẽ có được Diệp Khuynh Thành.

Xem ra chỉ cần thêm mấy cơ hội như thế này để khiến tên khốn họ Lục mất mặt, như vậy càng khiến sự ghét bỏ của Diệp Khuynh Thành đối với hắn trở nên sâu sắc hơn.

Âu Dương Minh Hạo cứ nghĩ là như vậy, nhưng ngay sau đó anh ta đã phải ngỡ ngàng mà phát hiện ra, Lục Vân lại chủ động cho anh ta cơ hội xỉ nhục này.

Chỉ thấy hắn nói rằng:

“Đại thiếu gia Âu Dương là một người tài cao học rộng mới đi du học nhiều, còn tôi vừa hay lại chả biết một chữ gì, vậy nên không biết thiếu gia Âu Dương đây có thể dạy cho tôi được không?”

Lời của hắn vừa dứt, mọi người có mặt ở đây đều không thể hiểu nổi.

Ngay cả Diệp Khuynh Thành bên cạnh lúc này cũng kinh ngạc tột độ mà nhìn Lục Vân, trong lòng lại càu nhàu, cái tiểu Lục Vân này lại bày trò gì nữa đây, rõ ràng cái vụ mù chữ này đã xong rồi, sao tự nhiên lại khơi lên làm gì?

Có chữ nào hắn không biết, về nhà hỏi cô chẳng lẽ không được sao?

Diệp Khuynh Thành đến cạn lời không biết làm sao với hắn.

Âu Dương Minh Hạo bên này nghe trong chết lặng vài giây, một lúc sau anh ta mới điều chỉnh lại mình và nói:

“Ha Ha, cậu Lục có chứ gì không biết thì cứ việc hỏi, tôi nhất định sẽ tận tâm giải đáp hết cho cậu.”

Anh ta sống đến ngần này đã hơn 20 năm, nhưng đây thực sự là lần đầu tiên gặp được người tự rước lấy nhục vào mình như Lục Vân.

Hai vợ chồng nhà họ Diệp thấy thế cũng hùa theo:

“Đúng, đúng đó, thái độ như này mới đúng này, chứ cứ hùng hổ thô lỗ làm cái gì chứ, cứ để Minh Hạo dạy cho cậu vài chữ là được, mọi người cùng sống văn minh lên chút!”

Trong mắt hai người họ lúc này ngập tràn ý cười.

Nhưng ý cười này hoàn toàn không phải là bọn họ đã thay đổi cách nhìn đối với Lục Vân, mà là đây chính là cơ hội để đè bẹp Lục Vân xuống mà nâng cao giá trị của Âu Dương Minh Hạo, cơ hội tốt thế này không vui sao được.

Cái quan trọng nữa này, cơ hội này không phải là ai mà lại do chính Lục Vân mang tới, cho nên Khuynh Thành cũng không thể trách được gì bọn họ!

Lục Vân đột nhiên đứng dậy rời khỏi phòng, muốn đi ra chỗ lễ tân mượn chút giấy bút.

Diệp Khuynh Thành cũng muốn đi theo hắn ra ngoài để nói một vài điều, nhưng kết quả bị Lục Vân ấn lại xuống ghế.



Thấy vậy Khương Lam vội vàng giữ lấy hai tay của Diệp Khuynh Thành mà nói:

“Khuynh Thành à, Lục Vân chỉ đang có lòng hiếu học mà thôi, con cứ để cậu ấy đi học thêm được vài điều không phải là rất tốt sao? Cứ để cậu ấy đi đi!”

Diệp Khuynh Thành cũng không dám í ới gì thêm.

Lục Vân đi ra ngoài một lúc, tầm hai ba phút sau cầm theo một tờ giấy đi vào phòng.

“Thiếu gia Âu Dương à, mấy chữ này tôi chỉ biết viết thôi chứ không biết đọc thế nào, cho nên tôi mới viết nó lên tờ giấy này, mong anh có thể dạy tôi cách phát âm thế nào cho chuẩn được không?”

"Ha ha, chuyện nhỏ, đều là chuyện nhỏ!"

Âu Dương Minh Hạo vui mừng vì được thắng thế mà cười lớn, nhưng khi vừa dở cái tờ giấy kia ra, ngay giây tiếp theo sắc mặt trở nên tái mét.

“Con mẹ nó, mày đang đùa tao đấy à?”

Âu Dương Minh Hạo đứng phắt dậy, cái phong độ điềm đạm giữ hình tượng cả ngày hôm nay vào giờ phút này đã hoàn toàn bị phá nát, cái tên họ Lục này thật sự ép người quá đáng.

Nhìn thấy Âu Dương Minh Hạo đột nhiên tức giận như vậy, hai ông bà Diệp vô cùng kinh ngạc, không hiểu tại sao đột nhiên lại như vậy, nhưng sau khi hai người cầm tờ giấy kia lên đọc thì mặt cũng đổi sắc y như anh ta.

Chỉ thấy trên đó viết rõ ràng từng chữ phồn thể:

Ngã Bị Lôi Bân

Khích Thị Hộc Thác

Úng Đà Sỏa Tiển

Tích Tuấn Điểu Cẩu

….

Vốn trước đó trong lòng Diệp Khuynh Thành còn đang lo lắng, thế nhưng khi nhìn tờ giấy đó viết ngay ngắn từng chữ, cô cũng nhịn không được mà bật cười, sau đó liếc Lục Vân với vẻ đăm đăm.

Tiểu Lục Vân à, em đúng là đáng ghét mà.

Ba người khác khuôn mặt co quắp, nhất là Âu Dương Minh Hạo, khuôn mặt của anh ta lúc này khó coi y như ăn phải shit.

Nhưng mặc kệ anh ta thế nào, Lục Vân cứ chọn lúc này mà được nước lấn tới, hắn nói:

“Thế mà bảo người tài đi du học về, tôi thấy trình độ văn hóa của anh cũng chẳng hơn tôi được bao nhiêu…À đúng rồi, nói đến du học sinh, tôi có quen một cô gái tên là Lưu Tiểu Nguyệt, hay là tôi giới thiệu hai người làm quen nhé?”

Cô ấy là Lưu Tiểu Nguyệt, là đại sư của nghệ thuật quốc tế.

Khóe miệng của Âu Dương Minh Hạo co giật càng thêm lợi hại, ánh mắt anh ta đày lửa giận, hận không thể ăn tươi nuốt sống Lục Vân ngay bây giờ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện