Chương 1115

“Bằng ngươi cũng dám hi vọng phá được cánh tay trái của ta? Nằm mơ!”

Hồn Vô Cực thấy Lục Vân dám dùng một ngón tay để nghênh chiến, phì cười một tiếng, thầm nghĩ Thiên Sáp Vương này điên rồi.

Vì thế, Hồn Vô Cực không hề khách khí, đánh một đấm ra ngoài.

Đây là nắm đấm của Thần Thi tộc, dù là pháp bảo cũng sẽ bị nó đánh vỡ, huống chi một ngón tay nho nhỏ.

Tuy rằng ngón tay đó rất lạ, nhưng không thể thay đổi kết quả nào hết.

Rầm!

Ngón tay của Lục Vân cuối cùng vẫn va chạm với nắm đấm của Hồn Vô Cực, một sự thử nghiệm rất liều lĩnh, không biết có thành công được hay không.

Trong chớp mắt tiếp theo, một luồng lực lượng kinh khủng bắn ra từ đầu ngón tay Lục Vân.

Phựt!

Lớp áo trên cánh tay Lục Vân bị nghiền nát, đến cả cánh tay cũng đỏ bừng lên.

Như thế vẫn chưa là gì cả, kinh khủng hơn là lực lượng kia vẫn không dừng lại mà xuyên qua cánh tay Lục Vân, đánh thẳng lên ngực hắn.

Phụt!

Lục phủ ngũ tạng của Lục Vân phút chốc như lệch hẳn vị trí với nhau.

Lực lượng thật kinh khủng!

Lục Vân phun ra một búng máu tươi, con ngươi đen nhánh run bần bật.

Ngón tay được dung hợp linh hỏa gần như có thể bộc phát ra lực lượng cực hạn của cơ thể hắn, nhưng đối mặt với cánh tay Thần Thi của Hồn Vô Cực thì lại không có tác dụng.

Một phần xương cốt thôi đã mạnh như vậy, nếu thật sự để U Hồn tộc hồi sinh được Thần Thi tộc, thì sẽ kinh khủng cỡ nào?

Sợ là Côn Lôn cũng sẽ bị nó đánh vỡ.

Trong lòng Lục Vân có vẻ lo âu.

Có lẽ là năm năm chinh chiến khiến Lục Vân không giống những kẻ đi tu luyện khác chỉ lo lợi ích của bản thân.

Từ lâu hắn đã rất quan tâm đến tình hình quốc gia rồi.

Danh xưng cực kì vinh dự Vân Thiên Thần Quân chính là bằng chứng tốt nhất.

Cho nên Lục Vân tuyệt đối không cho phép một thứ tồn tại kinh khủng như Thần Thi tộc gây ảnh hưởng tới Long Quốc, phải ngăn cản kế hoạch của U Hồn tộc.

Ngăn cản thế nào đây?

Phải bắt Hồn Vô Cực lại trước, thử xem có thể ép hỏi ra về trái tim bí mật của Thần Thi tộc không.

Vừa nãy khi Hồn Trường Thánh giảng giải cho bọn họ về kế hoạch của U Hồn tộc, có đề cập tới mấu chốt để hồi sinh Thần Thi tộc chính là trái tim kia.

Phải tiêu diệt trái tim ấy thì Thần Thi tộc mới không sống lại được nữa, chỉ là đến cả Hồn Trường Thánh cũng không biết vị trí của nó.

Bây giờ đã hơn hai mươi năm trôi qua, có thể tam đại Hồn Vương còn lại đã tìm thấy.

Điều này phải hỏi Hồn Vô Cực mới được.

Lục Vân suy nghĩ đủ thứ, nói với Liễu Yên Nhi đang định tiến lên dìu hắn dậy: “Chị Yên Nhi, em không sao, hôm nay chị tránh xa ra một chút, bất kể thể nào cũng phải bắt được Hồn Vô Cực lại.”

Liễu Yên Nhi dừng bước, vẻ mặt lo lắng, nhưng vẫn nghe lời gật đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện