Tỉnh thành, bên ngoài sân bay.

Một mỹ nữ cao ráo chân dài, tóc dài xoã ngang vai đang đứng, không dặm thêm phấn mà khuôn mặt lại trắng nõn mượt mà, giống như trứng gà lột vỏ, nhìn mà muốn nhéo.

Đây là gương mặt của mối tình đầu, ngây thơ mà đáng yêu.

Quần áo cô mặc cũng rất mộc mạc, là áo sơ mi nữ trắng tinh kết hợp với quần jean màu lam nhạt, hai chân thẳng tắp thon dài, trên chân là một đôi giày đế bằng màu trắng.

Cô dùng một tay nắm lấy quai của vali, nhìn xung quanh khắp nơi, nhón chân mong chờ.

Bốn phía có không ít du khách qua lại, cũng có rất nhiều người đến sân bay đón người, thấy vị mỹ nữ này đều nhịn không được nhìn thêm vài lần, suy nghĩ bất giác bay bổng đến khoảng thời gian thanh xuân tươi trẻ hồi đi học của mình.

Ai… Không biết những nữ thần đáng yêu ngây thơ năm đó cuối cùng đã về nhà ai, có lẽ mỹ nữ mang giày trắng đế bằng kia có thể đưa ra đáp án.

Đám người chung quanh cũng nhón chân mong chờ theo. Bọn họ rất tò mò rốt cuộc mỹ nữ này đang đợi người nào tới đón, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì hẳn là ông chủ hoặc là công tử nhà giàu nào đó rồi!

"Chị tư, lên xe!"

Đột nhiên, một thanh niên như làn gió xuất hiện trước mặt cô gái, khóe môi mang theo nụ cười thật ấm áp.

Hắn đang cưỡi một chiếc xe đạp.

Cô gái mang giày trắng đầu tiên là sửng sốt, sau đó nhìn chằm chằm thanh niên một hồi rồi kích động tiến lên ôm cổ hắn mà nói: “A a, tiểu Lục Vân, thật là em à!"

Mỹ nữ mang giày trắng họ Vương, tên là Băng Ngưng, cũng chính là chị tư của Lục Vân.

Khoảng thời gian trước Lạc Ly đã gửi tin tức về Lục Vân trong group chat nên Vương Băng Ngưng đã biết hắn còn sống, lập tức dẹp công việc qua một bên để chạy về từ nước ngoài.

Khi đã biết Lục Vân còn sống, nhìn thấy gương mặt quen thuộc này thì Vương Băng Ngưng lập tức nhận ra hắn, cô vui mừng nhảy nhót.

"Tiểu Lục Vân tiểu Lục Vân, nghe em bảy nói hiện tại em hư lắm, có phải thật không?" Vương Băng Ngưng buông cổ Lục Vân ra, trong đôi mắt lập loè tia sáng khác thường mà hỏi.

Mặt Lục Vân tối sầm: “Đừng nghe chị bảy nói bừa, chị ấy chỉ giỏi bịa đặt, em là thanh niên ba tốt tràn ngập năng lượng chính nghĩa."

"A, chị đã nói mà, sao tiểu Lục Vân lại có ý xấu gì được chứ!"



A… Đây là một tiếng than thở thể hiện sự thất vọng, có vẻ câu trả lời của Lục Vân không đạt tới mong muốn của Vương Băng Ngưng.

Lục Vân cảm thấy bị đả kích, nhưng sau đó hắn vỗ vỗ ghế sau chiếc xe đạp của mình, cười nói: “Tới, chị tư lên xe của em đi, em cho chị trải nghiệm cảm giác khác biệt một chút."

Vì chiếu cố chị tư, Lục Vân cố ý lót thêm đệm mềm lên ghế sau của mình.

Vương Băng Ngưng lộ ra vẻ mặt quái lạ mà nói: “Không phải chị cả nói em lái Bugatti Veyron sao, sao biến thành chiếc xe đạp cũ nát này?"

"Ha ha, cái gì mà xe đạp cũ nát, đây mới là bảo bối thật sự của em, đáng quý hơn mấy chiếc xe thể thao kia nhiều.”

"Vậy em nói xem chị phải đặt vali ở đâu?" Vương Băng Ngưng xách một cái vali nhỏ, thật ra không nặng, chỉ chứa chút đồ dùng sinh hoạt mà thôi, những thiết bị làm việc khác đều đặt ở chỗ đồng nghiệp của cô.

Nhưng vậy cũng không để đâu được cả!

"Quá đơn giản, đưa cho em."

Lục Vân vươn một tay xách vali lên, tay còn lại nắm lấy tay lái, sau đó bắt đầu thúc giục Vương Băng Ngưng lên xe.

Vương Băng Ngưng nói: “Còn không bằng để chị xách!"

"Không được không được, em lái xe nhanh, chị phải dùng đôi tay ôm lấy eo của em, bằng không ngồi không vững đâu."

"Hứ, có thể nhanh đến mức nào."

Vương Băng Ngưng lập tức ôm lấy Lục Vân, may mắn hôm nay mặc quần jean.

Đám người chung quanh: “…”

Mỹ nữ giày trắng thật sự bị một chiếc xe đạp bắt cóc?

Siêu xe trong dự đoán không xuất hiện, nhưng không biết vì sao tâm tình của bọn họ thoải mái lên rất nhiều.

….

Sau khi tăng tốc, Vương Băng Ngưng phát hiện tuy rằng Lục Vân chạy nhanh, nhưng cũng rất ổn, chỉ cần ôm chặt thì cơ bản sẽ không có cảm giác xóc nảy, nhịn không được khen ngợi: “Tiểu Lục Vân tiểu Lục Vân, kỹ thuật lái xe của em tốt quá, chạy nhanh như vậy, hơn nữa chỉ lái bằng một tay mà không lắc lư chút nào."



Cho nên chị muốn lắc lư à?

Đương nhiên Lục Vân sẽ không làm chị tư thất vọng, hắn quyết đoán nhắm ngay một hòn đá nhỏ mà vọt qua, thân xe lập tức run rẩy, dọa Vương Băng Ngưng liên tục thét chói tai, đôi tay cô đã ôm chặt eo nên đành dùng đầu đụng vào lưng Lục Vân một cái để phản kích.

"Xem ra em bảy nói không sai, em thật sự hư rồi, từ từ."

Vương Băng Ngưng đột nhiên nghĩ tới cái gì, giọng đột nhiên cao lên mấy đề xi ben, hỏi: “Không phải em thật sự tính dùng chiếc xe đạp này chở chị đến Giang Thành đó chứ?"

"Đương nhiên, có vấn đề gì sao?"

"Không được không được, quá nguy hiểm!"

Cô cho rằng Lục Vân chỉ muốn cho mình trải nghiệm cảm giác một chút, lại không ngờ Lục Vân thật sự tính cưỡi xe đạp trở về, lộ trình giữa hai thành phố xa như vậy, thế chẳng phải Lục Vân sẽ mệt chết, huống chi một tay hắn đang còn xách một cái vali nhỏ.

Vương Băng Ngưng phát hiện em trai mình không phải hư, mà là… ngốc!

Lục Vân lại muốn nói hiện tại chỉ là món khai vị, đợi lát nữa sẽ để chị cảm nhận cảm giác một bước lên trời, căn bản không tốn bao nhiêu thời gian.

Vương Băng Ngưng kiên trì nói: “Không được không được, chị vừa ngồi máy bay nên hơi mệt, muốn tìm khách sạn gần đó để nghỉ ngơi, hôm nay không trở về Giang Thành!"

Cô giãy giụa hai cái, làm bộ muốn xuống xe.

"…. Được rồi!"

Nếu chị tư đã tỏ ý như vậy, Lục Vân còn có thể làm sao, đành phải tìm một khách sạn dựa theo yêu cầu của cô rồi ngừng xe đạp lại.

"Mau mau mau!"

Sau khi đặt phòng, Vương Băng Ngưng gấp không chờ nổi mà lôi kéo Lục Vân lên lầu.

Lục Vân cho rằng cô quá mót tiểu, nhưng ai biết vừa vào phòng thì hai mắt Vương Băng Ngưng lập tức tỏa sáng, nói muốn kiểm tra cái bớt của hắn, đâu còn chút mỏi mệt nào.

Quả nhiên vẫn bị chị cả nói trúng rồi, Lục Vân câm nín mà nói: “Chị tư, không phải mấy chị đã nghiệm chứng thân phận của em rồi sao, vì sao chị còn…"

"Khì khì, mắt thấy mới là thật!" Vương Băng Ngưng tinh quái chớp chớp mắt mà nói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện