Giờ đã xế chiều.
Sau khi Vương Băng Ngưng kiểm tra vết bớt của Lục Vân xong, mới cảm thấy thỏa mãn mà đi ngủ, chuẩn bị nạp lại năng lượng để buổi tối còn cùng Lục Vân đến tham quan mấy trung tâm mua sắm ở gần đây. Dù sao hai chị em đã nhiều năm không gặp nhau, đương nhiên phải vun đắp lại mối quan hệ.
Lục Vân thừa dịp cô ngủ mà đến Thẩm gia một chuyến.
Nếu như chị tư đã không muốn ngồi xe đạp của hắn trở về Giang Thành, thì hắn có thể làm gì nữa đây, dù sao cũng không thể để đại bảo bối ở lại đây đâu đúng không?
Không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tạm thời cất nó ở Thẩm gia. Lúc Thẩm Tĩnh Nghi nhìn thấy Lục Vân thì vui mừng không thôi, cô đột nhiên nhớ đến nhiệm vụ mà cha đã đặt ra cho mình: trong vòng nửa năm phải đốn gục được Lục thần y.
Nếu đốn gục được Lục thần y, tất nhiên phải tạo ra nhiều cơ hội để gặp mặt hơn.
Vì vậy, Thẩm Tĩnh Nghi nói: "Lục thần y, gần đây trường của bọn tôi định mở một lớp tìm hiểu về Trung y, tôi có thể mời anh về làm giảng viên được không?"
Thẩm Tĩnh Nghi là giáo viên của Đại học Giang Nam.
Đây là sở thích của cô ta.
Thẩm Kim Hoa cũng rất bất đắc dĩ, lúc đầu ông cũng muốn Thẩm Tĩnh Nghi gánh vác công việc kinh doanh của gia đình, nhưng Thẩm Tĩnh Nghi lại nói cô ta căn bản không có hứng thú về kinh doanh, nên ông cũng đành phải để cô làm theo ý mình.
Cô ta là con gái duy nhất của Thẩm gia.
Thẩm Kim Hoa sẽ không quá khắt khe với Thẩm Tĩnh Nghi.
Nhưng điều khiến Thẩm Kim Hoa phiền muộn nhất là con trai của ông ta, Thẩm Tử Hiên, cũng là một kẻ bất tài, căn bản cũng không có năng lực gánh vác việc kinh doanh của gia đình.
Vì vậy, khi Thẩm Kim Hoa nhìn thấy Lục Vân thì ông cảm thấy như mình đã nhìn thấy hy vọng.
…
Khi Thẩm Tĩnh Nghi hỏi câu này, vẻ mặt Thẩm Kim Hoa cũng lộ rõ vẻ chờ mong.
Tất nhiên, ông ta cũng hy vọng con gái mình có thể đến gần với Lục Vân hơn.
Nhìn ánh mắt chờ đợi của hai cha con bọn họ, Lục Vân cười gật đầu nói: "Nếu cô Thẩm đây coi trọng tôi như vậy, tôi sẽ thử. Dù sao tôi cũng có nhiều thời gian."
Hơn nữa, Lục Vân cũng hy vọng có thể truyền đạt kiến thức về Trung Y của mình cho nhiều người trẻ tuổi hơn, chủ yếu là vì thời đại này không mấy thân thiện với Trung Y, có quá nhiều kẻ lừa đảo sử dụng danh nghĩa danh nghĩa Trung Y mà lừa gạt và bắt cóc, khiến thế giới dần dần mất niềm tin vào Trung Y.
Đây là tình huống mà Lục Vân rất không muốn nhìn thấy.
Hẳn là lão đạo sĩ già dạy hắn y thuật cũng có ý này, không muốn nhìn những phương pháp châm cứu cổ xưa kia bị thất truyền.
Thấy Lục Vân đồng ý, Thẩm Tĩnh Nghi lập tức vui vẻ nói: "Thật tuyệt, ngày mai tôi sẽ nộp đơn lên hiệu trưởng để xin mở một lớp học tìm hiểu về Trung Y..."
A... Khoan.
Rõ ràng lúc nãy Thẩm Tĩnh Nghi nói trường học đã quyết định thành lập một lớp học tìm hiểu về Trung Y, lúc này mới mời Lục Vân về dạy, nhưng giờ ý của cô ta lại là vì Lục Vân đồng ý làm giảng viên, nên cô ta sẽ đi xin thầy hiệu trưởng.
Đây là hai trường hợp hoàn toàn khác nhau.
Mình lộ rồi sao?
Lúc này trong lòng Thẩm Tĩnh Nghi rất lo lắng, đỏ mặt liếc nhìn Lục Vân, thấy Lục Vân không quan tâm, cô ta mới yên tâm, sau đó vui vẻ trở về phòng viết báo cáo.
Trên mặt Thẩm Kim Hoa cũng lộ vẻ vui vẻ, nhưng rất nhanh lại hỏi: "Lục thần y, gần đây Diệp Hướng Vinh và Khương Lam bọn họ có làm khó dễ gì cậu không?"
Ông ta hỏi cái này tất nhiên là để thăm dò.
Ông cũng hy vọng nghe được đáp án là: Có.
Vợ chồng Diệp Hướng Vinh càng làm khó dễ Lục Vân, thì vật cản trở giữa con gái của họ là Diệp Khuynh Thành và Lục Vân sẽ càng lớn lên.
Thẩm Kim Hoa rất thích kết quả đó.
Đương nhiên, suy nghĩ này của ông ta không thể nói ra, để tránh khiến Lục Vân cảm thấy không hài lòng, trách ông ta lấy bất hạnh của người khác ra làm trò đùa.
"Không có."
Lục Vân lắc đầu nói: "Gần đây Diệp gia đối với tôi rất chu đáo, đặc biệt là Khương Lam, bà ta mở miệng ra là một câu 'con rể tốt' hai câu cũng 'con rể tốt', khiến tôi cảm thấy có chút xấu hổ.
"Cái gì!"
Đột nhiên Thẩm Kim Hoa giật mình, thấy vẻ mặt Lục Vân không giống như nói đùa thì càng thấy phiền muộn.
Khương Lam bà giỏi thật đấy.
Ban đầu là ai nói, cho dù có chết, bà cũng tuyệt đối sẽ không để Lục Vân tiến vào cửa nhà bọn họ?
Sao có thể nói lời mà không giữ lời như vậy chứ?
Đáng ghét!
Thẩm Kim Hoa quyết định phải tìn thời điểm thích hợp để đối chất với Khương Lam một phen.
Nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của Thẩm Kim Hoa, Lục Vân mỉm cười đầy ẩn ý, nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều, rời khỏi Thẩm gia.
Trở lại về khách sạn.
Chị tư vừa thức dậy, liền vui vẻ ôm cánh tay Lục Vân nói: "Tiểu Lục Vân, vừa rồi chị đã thấy một giấc mộng rất kỳ quái, đoán xem chị đã mơ thấy ai?"
Cô khẽ chớp đôi mắt dễ thương, trông tràn đầy sức sống.
Lục Vân suy nghĩ một lúc, trả lời: "Đừng nói là mơ thấy em nha?"
"Đừng có mơ. Nói ra chỉ sợ em tổn thương lòng tự trọng thôi. Chị mơ thấy người kia, em không có cửa so sánh được đâu." Vương Băng Ngưng cố tình chọc ghẹo hắn.
Nghe vậy, Lục Vân lập tức không phục, nói: "Là ai, nói cho em biết, em không tin có tên ngốc nào mạnh hơn em?” Vương Băng Ngưng không chút lưu tình duỗi ra một ngón tay ngọc ngà, chọt chọt vào trán của hắn nói: "Không được vô lễ với Vân Thiên Thần Quân!"
Vân Thiên Thần Quân?
Sắc mặt Lục Vân trở nên kỳ quái: "Chị Tư, vừa rồi chị nằm mơ thấy Vân Thiên Thần Quân sao?"
"Hừ, đương nhiên, ước mơ lớn nhất cuộc đời chị chính là có thể phỏng vấn Vân Thiên Thần Quân một lần, nhưng một người cường đại như vậy, một cô gái bé nhỏ như chị làm sao có thể..."
Vương Băng Ngưng khẽ thở dài một hơi, nhưng khi cảm giác mất mát thoáng qua, cô liền tự hào nhìn về phía Lục Vân, nói: "Bây giờ em đã biết người mà chị mơ là ai chưa. Chà chà, em so với người ta rõ ràng là thua xa đúng không, hehe!"
"Dạ, dạ, Vân Thiên Thần Quân là người vô địch vũ trụ, đương nhiên em không thể so sánh được."
"Ha ha ha, biết rõ là tốt. Tiểu Lục Vân em đừng nản lòng, trong lòng chị, em vĩnh viễn là em trai tốt nhất." Vương Băng Ninh kiễng chân vỗ vỗ Lục Vân bả vai, an ủi nói.
"Chị tư, em muốn nói với chị lời này, em nhất định sẽ giúp chị thực hiện được ước mơ, không phải chỉ là phỏng vấn Vân Thiên Thần Quân thôi sao, em sẽ trói hắn đem đến trước mặt chị."
"Tiểu Lục Vân... "
Bỗng nhiên Vương Băng Ngưng nhìn Lục Vân một cách trìu mến, ngay khi Lục Vân nghĩ cô đã bị lời nói của hắn làm cho cảm động, thì hắn lại nghe Vương Băng Ngưng nói: "Em khoe khoang y như mấy lời yêu đương vậy, thật là lố."
Sau khi Vương Băng Ngưng kiểm tra vết bớt của Lục Vân xong, mới cảm thấy thỏa mãn mà đi ngủ, chuẩn bị nạp lại năng lượng để buổi tối còn cùng Lục Vân đến tham quan mấy trung tâm mua sắm ở gần đây. Dù sao hai chị em đã nhiều năm không gặp nhau, đương nhiên phải vun đắp lại mối quan hệ.
Lục Vân thừa dịp cô ngủ mà đến Thẩm gia một chuyến.
Nếu như chị tư đã không muốn ngồi xe đạp của hắn trở về Giang Thành, thì hắn có thể làm gì nữa đây, dù sao cũng không thể để đại bảo bối ở lại đây đâu đúng không?
Không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tạm thời cất nó ở Thẩm gia. Lúc Thẩm Tĩnh Nghi nhìn thấy Lục Vân thì vui mừng không thôi, cô đột nhiên nhớ đến nhiệm vụ mà cha đã đặt ra cho mình: trong vòng nửa năm phải đốn gục được Lục thần y.
Nếu đốn gục được Lục thần y, tất nhiên phải tạo ra nhiều cơ hội để gặp mặt hơn.
Vì vậy, Thẩm Tĩnh Nghi nói: "Lục thần y, gần đây trường của bọn tôi định mở một lớp tìm hiểu về Trung y, tôi có thể mời anh về làm giảng viên được không?"
Thẩm Tĩnh Nghi là giáo viên của Đại học Giang Nam.
Đây là sở thích của cô ta.
Thẩm Kim Hoa cũng rất bất đắc dĩ, lúc đầu ông cũng muốn Thẩm Tĩnh Nghi gánh vác công việc kinh doanh của gia đình, nhưng Thẩm Tĩnh Nghi lại nói cô ta căn bản không có hứng thú về kinh doanh, nên ông cũng đành phải để cô làm theo ý mình.
Cô ta là con gái duy nhất của Thẩm gia.
Thẩm Kim Hoa sẽ không quá khắt khe với Thẩm Tĩnh Nghi.
Nhưng điều khiến Thẩm Kim Hoa phiền muộn nhất là con trai của ông ta, Thẩm Tử Hiên, cũng là một kẻ bất tài, căn bản cũng không có năng lực gánh vác việc kinh doanh của gia đình.
Vì vậy, khi Thẩm Kim Hoa nhìn thấy Lục Vân thì ông cảm thấy như mình đã nhìn thấy hy vọng.
…
Khi Thẩm Tĩnh Nghi hỏi câu này, vẻ mặt Thẩm Kim Hoa cũng lộ rõ vẻ chờ mong.
Tất nhiên, ông ta cũng hy vọng con gái mình có thể đến gần với Lục Vân hơn.
Nhìn ánh mắt chờ đợi của hai cha con bọn họ, Lục Vân cười gật đầu nói: "Nếu cô Thẩm đây coi trọng tôi như vậy, tôi sẽ thử. Dù sao tôi cũng có nhiều thời gian."
Hơn nữa, Lục Vân cũng hy vọng có thể truyền đạt kiến thức về Trung Y của mình cho nhiều người trẻ tuổi hơn, chủ yếu là vì thời đại này không mấy thân thiện với Trung Y, có quá nhiều kẻ lừa đảo sử dụng danh nghĩa danh nghĩa Trung Y mà lừa gạt và bắt cóc, khiến thế giới dần dần mất niềm tin vào Trung Y.
Đây là tình huống mà Lục Vân rất không muốn nhìn thấy.
Hẳn là lão đạo sĩ già dạy hắn y thuật cũng có ý này, không muốn nhìn những phương pháp châm cứu cổ xưa kia bị thất truyền.
Thấy Lục Vân đồng ý, Thẩm Tĩnh Nghi lập tức vui vẻ nói: "Thật tuyệt, ngày mai tôi sẽ nộp đơn lên hiệu trưởng để xin mở một lớp học tìm hiểu về Trung Y..."
A... Khoan.
Rõ ràng lúc nãy Thẩm Tĩnh Nghi nói trường học đã quyết định thành lập một lớp học tìm hiểu về Trung Y, lúc này mới mời Lục Vân về dạy, nhưng giờ ý của cô ta lại là vì Lục Vân đồng ý làm giảng viên, nên cô ta sẽ đi xin thầy hiệu trưởng.
Đây là hai trường hợp hoàn toàn khác nhau.
Mình lộ rồi sao?
Lúc này trong lòng Thẩm Tĩnh Nghi rất lo lắng, đỏ mặt liếc nhìn Lục Vân, thấy Lục Vân không quan tâm, cô ta mới yên tâm, sau đó vui vẻ trở về phòng viết báo cáo.
Trên mặt Thẩm Kim Hoa cũng lộ vẻ vui vẻ, nhưng rất nhanh lại hỏi: "Lục thần y, gần đây Diệp Hướng Vinh và Khương Lam bọn họ có làm khó dễ gì cậu không?"
Ông ta hỏi cái này tất nhiên là để thăm dò.
Ông cũng hy vọng nghe được đáp án là: Có.
Vợ chồng Diệp Hướng Vinh càng làm khó dễ Lục Vân, thì vật cản trở giữa con gái của họ là Diệp Khuynh Thành và Lục Vân sẽ càng lớn lên.
Thẩm Kim Hoa rất thích kết quả đó.
Đương nhiên, suy nghĩ này của ông ta không thể nói ra, để tránh khiến Lục Vân cảm thấy không hài lòng, trách ông ta lấy bất hạnh của người khác ra làm trò đùa.
"Không có."
Lục Vân lắc đầu nói: "Gần đây Diệp gia đối với tôi rất chu đáo, đặc biệt là Khương Lam, bà ta mở miệng ra là một câu 'con rể tốt' hai câu cũng 'con rể tốt', khiến tôi cảm thấy có chút xấu hổ.
"Cái gì!"
Đột nhiên Thẩm Kim Hoa giật mình, thấy vẻ mặt Lục Vân không giống như nói đùa thì càng thấy phiền muộn.
Khương Lam bà giỏi thật đấy.
Ban đầu là ai nói, cho dù có chết, bà cũng tuyệt đối sẽ không để Lục Vân tiến vào cửa nhà bọn họ?
Sao có thể nói lời mà không giữ lời như vậy chứ?
Đáng ghét!
Thẩm Kim Hoa quyết định phải tìn thời điểm thích hợp để đối chất với Khương Lam một phen.
Nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của Thẩm Kim Hoa, Lục Vân mỉm cười đầy ẩn ý, nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều, rời khỏi Thẩm gia.
Trở lại về khách sạn.
Chị tư vừa thức dậy, liền vui vẻ ôm cánh tay Lục Vân nói: "Tiểu Lục Vân, vừa rồi chị đã thấy một giấc mộng rất kỳ quái, đoán xem chị đã mơ thấy ai?"
Cô khẽ chớp đôi mắt dễ thương, trông tràn đầy sức sống.
Lục Vân suy nghĩ một lúc, trả lời: "Đừng nói là mơ thấy em nha?"
"Đừng có mơ. Nói ra chỉ sợ em tổn thương lòng tự trọng thôi. Chị mơ thấy người kia, em không có cửa so sánh được đâu." Vương Băng Ngưng cố tình chọc ghẹo hắn.
Nghe vậy, Lục Vân lập tức không phục, nói: "Là ai, nói cho em biết, em không tin có tên ngốc nào mạnh hơn em?” Vương Băng Ngưng không chút lưu tình duỗi ra một ngón tay ngọc ngà, chọt chọt vào trán của hắn nói: "Không được vô lễ với Vân Thiên Thần Quân!"
Vân Thiên Thần Quân?
Sắc mặt Lục Vân trở nên kỳ quái: "Chị Tư, vừa rồi chị nằm mơ thấy Vân Thiên Thần Quân sao?"
"Hừ, đương nhiên, ước mơ lớn nhất cuộc đời chị chính là có thể phỏng vấn Vân Thiên Thần Quân một lần, nhưng một người cường đại như vậy, một cô gái bé nhỏ như chị làm sao có thể..."
Vương Băng Ngưng khẽ thở dài một hơi, nhưng khi cảm giác mất mát thoáng qua, cô liền tự hào nhìn về phía Lục Vân, nói: "Bây giờ em đã biết người mà chị mơ là ai chưa. Chà chà, em so với người ta rõ ràng là thua xa đúng không, hehe!"
"Dạ, dạ, Vân Thiên Thần Quân là người vô địch vũ trụ, đương nhiên em không thể so sánh được."
"Ha ha ha, biết rõ là tốt. Tiểu Lục Vân em đừng nản lòng, trong lòng chị, em vĩnh viễn là em trai tốt nhất." Vương Băng Ninh kiễng chân vỗ vỗ Lục Vân bả vai, an ủi nói.
"Chị tư, em muốn nói với chị lời này, em nhất định sẽ giúp chị thực hiện được ước mơ, không phải chỉ là phỏng vấn Vân Thiên Thần Quân thôi sao, em sẽ trói hắn đem đến trước mặt chị."
"Tiểu Lục Vân... "
Bỗng nhiên Vương Băng Ngưng nhìn Lục Vân một cách trìu mến, ngay khi Lục Vân nghĩ cô đã bị lời nói của hắn làm cho cảm động, thì hắn lại nghe Vương Băng Ngưng nói: "Em khoe khoang y như mấy lời yêu đương vậy, thật là lố."
Danh sách chương