Vương Băng Ngưng mặc một chiếc váy ngủ hơi mỏng, trực tiếp chui vào ổ chăn của Lục Vân làm hắn giật mình, Lục Vân nhỏ giọng hỏi: "Chị tư, chị có chuyện gì à...?"
"Khò khò——"
Môi Vương Băng Ngưng hơi hé thở vù vù, đôi mắt đóng chặt dường như vẫn chưa tỉnh ngủ.
Hay lắm.
Mộng du!
"Tiểu Lục Vân..."
Vương Băng Ngưng lại lảm nhảm gọi tên Lục Vân, điều này khiến Lục Vân càng tò mò, chị tư mơ thấy gì vậy? Hình như là chị ấy mơ thấy hắn?
Lục Vân tò mò chờ một hồi, muốn nghe Vương Băng Ngưng nói mớ cái gì, nhưng chờ mãi không nghe được tiếng nói mớ, ngược lại chỉ thấy Vương Băng Ngưng càng chui sâu vào bên chăn, trực tiếp quấn lấy tay chân hắn.
"..."
Hương thơm ngào ngạt.
Và bởi vì Vương Băng Ngưng chỉ mặc một chiếc váy ngủ mỏng manh, nên Lục Vân có thể cảm nhận rõ ràng kích thước và hình dạng, thậm chí...
Bên dưới cô ấy càng không mặc gì cả!
Lục Vân sắp khóc tới nơi rồi, nhìn thấy chị tư đang ngủ say, trong lòng càng lúc càng khó chịu, thân thể cứng ngắc không dám nhúc nhích.
"Vân Thiên Thần Quân. . . " Lúc này, Vương Băng Ngưng lại lẩm bẩm gọi.
Vân Thiên Thần Quân?
Trên mặt Lục Vân lộ ra vẻ kinh ngạc, chẳng lẽ trong mộng của chị tư đã phát hiện thân phận Vân Thiên Thần Quân của mình rồi sao?
Sự thật đúng như Lục Vân đoán.
Lúc này, trong giấc mơ của Vương Băng Ngưng, cô đang leo lên một đỉnh núi, khi mặt trời vừa mọc ở đằng đông, một bóng người mảnh khảnh quay lưng về phía cô.
Đó chính là Vân Thiên Thần Quân.
Vân Thiên Thần Quân trong tưởng tượng của Vương Băng Ngưng.
Cô ấy kích động chạy tới, muốn nói vài câu với Vân Thiên Thần Quân, nhưng Vân Thiên Thần Quân không hề quay đầu lại, cho nên cô lại tiếp tục đuổi theo, nhưng khoảng cách giữa cô và Vân Thiên Thần Quân mãi không rút ngắn chút nào.
Cuối cùng Vương Băng Ngưng đã thấm mệt và không thể theo kịp nữa, vào lúc cô vô cùng chán nản, Vân Thiên Thần Quân rốt cục cũng quay đầu lại, lộ ra khuôn mặt tươi cười quen thuộc.
"Chị tư..."
Vương Băng Ngưng tỉnh lại, nhưng không phải do sợ quá, mà là do ngủ đủ rồi tỉnh, dường như chuyện Vân Thiên Thần Quân và Lục Vân là một người cũng không có gì quá lạ.
"A. . . "
Vương Băng Ngưng mở mắt ra, nhìn thấy Lục Vân gần trong gang tấc, thiếu chút nữa kêu lên thành tiếng, cũng may cô kịp thời che miệng lại.
Cô nhận có gì đó không ổn.
Đây không phải là phòng của cô.
Cô mộng du hả?
Thật sự rất kỳ quái, trước giờ cô chưa từng mộng du lần nào, nhưng nếu không phải vì mộng du thì làm sao giải thích được chuyện gì đang xảy ra đây?
Vương Băng Ngưng sững sờ một lúc.
Lẳng lặng vén chăn lên, nhìn thoáng qua bên trong hai má lập tức nóng bừng, chỉ thấy áo ngủ của cô xộc xệch, đôi chân ngọc lộ ra ngoài áo ngủ cũng quấn quanh người Lục Vân.
Ah, quá xấu hổ rồi, hy vọng tối qua cô không đánh thức Tiểu Lục Vân.
Vương Băng Ngưng thật cẩn thận bò ra khỏi giường, sau đó nhẹ nhàng nhón đôi bàn chân tinh xảo rời khỏi phòng Lục Vân.
Cho dù tối hôm qua là mộng du hay thế nào mà cô tiến vào phòng Tiểu Lục Vân cũng nhất định không được để cho chị cả biết chuyện này, nếu không, cuối cùng cô sẽ giống chị ba, bị chị cả ép ở chung một phòng, đến bây giờ vẫn chưa được ra.
Ngay sau khi Vương Băng Ngưng nghĩ chuyện mình rời khỏi phòng này không ai hay biết thì Lục Vân đã mở mắt ra, hít một hơi thật sâu.
Chuyện này cũng như một bài học, sau này nhất định phải khóa chặt cửa, không được để chị tư lẻn vào nữa.
Khó chịu.
Lục Vân trằn trọc một lúc, cố gắng chìm vào giấc ngủ, nhưng vừa nhắm mắt lại, hắn lại nghĩ đến bộ dáng của Vương Băng Ngưng tối qua, mấu chốt là cô ấy vẫn luôn ngủ không ngon giấc, nhích đi nhích lại xong đôi tay nhỏ bé kia còn thích lần mò lung tung.
Như thế cmn làm sao có thể ngủ nữa?
Lục Vân không còn cách nào khác đành ngồi dậy, mắt khô khốc nhìn chằm chằm vào phía trước, cho đến khi nghe thấy tiếng mấy chị em vọng tới từ ngoài phòng khách hắn mới mở cửa đi ra.
Đúng lúc này, Vương Băng Ngưng cũng từ trong phòng đi ra, vừa xoa xoa mái tóc bồng bềnh của mình, vừa nói: "Tối hôm qua ngủ ngon thật, vừa mở mắt đã là rạng sáng… Này, Tiểu Lục Vân, em cũng vừa dậy à?"
Dậy rồi?
Tôi mẹ nó còn chưa được ngủ đó!
Lục Vân vô cùng ủy khuất, nhưng vẫn giả vờ dụi mắt nói: "Em cũng vậy, ngủ thẳng đến sáng, nhưng không biết chuyện gì xảy ra mà em vừa dậy đã ê ẩm hết cả người, tay chân nhức mỏi, có lẽ là bị ma đè nhỉ!"
Vương Băng Ngưng trái lòng nói: "Có lẽ là vậy…"
Nói xong, cô nhanh chóng chạy vào phòng tắm rửa mặt.
Nhìn thấy bộ dáng của cô, Lục Vân thầm hừ một tiếng, chị tư, kỹ năng diễn xuất của chị cũng không tệ đâu!
Trong lúc ăn sáng, Vương Băng Ngưng dường như đã hoàn toàn quên mất chuyện xảy ra tối hôm qua, nói: "Ài, mấy ngày nay trở về thật sự rất vui, thật là không nỡ rời đi mà."
Lục Vân kinh ngạc hỏi: "Chi tư, chị định đi nữa?"
"Là công việc, chị không thể không đi được, ngày mai chị phải đi nước ngoài... Lần này vì em mà chị đã gác lại hết công việc trên tay để quay về, em có cảm động không?"
"Ha ha, cảm động, cảm động lắm."
Tối hôm qua còn cảm động hơn nữa.
"Đúng rồi chị, em nghe chị Khuynh Thành nói, chị ra nước ngoài điều tra vụ bắt cóc của Quốc Vương Cát Cát, sao lâu như vậy vẫn không có kết quả?"
"Không phải do Quốc vương Cát Cát xảo quyệt sao…"
Vương Băng Ngưng thè lưỡi không nói tiếp, nhưng trong mắt hiện lên một tia lo lắng thoáng qua.
Chuyện chị tư muốn điều tra tuyệt đối không đơn giản như vậy!
Lục Vân nói: “Chị tư, chị đừng rời đi được không, em có chút không nỡ xa chị."
"Tiểu Lục Vân, chị cũng không đành lòng xa em, nhưng chị vẫn còn nhiệm vụ trên người, em yên tâm, chị chỉ đi một tháng, rất nhanh sẽ trở về."
Vương Băng Ngưng sờ đầu Lục Vân, trông giống rất ra dáng một người chị gái.
Lục Vân nghĩ một lúc rồi nói: "Chị tư, đợi một chút, em có bùa bình an này cho chị."
Hắn đi vào phòng, khi đi ra tay hắn đã cầm một phiến đá hình tròn, đó là một trong những mắt ý niệm pháp trận lúc trước, trên đầu phiến đá có đục một lỗ nhỏ, dùng một sợi dây màu đỏ xuyên qua, vừa vặn có thể đeo lên cổ.
Đó là những dòng suy nghĩ được khắc lúc đâu
"Cái bùa hộ mệnh này, chỉ cần chị cầm nó gọi tên em, may mắn sẽ đến."
Vương Băng Ngưng nói: “Cái bùa hộ mệnh này cũng quá xấu rồi đó.”
Tuy nói vậy nhưng cô vẫn lấy đeo lên cổ vì đây là món quà đầu tiên mà Lục Vân tặng cô.
"Khò khò——"
Môi Vương Băng Ngưng hơi hé thở vù vù, đôi mắt đóng chặt dường như vẫn chưa tỉnh ngủ.
Hay lắm.
Mộng du!
"Tiểu Lục Vân..."
Vương Băng Ngưng lại lảm nhảm gọi tên Lục Vân, điều này khiến Lục Vân càng tò mò, chị tư mơ thấy gì vậy? Hình như là chị ấy mơ thấy hắn?
Lục Vân tò mò chờ một hồi, muốn nghe Vương Băng Ngưng nói mớ cái gì, nhưng chờ mãi không nghe được tiếng nói mớ, ngược lại chỉ thấy Vương Băng Ngưng càng chui sâu vào bên chăn, trực tiếp quấn lấy tay chân hắn.
"..."
Hương thơm ngào ngạt.
Và bởi vì Vương Băng Ngưng chỉ mặc một chiếc váy ngủ mỏng manh, nên Lục Vân có thể cảm nhận rõ ràng kích thước và hình dạng, thậm chí...
Bên dưới cô ấy càng không mặc gì cả!
Lục Vân sắp khóc tới nơi rồi, nhìn thấy chị tư đang ngủ say, trong lòng càng lúc càng khó chịu, thân thể cứng ngắc không dám nhúc nhích.
"Vân Thiên Thần Quân. . . " Lúc này, Vương Băng Ngưng lại lẩm bẩm gọi.
Vân Thiên Thần Quân?
Trên mặt Lục Vân lộ ra vẻ kinh ngạc, chẳng lẽ trong mộng của chị tư đã phát hiện thân phận Vân Thiên Thần Quân của mình rồi sao?
Sự thật đúng như Lục Vân đoán.
Lúc này, trong giấc mơ của Vương Băng Ngưng, cô đang leo lên một đỉnh núi, khi mặt trời vừa mọc ở đằng đông, một bóng người mảnh khảnh quay lưng về phía cô.
Đó chính là Vân Thiên Thần Quân.
Vân Thiên Thần Quân trong tưởng tượng của Vương Băng Ngưng.
Cô ấy kích động chạy tới, muốn nói vài câu với Vân Thiên Thần Quân, nhưng Vân Thiên Thần Quân không hề quay đầu lại, cho nên cô lại tiếp tục đuổi theo, nhưng khoảng cách giữa cô và Vân Thiên Thần Quân mãi không rút ngắn chút nào.
Cuối cùng Vương Băng Ngưng đã thấm mệt và không thể theo kịp nữa, vào lúc cô vô cùng chán nản, Vân Thiên Thần Quân rốt cục cũng quay đầu lại, lộ ra khuôn mặt tươi cười quen thuộc.
"Chị tư..."
Vương Băng Ngưng tỉnh lại, nhưng không phải do sợ quá, mà là do ngủ đủ rồi tỉnh, dường như chuyện Vân Thiên Thần Quân và Lục Vân là một người cũng không có gì quá lạ.
"A. . . "
Vương Băng Ngưng mở mắt ra, nhìn thấy Lục Vân gần trong gang tấc, thiếu chút nữa kêu lên thành tiếng, cũng may cô kịp thời che miệng lại.
Cô nhận có gì đó không ổn.
Đây không phải là phòng của cô.
Cô mộng du hả?
Thật sự rất kỳ quái, trước giờ cô chưa từng mộng du lần nào, nhưng nếu không phải vì mộng du thì làm sao giải thích được chuyện gì đang xảy ra đây?
Vương Băng Ngưng sững sờ một lúc.
Lẳng lặng vén chăn lên, nhìn thoáng qua bên trong hai má lập tức nóng bừng, chỉ thấy áo ngủ của cô xộc xệch, đôi chân ngọc lộ ra ngoài áo ngủ cũng quấn quanh người Lục Vân.
Ah, quá xấu hổ rồi, hy vọng tối qua cô không đánh thức Tiểu Lục Vân.
Vương Băng Ngưng thật cẩn thận bò ra khỏi giường, sau đó nhẹ nhàng nhón đôi bàn chân tinh xảo rời khỏi phòng Lục Vân.
Cho dù tối hôm qua là mộng du hay thế nào mà cô tiến vào phòng Tiểu Lục Vân cũng nhất định không được để cho chị cả biết chuyện này, nếu không, cuối cùng cô sẽ giống chị ba, bị chị cả ép ở chung một phòng, đến bây giờ vẫn chưa được ra.
Ngay sau khi Vương Băng Ngưng nghĩ chuyện mình rời khỏi phòng này không ai hay biết thì Lục Vân đã mở mắt ra, hít một hơi thật sâu.
Chuyện này cũng như một bài học, sau này nhất định phải khóa chặt cửa, không được để chị tư lẻn vào nữa.
Khó chịu.
Lục Vân trằn trọc một lúc, cố gắng chìm vào giấc ngủ, nhưng vừa nhắm mắt lại, hắn lại nghĩ đến bộ dáng của Vương Băng Ngưng tối qua, mấu chốt là cô ấy vẫn luôn ngủ không ngon giấc, nhích đi nhích lại xong đôi tay nhỏ bé kia còn thích lần mò lung tung.
Như thế cmn làm sao có thể ngủ nữa?
Lục Vân không còn cách nào khác đành ngồi dậy, mắt khô khốc nhìn chằm chằm vào phía trước, cho đến khi nghe thấy tiếng mấy chị em vọng tới từ ngoài phòng khách hắn mới mở cửa đi ra.
Đúng lúc này, Vương Băng Ngưng cũng từ trong phòng đi ra, vừa xoa xoa mái tóc bồng bềnh của mình, vừa nói: "Tối hôm qua ngủ ngon thật, vừa mở mắt đã là rạng sáng… Này, Tiểu Lục Vân, em cũng vừa dậy à?"
Dậy rồi?
Tôi mẹ nó còn chưa được ngủ đó!
Lục Vân vô cùng ủy khuất, nhưng vẫn giả vờ dụi mắt nói: "Em cũng vậy, ngủ thẳng đến sáng, nhưng không biết chuyện gì xảy ra mà em vừa dậy đã ê ẩm hết cả người, tay chân nhức mỏi, có lẽ là bị ma đè nhỉ!"
Vương Băng Ngưng trái lòng nói: "Có lẽ là vậy…"
Nói xong, cô nhanh chóng chạy vào phòng tắm rửa mặt.
Nhìn thấy bộ dáng của cô, Lục Vân thầm hừ một tiếng, chị tư, kỹ năng diễn xuất của chị cũng không tệ đâu!
Trong lúc ăn sáng, Vương Băng Ngưng dường như đã hoàn toàn quên mất chuyện xảy ra tối hôm qua, nói: "Ài, mấy ngày nay trở về thật sự rất vui, thật là không nỡ rời đi mà."
Lục Vân kinh ngạc hỏi: "Chi tư, chị định đi nữa?"
"Là công việc, chị không thể không đi được, ngày mai chị phải đi nước ngoài... Lần này vì em mà chị đã gác lại hết công việc trên tay để quay về, em có cảm động không?"
"Ha ha, cảm động, cảm động lắm."
Tối hôm qua còn cảm động hơn nữa.
"Đúng rồi chị, em nghe chị Khuynh Thành nói, chị ra nước ngoài điều tra vụ bắt cóc của Quốc Vương Cát Cát, sao lâu như vậy vẫn không có kết quả?"
"Không phải do Quốc vương Cát Cát xảo quyệt sao…"
Vương Băng Ngưng thè lưỡi không nói tiếp, nhưng trong mắt hiện lên một tia lo lắng thoáng qua.
Chuyện chị tư muốn điều tra tuyệt đối không đơn giản như vậy!
Lục Vân nói: “Chị tư, chị đừng rời đi được không, em có chút không nỡ xa chị."
"Tiểu Lục Vân, chị cũng không đành lòng xa em, nhưng chị vẫn còn nhiệm vụ trên người, em yên tâm, chị chỉ đi một tháng, rất nhanh sẽ trở về."
Vương Băng Ngưng sờ đầu Lục Vân, trông giống rất ra dáng một người chị gái.
Lục Vân nghĩ một lúc rồi nói: "Chị tư, đợi một chút, em có bùa bình an này cho chị."
Hắn đi vào phòng, khi đi ra tay hắn đã cầm một phiến đá hình tròn, đó là một trong những mắt ý niệm pháp trận lúc trước, trên đầu phiến đá có đục một lỗ nhỏ, dùng một sợi dây màu đỏ xuyên qua, vừa vặn có thể đeo lên cổ.
Đó là những dòng suy nghĩ được khắc lúc đâu
"Cái bùa hộ mệnh này, chỉ cần chị cầm nó gọi tên em, may mắn sẽ đến."
Vương Băng Ngưng nói: “Cái bùa hộ mệnh này cũng quá xấu rồi đó.”
Tuy nói vậy nhưng cô vẫn lấy đeo lên cổ vì đây là món quà đầu tiên mà Lục Vân tặng cô.
Danh sách chương