Lục Vân đã làm tổng cộng 7 lá bùa bình an, mỗi chị gái một lá.
Bây giờ còn mỗi chị năm và chị sáu là chưa nhận được vì hắn chưa gặp được hai người.
Người thú vị nhất chính là chị bảy, Lạc Ly. Trong suốt 3 ngày ở nhà, cô đề phòng Lục Vân mọi lúc mọi nơi. Lúc nào cũng mắng hắn là đồ khốn, nói hắn có ác ý và câu nói “Đồ khốn, tránh xa cô gái này ra” dường như đã trở thành câu cửa miệng của cô.
Có vẻ như việc bị ném xuống hồ vào ngày hôm đó đã khiến cô có oán hận sâu sắc với Lục Vân.
Vì thế khi Lục Vân đưa lá bùa bình an cho Lạc Ly, cô đã rất cảnh giác và thề rằng sẽ không bao giờ đeo thứ mà hắn đưa cho. Thế nhưng vào ngày trở lại Vũ Minh, cô lại lặng lẽ mang lá bùa bình an theo người.
Thật dễ thương.
Nguyên lý của lá bùa bình an nằm trong pháp trận ý niệm. Chỉ cần các chị gái đọc tên của Lục Vân thì hắn có thể cảm nhận được sơ qua vị trí và tình hình xung quanh bọn họ. Nếu như gặp nguy hiểm thì hắn có thể lao tới đó ngay lập tức.
Thế nhưng đáng tiếc là thực lực hiện tại của Lục Vân không đủ. Nếu không thì hắn có thể khắc một hình kiếm nhỏ bên trong lá bùa bình an bởi vì như thế sẽ đảm bảo an toàn cho các chị gái tốt hơn.
Thôi đành cải thiện sau vậy.
Vương Băng Ninh nói lá bùa bình an xấu nhưng cô vẫn vui vẻ đeo nó vào cổ. Hôm nay Lục Vân đi cùng với Vương Băng Ninh cả ngày. Hai người cùng nhau đi tới Giang Thành, hôm sau Lục Vân tiễn cô tới sân bay tỉnh.
Lục Vân đã tới căn cứ Vũ Minh ở Giang Nam và thành công tới ngục tối nhờ có Thiên Sát lệnh.
“Thần quân điện hạ.”
Khi nhìn thấy Lục Vân, Hứa Thuần lập tức quỳ xuống đất vì sợ hãi.
Sau khi rời khỏi Hùng gia vào đêm hôm đó, ông ta đã vội vã đến căn cứ Vũ Minh ngay trong đêm để chuộc tội. Bởi vì ông ta biết rằng một khi đã đắc tội Vân Thiên Thần quân thì cho dù có chạy trốn đến tận cùng trời cuối đất cũng vô dụng.
Lục Vân nói: “Hứa Thuần, bây giờ tôi sẽ cho ông một cơ hội để chuộc tội đó là bảo vệ chị tư của tôi nhưng ông không được phép làm phiền chị ấy. Cho đến khi chị ấy trở về nhà bình an, tôi sẽ trả lại tự do cho ông.”
Mặc dù Lục Vân không phải là thành viên của hệ thống Vũ Minh nhưng hắn vẫn có quyền miễn giảm hình phạt cho Hứa Thuần.
Sau khi nghe xong, Hứa Thuần đã bật khóc vì biết ơn: “ Tôi sẵn sàng cống hiến hết mình vì Thần quân cho đến khi tôi chết!”
Sau khi Lục Vân ra mệnh lệnh xong, hắn lặng lẽ rời khỏi Vũ Minh.
Sau đó, hắn tới Thẩm gia.
Đúng lúc này, Thẩm Tĩnh Nghi đang ở nhà. Khi nhìn thấy Lục Vân, cô ta vui mừng nói: “Lục thần y, hiệu trưởng trường chúng tôi đã đồng ý mời anh đến dạy. Có điều, thầy ấy muốn gặp anh trước.”
Lục Vân gật đầu nói: “Được, đúng lúc tôi đang rảnh.”
Thế là hai người tới Đại học Giang Nam.
Đây là lần đầu tiên Lục Vân tới trường đại học. Có vẻ như sinh viên xung quanh cũng gần bằng tuổi hắn, hơn nhau cũng không quá 2-3 tuổi.
Nếu như không xảy ra trận hỏa hoạn năm đó thì hiện giờ có lẽ Lục Vân đang học đại học.
Khi tiễn Vương Băng Ninh tới sân bay vào sáng nay, Lục Vân cũng đã đề cập tới chuyện sẽ giảng dạy một số kiến thức Trung y tại Đại học Giang Nam. Vương Băng Ninh đã nói với hắn: “Cuộc sống ở đại học rất tuyệt. Tiểu Lục Vân, em nên tới đó trải nghiệm thử một lần đi.”
Lục Vân muốn xem cuộc sống sinh viên đại học này có thực sự tốt như vậy không.
Văn phòng hiệu trưởng.
Hiệu trưởng của Đại học Giang Nam tên là Lý Vệ Bình. Khi nhìn thấy Thẩm Tĩnh Nghi, ông ta rất lịch sự.
Đùa à.
Ông ta có thể không lịch sự ư?
Thẩm Tĩnh Nghi là con gái của Thẩm gia, nói trắng ra là con nhà giàu muốn trải nghiệm cuộc sống còn việc làm giảng viên chỉ là sở thích của Thẩm Tĩnh Nghi mà thôi. Một ngày nào đó không còn hứng thú nữa, cô ta sẽ trở về nhà và thừa kế tài sản hàng trăm triệu nhân dân tệ của gia đình.
Vì thế khi Thẩm Tĩnh Nghi nộp đơn xin phép trường mở thêm lớp học về Trung y, Lý Vệ Bình đã lập tức chấp thuận.
Mặt khác, Trung y là tinh hoa của đất nước nên Lý Vệ Bình cũng cho rằng người trẻ tuổi đương thời nên tìm hiểu thêm về Trung y của Long quốc.
Về phần giáo viên, Thẩm Tĩnh Nghi nói rằng cô ta muốn giới thiệu một người đó là Thần y của Giang Thành.
Thần y Giang Thành!
Nghe vậy, Lý Vệ Bình vô cùng phấn khích. Ông ta cũng đã từng nghe nói về vị thần y này. Nếu như vị thần y đó thực sự muốn đến dạy học thì đó nhất định là một niềm vinh dự cho đại học Giang Nam.
Thẩm Tĩnh Nghi cười giới thiệu: “Hiệu trưởng, đây là Lục thần y.”
“Lục thần y…”
Lý Vệ Bình nhìn Lục Vân, ánh mắt của ông ta hơi thay đổi.
Khi ở Giang Thành, ông ta đã từng nghe nói về vị thần y này và cũng biết hắn còn rất trẻ. Nhưng hôm nay khi nhìn thấy lại vượt xa dự liệu của Lý Vệ Bình.
Mặc dù Lý Vệ Bình không xuất thân từ lĩnh vực Trung y nhưng ông ta cũng nắm được tình hình về lĩnh vực này. Những người có thể gọi là “Thần y” nhất định đều là cao thủ cấp quốc gia. Cái gọi là trẻ tuổi, trên thực tế 40 tuổi đã được coi là rất trẻ rồi.
Lúc đầu, Lý Vệ Bình còn tưởng Lục Vân ở độ tuổi 40 nhưng khi nhìn thấy hắn còn trẻ như vậy, ông ta rất sốc.
Thần y mới 20 tuổi thôi ư?
Ông ta nghe nói ngay cả Dư Hồng Văn, bậc thầy về Trung y đã tôn sùng vị Thần y Giang Thành này làm thầy của mình. Chẳng lẽ người đó chính là người thanh niên trước mặt này?
Lý Vệ Bình biết rằng không có lý nào Thẩm Tĩnh Nghi lại nói dối ông ta nhưng điều đó thật quá khó tin. Dù sao gần đây ông ta cũng cảm thấy không được khỏe, vậy coi như nhân cơ hội này kiểm tra vị Thần y Giang Thành xem sao. Xem cậu ta có thực sự đủ khả năng gánh cái danh Thần y này hay không?
Vì thế, Lý Vệ Bình nói: “Lục thần y, thật ra mấy ngày nay tôi cảm thấy không được khoẻ. Không biết cậu có thể khám cho tôi hay không?”
Cách làm của ông ta rất thông minh, vừa không đắc tội Lục Vân mà lại còn có thể khảo nghiệm trình độ của hắn.
Suy cho cùng người làm thầy cũng phải có trách nhiệm với học trò của mình.
Đương nhiên Lục Vân nhìn thấu suy nghĩ của Lý Vệ Bình nhưng hắn không chỉ ra mà chỉ cười nói: “Được, hiệu trưởng Lý. Ông hãy đặt tay lên bàn để tôi bắt mạch cho ông.”
Lý Vệ Bình làm theo.
Lục Vân bắt mạch cho Lý Vệ Bình một lúc, không hỏi gì. Hắn suy nghĩ một hồi rồi trả lời: “Can thận âm hư gây rối loạn các khí trong. Gần đây, chắc hẳn hiệu trưởng Lý cảm thấy trằn trọc, ngủ không yên, thậm chí đầu còn sưng đau, đặc biệt là hai bên thái dương đúng không?”
Bây giờ còn mỗi chị năm và chị sáu là chưa nhận được vì hắn chưa gặp được hai người.
Người thú vị nhất chính là chị bảy, Lạc Ly. Trong suốt 3 ngày ở nhà, cô đề phòng Lục Vân mọi lúc mọi nơi. Lúc nào cũng mắng hắn là đồ khốn, nói hắn có ác ý và câu nói “Đồ khốn, tránh xa cô gái này ra” dường như đã trở thành câu cửa miệng của cô.
Có vẻ như việc bị ném xuống hồ vào ngày hôm đó đã khiến cô có oán hận sâu sắc với Lục Vân.
Vì thế khi Lục Vân đưa lá bùa bình an cho Lạc Ly, cô đã rất cảnh giác và thề rằng sẽ không bao giờ đeo thứ mà hắn đưa cho. Thế nhưng vào ngày trở lại Vũ Minh, cô lại lặng lẽ mang lá bùa bình an theo người.
Thật dễ thương.
Nguyên lý của lá bùa bình an nằm trong pháp trận ý niệm. Chỉ cần các chị gái đọc tên của Lục Vân thì hắn có thể cảm nhận được sơ qua vị trí và tình hình xung quanh bọn họ. Nếu như gặp nguy hiểm thì hắn có thể lao tới đó ngay lập tức.
Thế nhưng đáng tiếc là thực lực hiện tại của Lục Vân không đủ. Nếu không thì hắn có thể khắc một hình kiếm nhỏ bên trong lá bùa bình an bởi vì như thế sẽ đảm bảo an toàn cho các chị gái tốt hơn.
Thôi đành cải thiện sau vậy.
Vương Băng Ninh nói lá bùa bình an xấu nhưng cô vẫn vui vẻ đeo nó vào cổ. Hôm nay Lục Vân đi cùng với Vương Băng Ninh cả ngày. Hai người cùng nhau đi tới Giang Thành, hôm sau Lục Vân tiễn cô tới sân bay tỉnh.
Lục Vân đã tới căn cứ Vũ Minh ở Giang Nam và thành công tới ngục tối nhờ có Thiên Sát lệnh.
“Thần quân điện hạ.”
Khi nhìn thấy Lục Vân, Hứa Thuần lập tức quỳ xuống đất vì sợ hãi.
Sau khi rời khỏi Hùng gia vào đêm hôm đó, ông ta đã vội vã đến căn cứ Vũ Minh ngay trong đêm để chuộc tội. Bởi vì ông ta biết rằng một khi đã đắc tội Vân Thiên Thần quân thì cho dù có chạy trốn đến tận cùng trời cuối đất cũng vô dụng.
Lục Vân nói: “Hứa Thuần, bây giờ tôi sẽ cho ông một cơ hội để chuộc tội đó là bảo vệ chị tư của tôi nhưng ông không được phép làm phiền chị ấy. Cho đến khi chị ấy trở về nhà bình an, tôi sẽ trả lại tự do cho ông.”
Mặc dù Lục Vân không phải là thành viên của hệ thống Vũ Minh nhưng hắn vẫn có quyền miễn giảm hình phạt cho Hứa Thuần.
Sau khi nghe xong, Hứa Thuần đã bật khóc vì biết ơn: “ Tôi sẵn sàng cống hiến hết mình vì Thần quân cho đến khi tôi chết!”
Sau khi Lục Vân ra mệnh lệnh xong, hắn lặng lẽ rời khỏi Vũ Minh.
Sau đó, hắn tới Thẩm gia.
Đúng lúc này, Thẩm Tĩnh Nghi đang ở nhà. Khi nhìn thấy Lục Vân, cô ta vui mừng nói: “Lục thần y, hiệu trưởng trường chúng tôi đã đồng ý mời anh đến dạy. Có điều, thầy ấy muốn gặp anh trước.”
Lục Vân gật đầu nói: “Được, đúng lúc tôi đang rảnh.”
Thế là hai người tới Đại học Giang Nam.
Đây là lần đầu tiên Lục Vân tới trường đại học. Có vẻ như sinh viên xung quanh cũng gần bằng tuổi hắn, hơn nhau cũng không quá 2-3 tuổi.
Nếu như không xảy ra trận hỏa hoạn năm đó thì hiện giờ có lẽ Lục Vân đang học đại học.
Khi tiễn Vương Băng Ninh tới sân bay vào sáng nay, Lục Vân cũng đã đề cập tới chuyện sẽ giảng dạy một số kiến thức Trung y tại Đại học Giang Nam. Vương Băng Ninh đã nói với hắn: “Cuộc sống ở đại học rất tuyệt. Tiểu Lục Vân, em nên tới đó trải nghiệm thử một lần đi.”
Lục Vân muốn xem cuộc sống sinh viên đại học này có thực sự tốt như vậy không.
Văn phòng hiệu trưởng.
Hiệu trưởng của Đại học Giang Nam tên là Lý Vệ Bình. Khi nhìn thấy Thẩm Tĩnh Nghi, ông ta rất lịch sự.
Đùa à.
Ông ta có thể không lịch sự ư?
Thẩm Tĩnh Nghi là con gái của Thẩm gia, nói trắng ra là con nhà giàu muốn trải nghiệm cuộc sống còn việc làm giảng viên chỉ là sở thích của Thẩm Tĩnh Nghi mà thôi. Một ngày nào đó không còn hứng thú nữa, cô ta sẽ trở về nhà và thừa kế tài sản hàng trăm triệu nhân dân tệ của gia đình.
Vì thế khi Thẩm Tĩnh Nghi nộp đơn xin phép trường mở thêm lớp học về Trung y, Lý Vệ Bình đã lập tức chấp thuận.
Mặt khác, Trung y là tinh hoa của đất nước nên Lý Vệ Bình cũng cho rằng người trẻ tuổi đương thời nên tìm hiểu thêm về Trung y của Long quốc.
Về phần giáo viên, Thẩm Tĩnh Nghi nói rằng cô ta muốn giới thiệu một người đó là Thần y của Giang Thành.
Thần y Giang Thành!
Nghe vậy, Lý Vệ Bình vô cùng phấn khích. Ông ta cũng đã từng nghe nói về vị thần y này. Nếu như vị thần y đó thực sự muốn đến dạy học thì đó nhất định là một niềm vinh dự cho đại học Giang Nam.
Thẩm Tĩnh Nghi cười giới thiệu: “Hiệu trưởng, đây là Lục thần y.”
“Lục thần y…”
Lý Vệ Bình nhìn Lục Vân, ánh mắt của ông ta hơi thay đổi.
Khi ở Giang Thành, ông ta đã từng nghe nói về vị thần y này và cũng biết hắn còn rất trẻ. Nhưng hôm nay khi nhìn thấy lại vượt xa dự liệu của Lý Vệ Bình.
Mặc dù Lý Vệ Bình không xuất thân từ lĩnh vực Trung y nhưng ông ta cũng nắm được tình hình về lĩnh vực này. Những người có thể gọi là “Thần y” nhất định đều là cao thủ cấp quốc gia. Cái gọi là trẻ tuổi, trên thực tế 40 tuổi đã được coi là rất trẻ rồi.
Lúc đầu, Lý Vệ Bình còn tưởng Lục Vân ở độ tuổi 40 nhưng khi nhìn thấy hắn còn trẻ như vậy, ông ta rất sốc.
Thần y mới 20 tuổi thôi ư?
Ông ta nghe nói ngay cả Dư Hồng Văn, bậc thầy về Trung y đã tôn sùng vị Thần y Giang Thành này làm thầy của mình. Chẳng lẽ người đó chính là người thanh niên trước mặt này?
Lý Vệ Bình biết rằng không có lý nào Thẩm Tĩnh Nghi lại nói dối ông ta nhưng điều đó thật quá khó tin. Dù sao gần đây ông ta cũng cảm thấy không được khỏe, vậy coi như nhân cơ hội này kiểm tra vị Thần y Giang Thành xem sao. Xem cậu ta có thực sự đủ khả năng gánh cái danh Thần y này hay không?
Vì thế, Lý Vệ Bình nói: “Lục thần y, thật ra mấy ngày nay tôi cảm thấy không được khoẻ. Không biết cậu có thể khám cho tôi hay không?”
Cách làm của ông ta rất thông minh, vừa không đắc tội Lục Vân mà lại còn có thể khảo nghiệm trình độ của hắn.
Suy cho cùng người làm thầy cũng phải có trách nhiệm với học trò của mình.
Đương nhiên Lục Vân nhìn thấu suy nghĩ của Lý Vệ Bình nhưng hắn không chỉ ra mà chỉ cười nói: “Được, hiệu trưởng Lý. Ông hãy đặt tay lên bàn để tôi bắt mạch cho ông.”
Lý Vệ Bình làm theo.
Lục Vân bắt mạch cho Lý Vệ Bình một lúc, không hỏi gì. Hắn suy nghĩ một hồi rồi trả lời: “Can thận âm hư gây rối loạn các khí trong. Gần đây, chắc hẳn hiệu trưởng Lý cảm thấy trằn trọc, ngủ không yên, thậm chí đầu còn sưng đau, đặc biệt là hai bên thái dương đúng không?”
Danh sách chương