Ngày mới lại bắt đầu, thành phố được dịp thay một lớp áo mới.

Nhưng đối với thành phố S, không bao giờ có chuyện sóng yên biển lặng dù chỉ một ngày.
Trên mạng xã hội, tin tức bùng nổ, không phải tiếp tục bàn tán về lễ kết hôn của Lục Mộng Kỳ với Dương Nhất Hàn nữa, mà quần chúng chuyển hướng dư luận sang sự có mặt của Mộ Tư Thần, hơn nữa điều chấn kinh hơn, đó là vợ của Mộ Tư Thần lại là Lục Kiều Kiều, đại tiểu thư Lục gia, người được cho là thoái hôn với Dương Nhất Hàn để đi theo nhân tình bên ngoài.

Chuyện này đúng là không thể lường trước được.
Cầm điện thoại trên tay, bàn tay Lục Mộng Kỳ run run, cô ta đập thẳng chiếc điện thoại xuống nền, vỡ tan tành, giờ chỉ còn là đồng sắt vụn nằm rải rác trên nền sàn lạnh lẽo : " Chết tiệt, chết tiệt, không thể nào, không thể nào! "
Lục Chu Mẫn từ bên ngoài nghe thấy tiếng hét của Lục Mộng Kỳ vọng ra, bà lo lắng chạy vào : " Kỳ Kỳ, con sao vậy, mẹ nghe thấy tiếng động từ bên ngoài.

"
Lục Mộng Kỳ khôi phục dáng vẻ điềm đạm vốn có : " Huhu, mẹ ơi, con có gì không tốt mà Mộ Tư Thần lại không chú ý đến con chứ.

"
Lục Chu Mẫn vội bịt miệng Lục Mộng Kỳ rồi ngó xung quanh, không thấy ai, bà mới an tâm thở phào : " Kỳ Kỳ, con nói gì vậy, bây giờ con đã là vợ Dương Nhất Hàn, thiếu phu nhân Dương gia, làm sao lại nói ra những lời như vậy được, để người ngoài nghe thấy thì chết.


Tại sao con còn muốn Mộ Tư Thần chú ý đến? "
" Mẹ, còn không phải con thay Lục Kiều Kiều gả cho Dương Nhất Hàn ư, chứ từ lâu con đã thầm mến mộ Mộ Tư Thần rồi, con thực sự rất thích hắn, vì sao ban đầu hắn lại không để lộ thân phận của mình ra chứ, nếu biết đó không phải lão già mà là Mộ Tư Thần, con tuyệt đối không từ chối! Làm sao có thể nhường cho Lục Kiều Kiều cơ hội tốt như vậy! " Lục Mộng Kỳ khóc lóc than trách.
" Nhưng Dương Nhất Hàn cũng tốt mà, đẹp trai, thiếu gia nhà tài phiệt, còn có tài kinh doanh, nó cũng yêu thương, chiều chuộng con, đến như vậy rồi mà con vẫn còn chưa hài lòng sao? "
" Trời ơi, mẹ không có hiểu đâu, Dương Nhất Hàn một phần cũng không thể sánh được với Mộ Tư Thần, dù sao con vẫn thích Mộ Tư Thần, mẹ phải nghĩ cách cho con! "
" Vậy còn Dương Nhất Hàn ? "
" Anh ta là hôn phu từng theo đuổi Lục Kiều Kiều mà, đẩy anh ta lại cho Lục Kiều Kiều, mẹ tìm cách tạo cơ hội để con được ở bên cạnh Mộ Tư Thần thật nhiều, có như vậy Mộ Tư Thần mới sinh ra cảm giác hứng thú với con.

"
" Không được, chuyện đó không đơn giản, nó còn ảnh hưởng tới danh dự gia tộc.

"
" Mẹ!!! Chẳng lẽ mẹ muốn con gái mẹ tức đến bệnh chết trên giường luôn à? Đi mà mẹ, nghĩ cách giúp con, gọi Lục Kiều Kiều mang theo Mộ Tư Thần về đây chơi nhiều hơn, con muốn gần gũi với anh ấy hơn, con xinh đẹp, đáng yêu hơn Lục Kiều Kiều, nhìn thấy dáng vẻ của con Mộ Tư Thần không lẽ nhắm mắt làm ngơ.

Nếu Mộ Tư Thần trở thành chồng con, làm con rể của Lục gia, chẳng phải danh tiếng và địa vị sẽ càng được nâng cao hơn sao? "
Lục Chu Mẫn nghĩ nghĩ, cho rằng Lục Mộng Kỳ nói không hề sai, nó rất có lợi, vả lại, hạnh phúc con gái bà vẫn là quan trọng nhất, chỉ cần Lục Mộng Kỳ muốn, bà sẽ giúp con gái bà dành về.

Lục Chu Mẫn kết cục vẫn là thỏa hiệp.

Nhìn thấy con gái đáng thương thế này, Lục Chu Mẫn cảm thấy ngủi lòng, chứ bà không sao nỡ từ chối.
" Được, mẹ hiểu rồi, mẹ sẽ gọi Lục Kiều Kiều về đây thường xuyên rồi tìm cách tách hai đứa nó ra, con nhân lúc đó tiếp cận Mộ Tư Thần, sau đó mẹ sẽ nói lại cho cha con sau! "
Nghe thấy lời nói chắc như đinh đóng cột của Lục Chu Mẫn, Lục Mộng Kỳ thỏa mãn, vui sướng nhảy cẫng lên nhào tới ôm bà.

cô ta sau đó còn nở một nụ cười rất quỷ dị.

Lục Mộng Kỳ không tin, với các chiêu trò của mình, cô ta không tin không làm lung lay được trái tim Mộ Tư Thần.
Trong lúc Lục Mộng Kỳ đang náo loạn phía bên kia, báo đài truyền thông đưa tin ầm ĩ, cộng đồng mạng lan truyền bùng nổ, ngược lại với không khí nhộn nhịp ấy, Mộ Tư Thần vẫn đang ngồi ngắm Lục Kiều Kiều an tĩnh trong giấc ngủ, một tay anh lướt điện thoại, một tay chậm rãi vuốt ve mái tóc thẳng mượt của cô, mặt anh bình thản.

Lục Kiều Kiều bình thường trông nghiêm túc, trưởng thành, nhưng dáng vẻ khi ngủ ngược lại đáng yêu, khuôn ngực phập phồng, nhẹ nhàng hít thở, hệt như chú mèo ngoan ngoãn.

Đến giờ cô vẫn ngủ là bởi tối hôm qua lại thức để thiết kế trang phục, không biết vì sao cứ nhớ đến gương mặt tức giận của Lục Mộng Kỳ, đầu óc cô triệt để trực trào ý tưởng, muôn hình vạn trạng, thế là Lục Kiều Kiều bắt tay vào công việc để không lỡ mất cơ hội tốt.

Thành ra Lục Kiều Kiều gục luôn xuống bàn lúc nào không hay.

Vừa hay Mộ Tư Thần bước vào, trông thấy dáng vẻ vật vờ của Lục Kiều Kiều thì không nhịn được bế thốc cô lên đặt xuống giường, anh " tiện thể tạm trú " tại đó luôn.

Để Lục Kiều Kiều gối đầu lên đùi mình, Mộ Tư Thần đem theo tâm trạng thư thái mà làm việc hết công suất xuyên cả đêm.
Sáng ra thấy cô ngủ rất ngon, không nỡ đánh thức nên cũng ngồi yên tại đó, không dám động đậy.

Khung cảnh hai người hài hòa đến lạ.
Và tiếng gõ cửa tiếp sau đã phá tan đi bầu không khí tuyệt vời đó : " Cậu chủ, Kiều Kiều, đồ ăn sáng đã chuẩn bị xong, hai người đã dậy chưa? "
" Tôi biết rồi, tôi ra ngay.

" Mộ Tư Thần từ từ nâng đầu Lục Kiều Kiều lên, không may làm cô tỉnh dậy : " Ưm ~ "
" Tôi làm em tỉnh? "
" À không, tôi quen giấc dậy vào giờ này rồi ấy mà.

Anh đã đưa tôi lên giường sao, cảm ơn nha, mà sao anh ở trong phòng tôi vậy? "
" Ai là người không cho tôi đi rồi gác đầu lên đùi tôi? "
" Thôi chết, xin lỗi anh nha, lúc ngủ tướng tôi xấu lắm, ngoài cái đó ra tôi còn làm gì quá đáng hơn không? "

" Không có.

"
Lục Kiều Kiều thờ phào, nhẹ cả người, cô còn tưởng bản thân đã làm gì cơ thể của anh rồi chứ.

"
" Em chuẩn bị đi, tôi xuống trước.

"
" Ồ, được, cảm ơn anh đã đưa tôi lên giường ngủ nha.

"
"....!"
" Sao vậy, xấu hổ hả ta? ".


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện