"Hạo Hiên nói với anh thời gian này em có lẽ sẽ tỉnh lại, anh không ngờ lại là hôm nay! Anh vui lắm, thật đó!", Vương Nhất Bác kích động ôm lấy Tiêu Chiến.
Đợi quá lâu rồi, từ lúc cục cưng ra đời đến giờ, chỉ có hôm nay anh mới cười thật lòng.
"Anh Nhất Bác... Anh sao vậy?", Tiêu Chiến ngơ ngác không hiểu gì, sao vậy ta? Cục cưng sinh ra rồi, còn lớn vậy luôn hả ta? Mới ngủ có một giấc mà xuyên không luôn rồi? Thấy mặt Tiêu Chiến đầy dấu chấm hỏi, Vương Nhất Bác phì cười, cười một hồi lại bắt đầu khóc, "Em đó, thật nhẫn tâm, em có biết một năm qua anh sống thế nào không hả? Em giận anh cũng được, không nói chuyện với anh cũng được, nhưng không thể phạt nặng như vậy được, thật đó, lần sau không được vậy nữa."
"Em, em đã ngủ rất lâu sao?", Tiêu Chiến chớp chớp mắt, không tin được mà hỏi.
"Em đã ngủ hơn một năm rồi, sau ca mổ thay tim em xuất hiện tình trạng thải trừ, anh đưa em qua Mỹ một chuyến, sau đó em cứ không ngừng sốt, nhiễm trùng, anh từng nghĩ ra đi cùng em luôn.", Vương Nhất Bác bình tĩnh kể một năm sống trong giày vò của anh.
Tiêu Chiến chăm chú nghe những gì Vương Nhất Bác kể, thì ra đã trôi qua một năm à, Vương Nhất Bác của cậu một năm qua đã trải qua những gì chứ.
"Sao anh lại có thể kể nhẹ nhàng như vậy chứ, xin lỗi, là em không tốt.", Tiêu Chiến nhấc tay sờ lên gương mặt gầy gò của anh.
"Xin lỗi gì chứ, em về là được rồi...", Vương Nhất Bác nắm tay Tiêu Chiến, hôn một cái, trong mắt tràn ngập ý cười.
"Ba ba..." Bé Hàm Hàm ngồi một mình ở chân giường nhìn hai người bọn họ trò chuyện, hình như đã qua rất lâu rồi đó, sao không ai để ý bé vậy?
"A... Hàm Hàm của em...", Tiêu Chiến nhận ra rằng con trai đang nhìn bọn họ, nhưng mà, khó chấp nhận quá đi, con trai của cậu đã lớn như vậy rồi, không ngờ lại lớn như vậy!
"Daddy...", Cũng không biết tại sao, Hàm Hàm khi thấy Tiêu Chiến, gọi daddy đều rất ngọt ngào.
"Qua đây!", Vương Nhất Bác vẫy tay gọi con trai, nhóc con dùng cả tay và chân bò qua. "Nhóc con biết nói chuyện từ rất sớm, 11 tháng đã biết gọi ba ba rồi, chỉ có đi là không dám đi thôi, sợ té."
"Bé cưng... Con biết ta là ai không?", nhóc con bò đến bên cạnh Tiêu Chiến, vui vẻ nắm lấy tay của cậu, Tiêu Chiến kích động hỏi.
"Daddy..." Nhóc con vui vẻ nói.
"Con nó ngày nào cũng đến ngủ trưa cùng em, có lúc còn muốn ăn cơm với em, chỉ là anh không cho.", Vương Nhất Bác xoa xoa đầu nhóc con, tóc máu mềm mềm còn chưa có rụng hết.
"Hàm Hàm..."
"Có!" Nhóc con giơ tay trả lời.
"Daddy về rồi... Không để cho Hàm Hàm và ba ba hai người phải đợi nữa, ngoan nha...", Tiêu Chiến ánh mắt tràn ngập sự dịu dàng nói.
Kết quả kiểm tra toàn thân đã có, vẻ khó hiểu trên mặt Vương Nhất Bác cả buổi cũng không biến mất. Ngoài chuyện nằm lâu qua, cần phải tập vật lý trị liệu thì tim hồi phục rất tốt.
"Bé cưng, nào, uống cái này trước.", Vương Nhất Bác hầm đồ ăn cho Tiêu Chiến, thổi nguội rồi mới đem qua.
"Lát nữa sắp ăn cơm trưa rồi, anh Nhất Bác, em có thể không ăn nhiều vậy được không?". Sau khi tỉnh lại, Tiêu Chiến được Vương Nhất Bác cưng chiều hết nấc, ngoài lúc vật lý trị liều ra, dường như những lúc khác đều là bế tới bế lui, ăn cũng phải đút.
Vương Hựu Hàm bị bắt ép học đi trong vòng một tuần.
"Ngoan, ăn một chút thôi chịu không, anh hầm lâu lắm đó, trong đó toàn là chất bổ đó, nào, một miếng thôi.", Vương Nhất Bác cũng không giận, tận tình khuyên bảo.
"Vậy cũng được..." ,Tiêu Chiến miễn cưỡng mở miệng bắt đầu ăn, Vương Nhất Bác còn có chút ý đồ, khi cậu ăn thường thích nói chuyện với cậu, nói một hồi thì cũng đã ăn hết.
Hôm nay cũng vậy, đợi Tiêu Chiến nhận ra thì đã thấy đáy rồi. Tiêu Chiến chép chép miệng, "Ai da, ngon quá đi, ăn hết rồi."
Vương Nhất Bác cười hài lòng.
"Ba ba... Chơi...", hôm nay không biết là lần thứ mấy Vương Hựu Hàm gọi anh rồi, nhưng đều bị anh dịu dàng từ chối.
"Daddy phải chú ý, ba ba phải lo cho daddy", Vương Nhất Bác nghiêng đầu nói, sau đó Vương Hựu Hàm nhìn daddy yêu quý, lặng lẽ ôm búp bê qua sofa ngồi.
"Hàm Hàm, daddy chơi với con được không?", Tiêu Chiến thấy bộ dạng con trai như vậy thì không đành lòng.
"Dạ!"
"Không được, tới giờ ngủ trưa rồi. Vương Hựu Hàm đừng ép ba đánh con nhá!", Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến từ trong phòng bước ra, mắt trừng lớn như chuông đồng.
"Vương Nhất Bác!", Tiêu Chiến nghe thấy Vương Nhất Bác nói câu đó liền nhịn không được liền nổi xung lên.
"Ai da, bé cưng, em phải nghỉ ngơi đó, không nghỉ ngơi cho tốt làm sao chơi với nhóc con được, xin lỗi?", Vương Nhất Bác lập tức xìu xuống, tình cảm giảng đạo lý cho cậu.
"Nhưng Hàm Hàm muốn chơi mà..."
"Vương Hựu Hàm, ngủ với daddy chịu không?", Vương Nhất Bác ôm Tiêu Chiến, nói với con trai.
Do dự rất lâu, rồi cũng gật đầu, trời to đất lớn, daddy là lớn nhất......
Đợi quá lâu rồi, từ lúc cục cưng ra đời đến giờ, chỉ có hôm nay anh mới cười thật lòng.
"Anh Nhất Bác... Anh sao vậy?", Tiêu Chiến ngơ ngác không hiểu gì, sao vậy ta? Cục cưng sinh ra rồi, còn lớn vậy luôn hả ta? Mới ngủ có một giấc mà xuyên không luôn rồi? Thấy mặt Tiêu Chiến đầy dấu chấm hỏi, Vương Nhất Bác phì cười, cười một hồi lại bắt đầu khóc, "Em đó, thật nhẫn tâm, em có biết một năm qua anh sống thế nào không hả? Em giận anh cũng được, không nói chuyện với anh cũng được, nhưng không thể phạt nặng như vậy được, thật đó, lần sau không được vậy nữa."
"Em, em đã ngủ rất lâu sao?", Tiêu Chiến chớp chớp mắt, không tin được mà hỏi.
"Em đã ngủ hơn một năm rồi, sau ca mổ thay tim em xuất hiện tình trạng thải trừ, anh đưa em qua Mỹ một chuyến, sau đó em cứ không ngừng sốt, nhiễm trùng, anh từng nghĩ ra đi cùng em luôn.", Vương Nhất Bác bình tĩnh kể một năm sống trong giày vò của anh.
Tiêu Chiến chăm chú nghe những gì Vương Nhất Bác kể, thì ra đã trôi qua một năm à, Vương Nhất Bác của cậu một năm qua đã trải qua những gì chứ.
"Sao anh lại có thể kể nhẹ nhàng như vậy chứ, xin lỗi, là em không tốt.", Tiêu Chiến nhấc tay sờ lên gương mặt gầy gò của anh.
"Xin lỗi gì chứ, em về là được rồi...", Vương Nhất Bác nắm tay Tiêu Chiến, hôn một cái, trong mắt tràn ngập ý cười.
"Ba ba..." Bé Hàm Hàm ngồi một mình ở chân giường nhìn hai người bọn họ trò chuyện, hình như đã qua rất lâu rồi đó, sao không ai để ý bé vậy?
"A... Hàm Hàm của em...", Tiêu Chiến nhận ra rằng con trai đang nhìn bọn họ, nhưng mà, khó chấp nhận quá đi, con trai của cậu đã lớn như vậy rồi, không ngờ lại lớn như vậy!
"Daddy...", Cũng không biết tại sao, Hàm Hàm khi thấy Tiêu Chiến, gọi daddy đều rất ngọt ngào.
"Qua đây!", Vương Nhất Bác vẫy tay gọi con trai, nhóc con dùng cả tay và chân bò qua. "Nhóc con biết nói chuyện từ rất sớm, 11 tháng đã biết gọi ba ba rồi, chỉ có đi là không dám đi thôi, sợ té."
"Bé cưng... Con biết ta là ai không?", nhóc con bò đến bên cạnh Tiêu Chiến, vui vẻ nắm lấy tay của cậu, Tiêu Chiến kích động hỏi.
"Daddy..." Nhóc con vui vẻ nói.
"Con nó ngày nào cũng đến ngủ trưa cùng em, có lúc còn muốn ăn cơm với em, chỉ là anh không cho.", Vương Nhất Bác xoa xoa đầu nhóc con, tóc máu mềm mềm còn chưa có rụng hết.
"Hàm Hàm..."
"Có!" Nhóc con giơ tay trả lời.
"Daddy về rồi... Không để cho Hàm Hàm và ba ba hai người phải đợi nữa, ngoan nha...", Tiêu Chiến ánh mắt tràn ngập sự dịu dàng nói.
Kết quả kiểm tra toàn thân đã có, vẻ khó hiểu trên mặt Vương Nhất Bác cả buổi cũng không biến mất. Ngoài chuyện nằm lâu qua, cần phải tập vật lý trị liệu thì tim hồi phục rất tốt.
"Bé cưng, nào, uống cái này trước.", Vương Nhất Bác hầm đồ ăn cho Tiêu Chiến, thổi nguội rồi mới đem qua.
"Lát nữa sắp ăn cơm trưa rồi, anh Nhất Bác, em có thể không ăn nhiều vậy được không?". Sau khi tỉnh lại, Tiêu Chiến được Vương Nhất Bác cưng chiều hết nấc, ngoài lúc vật lý trị liều ra, dường như những lúc khác đều là bế tới bế lui, ăn cũng phải đút.
Vương Hựu Hàm bị bắt ép học đi trong vòng một tuần.
"Ngoan, ăn một chút thôi chịu không, anh hầm lâu lắm đó, trong đó toàn là chất bổ đó, nào, một miếng thôi.", Vương Nhất Bác cũng không giận, tận tình khuyên bảo.
"Vậy cũng được..." ,Tiêu Chiến miễn cưỡng mở miệng bắt đầu ăn, Vương Nhất Bác còn có chút ý đồ, khi cậu ăn thường thích nói chuyện với cậu, nói một hồi thì cũng đã ăn hết.
Hôm nay cũng vậy, đợi Tiêu Chiến nhận ra thì đã thấy đáy rồi. Tiêu Chiến chép chép miệng, "Ai da, ngon quá đi, ăn hết rồi."
Vương Nhất Bác cười hài lòng.
"Ba ba... Chơi...", hôm nay không biết là lần thứ mấy Vương Hựu Hàm gọi anh rồi, nhưng đều bị anh dịu dàng từ chối.
"Daddy phải chú ý, ba ba phải lo cho daddy", Vương Nhất Bác nghiêng đầu nói, sau đó Vương Hựu Hàm nhìn daddy yêu quý, lặng lẽ ôm búp bê qua sofa ngồi.
"Hàm Hàm, daddy chơi với con được không?", Tiêu Chiến thấy bộ dạng con trai như vậy thì không đành lòng.
"Dạ!"
"Không được, tới giờ ngủ trưa rồi. Vương Hựu Hàm đừng ép ba đánh con nhá!", Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến từ trong phòng bước ra, mắt trừng lớn như chuông đồng.
"Vương Nhất Bác!", Tiêu Chiến nghe thấy Vương Nhất Bác nói câu đó liền nhịn không được liền nổi xung lên.
"Ai da, bé cưng, em phải nghỉ ngơi đó, không nghỉ ngơi cho tốt làm sao chơi với nhóc con được, xin lỗi?", Vương Nhất Bác lập tức xìu xuống, tình cảm giảng đạo lý cho cậu.
"Nhưng Hàm Hàm muốn chơi mà..."
"Vương Hựu Hàm, ngủ với daddy chịu không?", Vương Nhất Bác ôm Tiêu Chiến, nói với con trai.
Do dự rất lâu, rồi cũng gật đầu, trời to đất lớn, daddy là lớn nhất......
Danh sách chương