Tiêu Chiến rất ít khi dậy vào buổi tối, hôm nay là ngoại lệ, ngoài ý muốn nhìn thấy Vương Nhất Bác nằm mơ khóc gọi tên cậu.
"Chiến Chiến... Chiến Chiến... Đừng đi, về nhà thôi, về nhà thôi...", Vương Nhất Bác nói mớ, trán chảy đầy mồ hôi, chân mày nhíu chặt lại.
"Em đây... Em đây mà..." Tiêu Chiến vỗ ngực Vương Nhất Bác như đang dỗ Hàm Hàm, dịu dàng nói, Vương Nhất Bác lập tức yên tĩnh, yên ả chìm vào giấc ngủ sâu.
"Anh Nhất Bác à, em về rồi, không đi nữa đâu.", sau đó là Tiêu Chiến không ngủ được, cậu đã ngủ một giấc rồi, nhưng Vương Nhất Bác và con của cậu một năm qua đã chịu sự giày vò nhiều đến thế nào chứ.
Đến khi trời sáng mới có thể vào giấc.
"Anh Nhất Bác, anh có biết ai hiến tim cho em không? Anh vẫn chưa nói cho em biết Thư nhóc đi đâu rồi?", Tiêu Chiến lại hỏi vấn đề này lần nữa, điều này khiến Vương Nhất Bác đang thu dọn chén đũa phải khựng lại.
"Bây giờ em có thể nghe không?", ngồi trước mặt cậu, Vương Nhất Bác nghiêm túc hỏi.
"Đã xảy ra chuyện gì sao?", Tiêu Chiến nắm chặt ly trà, có chút căng thẳng nhìn Vương Nhất Bác.
"Lúc đầu anh không hề biết ai là người hiến tim cho em, luôn cảm giác đó là sự sắp xếp của ông trời, cũng là do vận may của em tốt, nhưng sau đó, chú Trần nói với anh, ngày em xảy ra chuyện, chú ấy về nhà lấy quần áo cho anh, thấy trước cổng khu xảy ra tai nạn giao thông, lúc đó chú Trần cũng không để ý, sau đó mãi không thấy Thư nhóc, cũng không bận tâm, cho đến một hôm bảo vệ gọi chú ấy lại.", Vương Nhất Bác nắm lấy tay Tiêu Chiến.
"Anh, anh nói là, là Thư nhóc!", ánh mắt Tiêu Chiến đầy sự kinh hoàng, không thể tin được mà nhìn Vương Nhất Bác.
"Ừ, cậu ta để lại thư cho chúng ta, là sau này lúc anh thu dọn mới phát hiện.", lúc Vương Nhất Bác phát hiện cũng vô cùng kinh hoàng, cho nên anh rất hiểu tâm trạng của Tiêu Chiến.
"Em muốn xem.", Tiêu Chiến nói.
"Được, để anh đi lấy."
Nội dung bức thư rất đơn giản, không quá 30 chữ, mong Tiêu Chiến và tổng giám đốc Vương ngày ngày vui vẻ, em vẫn luôn rất biết ơn hai người.
"Anh Nhất Bác...", Tiêu Chiến xem thư, miệng mếu máo, sắp khóc tới nơi.
"Đừng khóc, bé cưng, nhiệm vụ của em bây giờ vô cùng nặng nề, phải gánh vác niềm hi vọng của một người khác, em phải kiên cường hơn nữa.", Vương Nhất Bác ôm lấy Tiêu Chiến, dịu dàng an ủi.
"Em, em chỉ là thấy Thư nhóc làm vậy không đáng, em ấy có thể bình an thuận lợi đi hết một đời, sao lại vì em mà..."
"Sự lựa chọn của mỗi người đều không giống nhau, bé cưng, em không có cách nào giúp người khác chọn lựa.", Vương Nhất Bác vuốt lưng cho bé con.
"Daddy...", Vương Hựu Hàm thấy hai người bọn họ ôm nhau, hai chân nhỏ như củ sen động đậy chạy tới, "Daddy... khóc khoc..."
"Không sao, Hàm Hàm tự mình đi chơi nha.", Vương Nhất Bác chỉ huy con trai.
"Hu... Daddy khóc khóc...", bé con dường như không chịu được khi thấy Tiêu Chiến buồn, cũng khóc theo.
"Bé Hàm Hàm cưng, sao con lại khóc vậy?", Tiêu Chiến dụi dụi mắt, hỏi với giọng mũi.
"Daddy...", nhóc con vươn tay muốn Tiêu Chiến bế, thấy Vương Nhất Bác lại không dám.
"Daddy không sao, lúc nãy có đồ bay vào mắt thôi, ba ba giúp daddy thổi rồi, con xem, không sao nữa rồi.", Tiêu Chiến chủ động vươn tay bế nhóc con lên.
"Con nặng lắm!", Vương Nhất Bác đột nhiên hối hận sao lại nuôi nhóc con này chắc nịch vậy chứ, Tiêu Chiến mà đứng thì một phút cũng không bế nổi.
"Em ngồi mà...", Tiêu Chiến cau mày.
"Được được được, Vương Hựu Hàm hôm nay coi như con gặp may.", Vương Nhất Bác ghen tỵ nói.
Tiêu Chiến nghe được cảm giác có mùi chua, quay đầu lại hôn chụt một cái lên mặt Vương Nhất Bác, lại đỏ mặt quay đi chỗ khác.
"Anh Nhất Bác...", Tiêu Chiến lăn qua lăn lại không ngủ được, dứt khoát chui vào lòng Vương Nhất Bác, giọng nhựa nhựa gọi anh.
"Sao vầy nè?", Vương Nhất Bác thuận thế vòng qua ôm eo cậu.
"Em ngủ không được...", nằm trên ngực Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến mới có cảm giác an toàn.
"Lại suy nghĩ lung tung rồi, không cho phép nghĩ mấy chuyện không đâu!"
"Vậy anh ôm em..."
"Đang ôm nè..."
"Ôm chặt chút..."
"Bé con, em là đang khiểu khích anh hở?", Vương Nhất Bác mỉm cười, hai người ôm lấy nhau.
"Em về rồi...", Tiêu Chiến khẽ nói bên tai anh.
"Ừ...", không biết tại sao, sống mũi Vương Nhất Bác có chút cay cay.
"Em sẽ dùng cảm, nổ lực hơn nữa để sống."
"Ừ!"
------------------------------
Truyện chính đến đây là hết. Còn 1 chương ngoại truyện nữa là kết thúc. Cảm ơn mọi người đã theo dõi và ủng hộ mình :))
"Chiến Chiến... Chiến Chiến... Đừng đi, về nhà thôi, về nhà thôi...", Vương Nhất Bác nói mớ, trán chảy đầy mồ hôi, chân mày nhíu chặt lại.
"Em đây... Em đây mà..." Tiêu Chiến vỗ ngực Vương Nhất Bác như đang dỗ Hàm Hàm, dịu dàng nói, Vương Nhất Bác lập tức yên tĩnh, yên ả chìm vào giấc ngủ sâu.
"Anh Nhất Bác à, em về rồi, không đi nữa đâu.", sau đó là Tiêu Chiến không ngủ được, cậu đã ngủ một giấc rồi, nhưng Vương Nhất Bác và con của cậu một năm qua đã chịu sự giày vò nhiều đến thế nào chứ.
Đến khi trời sáng mới có thể vào giấc.
"Anh Nhất Bác, anh có biết ai hiến tim cho em không? Anh vẫn chưa nói cho em biết Thư nhóc đi đâu rồi?", Tiêu Chiến lại hỏi vấn đề này lần nữa, điều này khiến Vương Nhất Bác đang thu dọn chén đũa phải khựng lại.
"Bây giờ em có thể nghe không?", ngồi trước mặt cậu, Vương Nhất Bác nghiêm túc hỏi.
"Đã xảy ra chuyện gì sao?", Tiêu Chiến nắm chặt ly trà, có chút căng thẳng nhìn Vương Nhất Bác.
"Lúc đầu anh không hề biết ai là người hiến tim cho em, luôn cảm giác đó là sự sắp xếp của ông trời, cũng là do vận may của em tốt, nhưng sau đó, chú Trần nói với anh, ngày em xảy ra chuyện, chú ấy về nhà lấy quần áo cho anh, thấy trước cổng khu xảy ra tai nạn giao thông, lúc đó chú Trần cũng không để ý, sau đó mãi không thấy Thư nhóc, cũng không bận tâm, cho đến một hôm bảo vệ gọi chú ấy lại.", Vương Nhất Bác nắm lấy tay Tiêu Chiến.
"Anh, anh nói là, là Thư nhóc!", ánh mắt Tiêu Chiến đầy sự kinh hoàng, không thể tin được mà nhìn Vương Nhất Bác.
"Ừ, cậu ta để lại thư cho chúng ta, là sau này lúc anh thu dọn mới phát hiện.", lúc Vương Nhất Bác phát hiện cũng vô cùng kinh hoàng, cho nên anh rất hiểu tâm trạng của Tiêu Chiến.
"Em muốn xem.", Tiêu Chiến nói.
"Được, để anh đi lấy."
Nội dung bức thư rất đơn giản, không quá 30 chữ, mong Tiêu Chiến và tổng giám đốc Vương ngày ngày vui vẻ, em vẫn luôn rất biết ơn hai người.
"Anh Nhất Bác...", Tiêu Chiến xem thư, miệng mếu máo, sắp khóc tới nơi.
"Đừng khóc, bé cưng, nhiệm vụ của em bây giờ vô cùng nặng nề, phải gánh vác niềm hi vọng của một người khác, em phải kiên cường hơn nữa.", Vương Nhất Bác ôm lấy Tiêu Chiến, dịu dàng an ủi.
"Em, em chỉ là thấy Thư nhóc làm vậy không đáng, em ấy có thể bình an thuận lợi đi hết một đời, sao lại vì em mà..."
"Sự lựa chọn của mỗi người đều không giống nhau, bé cưng, em không có cách nào giúp người khác chọn lựa.", Vương Nhất Bác vuốt lưng cho bé con.
"Daddy...", Vương Hựu Hàm thấy hai người bọn họ ôm nhau, hai chân nhỏ như củ sen động đậy chạy tới, "Daddy... khóc khoc..."
"Không sao, Hàm Hàm tự mình đi chơi nha.", Vương Nhất Bác chỉ huy con trai.
"Hu... Daddy khóc khóc...", bé con dường như không chịu được khi thấy Tiêu Chiến buồn, cũng khóc theo.
"Bé Hàm Hàm cưng, sao con lại khóc vậy?", Tiêu Chiến dụi dụi mắt, hỏi với giọng mũi.
"Daddy...", nhóc con vươn tay muốn Tiêu Chiến bế, thấy Vương Nhất Bác lại không dám.
"Daddy không sao, lúc nãy có đồ bay vào mắt thôi, ba ba giúp daddy thổi rồi, con xem, không sao nữa rồi.", Tiêu Chiến chủ động vươn tay bế nhóc con lên.
"Con nặng lắm!", Vương Nhất Bác đột nhiên hối hận sao lại nuôi nhóc con này chắc nịch vậy chứ, Tiêu Chiến mà đứng thì một phút cũng không bế nổi.
"Em ngồi mà...", Tiêu Chiến cau mày.
"Được được được, Vương Hựu Hàm hôm nay coi như con gặp may.", Vương Nhất Bác ghen tỵ nói.
Tiêu Chiến nghe được cảm giác có mùi chua, quay đầu lại hôn chụt một cái lên mặt Vương Nhất Bác, lại đỏ mặt quay đi chỗ khác.
"Anh Nhất Bác...", Tiêu Chiến lăn qua lăn lại không ngủ được, dứt khoát chui vào lòng Vương Nhất Bác, giọng nhựa nhựa gọi anh.
"Sao vầy nè?", Vương Nhất Bác thuận thế vòng qua ôm eo cậu.
"Em ngủ không được...", nằm trên ngực Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến mới có cảm giác an toàn.
"Lại suy nghĩ lung tung rồi, không cho phép nghĩ mấy chuyện không đâu!"
"Vậy anh ôm em..."
"Đang ôm nè..."
"Ôm chặt chút..."
"Bé con, em là đang khiểu khích anh hở?", Vương Nhất Bác mỉm cười, hai người ôm lấy nhau.
"Em về rồi...", Tiêu Chiến khẽ nói bên tai anh.
"Ừ...", không biết tại sao, sống mũi Vương Nhất Bác có chút cay cay.
"Em sẽ dùng cảm, nổ lực hơn nữa để sống."
"Ừ!"
------------------------------
Truyện chính đến đây là hết. Còn 1 chương ngoại truyện nữa là kết thúc. Cảm ơn mọi người đã theo dõi và ủng hộ mình :))
Danh sách chương