Dịch Tuấn nhìn Vũ Huyền, thật sự là ông đang xem xét xem đây có phải là người vợ mình yêu mấy trăm năm qua không? Nếu phải thì tại sao lại nhẫn tâm lấy chồng ra làm bia đỡ đạn như thế được? Nhưng mà ông còn chưa kịp nghĩ xong thì thì anh trai Dịch Hạo Vũ là nhào lên ôm lấy Dịch Hạo Phong, ngăn cản hành vi quá phận của anh.
"Hạo Phong à, nghe anh nói đi. Lực tay của chúng ta không giống người bình thường đâu. Lỡ như em gây thương tích cho người thường thì sẽ ở tù năm mươi năm đó. Lúc đó sẽ không thể gặp được bé con"
Tự Lan cũng xen vào, liên tục đánh vào lưng Hoa Tự Tâm nói.
"Ông vì cái gì đánh con trai trước mặt bao nhiêu người, ông học cái tính nết xấu xa đó ở đâu vậy hả?"
Hoa Từ Vũ nhìn tình hình căng như dây đàn, chưa kể khuôn mặt của Dịch Hạo Phong thì đã tràn đầy sự tức giận, ba của cậu cũng vừa mang theo sự kinh hãi trên khuôn mặt. Cậu tiến đến dùng tay xoa ngực Dịch Hạo Phong dỗ dành.
"Anh ngoan một chút, trước hết thả tay ba em ra. Có gì chúng ta từ từ nói chuyện được không?"
Hoa Từ Vũ đã cất lời thì làm sao mà Dịch Hạo Phong không làm theo. Anh nhanh chóng buông tay Hoa Tự Tâm ra, nhưng mắt vẫn nhìn chăm chăm vào ông nói.
"Bác không được đánh bé con nữa, nếu tức giận có thể đánh con, hoặc là Ninh Trạch, anh hai, cùng lắm thì có thể đánh luôn cả ba con"
Ninh Trạch : "..."
Dịch Hạo Vũ : "Em trai càng lớn càng không cần anh nữa rồi..."
Dịch Tuấn : "Thằng út nó báo đời rồi..."
Hoa Tự Tâm nhìn thấy hành động thân mật của con trai cùng với thằng nhãi ma cà rồng kia, chưa kể từ lúc gọi điện thoại đến lần đầu gặp mặt Dịch Hạo Phong cũng toàn kêu ông là bố vợ, thân là người già đời lâu năm. Ông chỉ thẳng mặt con trai nói.
"Giải thích cho ba biết, con có phải đang yêu đương với thằng nhóc này hay không?"
Hoa Từ Vũ lúng túng không biết nên trả lời thế nào, một bên là ba, một bên là Dịch Hạo Phong ngốc nghếch dễ bị tổn thương. Cậu không dám thừa nhận, cũng không dám chối bỏ. Ngay tại lúc cậu đang hoang mang không biết nên làm thế nào thì mẹ của cậu đã bán đứng cậu.
"Chị xui có nói với tôi chuyện này trong lúc ông bất tỉnh rồi. Hai đứa nó đang hẹn hò, bọn họ còn ngỏ ý muốn kết thông gia với chúng ta. Ông nhìn xem, kết thông gia với ma cà rồng không phải vui lắm sao?"
Hoa Tự Tâm biết vợ của mình thường có suy nghĩ quái lạ, nhưng đến mức chấp nhận cho con trai quen ma cà rồng thì suýt chọc ông tức đến phun máu luôn rồi. Ông nhìn con trai, tiếp tục mắng.
"Ba không cấm con quen ai cả, kể cả là con trai ba cũng chấp nhận. Nhưng người thường con không chọn, con lại đi chọn đám quái vật hút máu làm gì? Mày tính học theo tụi nó hút máu người trở thành kẻ sát nhân hả?"
Thật ra Hoa Tự Tâm cũng bài xích chuyện con trai mình quen người cùng giới tính, chỉ là sau khi biết được con trai quen đến cả ma cà rồng thì chuyện giới tính ông cảm thấy không quan trọng nữa, quan trọng chính là nó phải quen được người bình thường.
Nhưng Vũ Huyền lại không nghĩ vậy, đụng đến con trai cưng của bà thì làm sao bà chấp nhận được. Vũ Huyền bĩu môi nói.
"Ma cà rồng thì sao chứ? Thì cũng có cái ở giữa chân như người bình thường thôi mà"
Dịch Hạo Vũ đỏ mặt hét lên : "Mẹ à"
Dịch Tuấn cùng những người lớn vây quanh cũng thật ngượng ngùng, nhưng dù sao cũng được huấn luyện từ quân đội. Ông húng hắng giọng nhìn Hoa Tự Tâm nói.
"Anh xui, gia đình chúng tôi có gì mà anh không hài lòng. Chúng tôi không cắn người bậy bạ, nhiều năm liền còn có giấy chứng nhận công dân tốt, học sinh ngoan, gia đình văn hoá. Chúng tôi ở thế giới loài người nhiều năm như vậy cũng chưa từng lỗ mãn với ai. Anh nói vậy oan ức cho chúng tôi quá, hay là thế này đi. Dù sao Hạo Phong cũng là con trai tôi, tôi cùng gia đình tôi theo anh về làm ruộng cưỡi trâu, xay lúa có được không. Làm như vậy để chứng minh cho anh thấy chúng tôi không hề gây hại. Cũng như vì hạnh phúc con trai út"
Hoa Tự Tâm tất nhiên là không đồng ý, nhưng lời còn chưa kịp phun ra thì Tự Lan đã nói.
"Hoan nghênh! Hoan nghênh"
Hoa Tự Tâm : "..."
Dịch Tuấn trực tiếp giả lơ Tự Tâm, quay sang nhìn Tự Lan nói.
"Làm phiền chị xui rồi, để tôi bảo đám lính của tôi mang vài con trâu đi bộ, vài con heo rừng cùng gà chạy bộ xuống biếu anh chị có được không. Mấy con này đều nuôi trong quân đội, tuy nó hơi vô dụng trong việc làm ruộng một chút nhưng giữ nhà cửa thì bao đỉnh, bao an toàn..."
Dịch Tuấn vẫn không quên khoe mẽ về mấy con động vật nhà mình. Mà Tự Lan rất thích thú, còn gật đầu cảm ơn không ngừng.
Và thế là hơn ba ngày sau, ở trông thôn nhỏ xuất hiện khoảng chừng hai mươi lăm người lạ mặt mang đồ quân đội. Kẻ thì cười trâu, kẻ thì ngồi trên lưng heo chạy thẳng vào con xóm nhỏ, có kẻ thì tay xách nách mang mấy con gà kêu inh ỏi khắp một xóm...
Hoa Tự Tâm cùng Tự Lan cũng được vợ chồng nhà họ Dịch dùng năng lực của mình đưa về quê trong đêm. Nhưng thay vì giống Tự Lan được Vũ Huyền cõng trên lưng đi về một cách êm đềm thì Hoa Tự Tâm lại bị Dịch Tuấn lấy dây thừng trói chặt người, trên miệng còn bị một miếng băng keo chặn họng, phòng tránh trường hợp anh xui la hét trong lúc vận chuyển, nếu có con trùng bay vào miệng anh xui thì lại tội nghiệp....
Cứ như thế, chuyện cha mẹ hai bên ra mắt với nhau xem tạm như là đã ổn thoả rồi đi...
"Hạo Phong à, nghe anh nói đi. Lực tay của chúng ta không giống người bình thường đâu. Lỡ như em gây thương tích cho người thường thì sẽ ở tù năm mươi năm đó. Lúc đó sẽ không thể gặp được bé con"
Tự Lan cũng xen vào, liên tục đánh vào lưng Hoa Tự Tâm nói.
"Ông vì cái gì đánh con trai trước mặt bao nhiêu người, ông học cái tính nết xấu xa đó ở đâu vậy hả?"
Hoa Từ Vũ nhìn tình hình căng như dây đàn, chưa kể khuôn mặt của Dịch Hạo Phong thì đã tràn đầy sự tức giận, ba của cậu cũng vừa mang theo sự kinh hãi trên khuôn mặt. Cậu tiến đến dùng tay xoa ngực Dịch Hạo Phong dỗ dành.
"Anh ngoan một chút, trước hết thả tay ba em ra. Có gì chúng ta từ từ nói chuyện được không?"
Hoa Từ Vũ đã cất lời thì làm sao mà Dịch Hạo Phong không làm theo. Anh nhanh chóng buông tay Hoa Tự Tâm ra, nhưng mắt vẫn nhìn chăm chăm vào ông nói.
"Bác không được đánh bé con nữa, nếu tức giận có thể đánh con, hoặc là Ninh Trạch, anh hai, cùng lắm thì có thể đánh luôn cả ba con"
Ninh Trạch : "..."
Dịch Hạo Vũ : "Em trai càng lớn càng không cần anh nữa rồi..."
Dịch Tuấn : "Thằng út nó báo đời rồi..."
Hoa Tự Tâm nhìn thấy hành động thân mật của con trai cùng với thằng nhãi ma cà rồng kia, chưa kể từ lúc gọi điện thoại đến lần đầu gặp mặt Dịch Hạo Phong cũng toàn kêu ông là bố vợ, thân là người già đời lâu năm. Ông chỉ thẳng mặt con trai nói.
"Giải thích cho ba biết, con có phải đang yêu đương với thằng nhóc này hay không?"
Hoa Từ Vũ lúng túng không biết nên trả lời thế nào, một bên là ba, một bên là Dịch Hạo Phong ngốc nghếch dễ bị tổn thương. Cậu không dám thừa nhận, cũng không dám chối bỏ. Ngay tại lúc cậu đang hoang mang không biết nên làm thế nào thì mẹ của cậu đã bán đứng cậu.
"Chị xui có nói với tôi chuyện này trong lúc ông bất tỉnh rồi. Hai đứa nó đang hẹn hò, bọn họ còn ngỏ ý muốn kết thông gia với chúng ta. Ông nhìn xem, kết thông gia với ma cà rồng không phải vui lắm sao?"
Hoa Tự Tâm biết vợ của mình thường có suy nghĩ quái lạ, nhưng đến mức chấp nhận cho con trai quen ma cà rồng thì suýt chọc ông tức đến phun máu luôn rồi. Ông nhìn con trai, tiếp tục mắng.
"Ba không cấm con quen ai cả, kể cả là con trai ba cũng chấp nhận. Nhưng người thường con không chọn, con lại đi chọn đám quái vật hút máu làm gì? Mày tính học theo tụi nó hút máu người trở thành kẻ sát nhân hả?"
Thật ra Hoa Tự Tâm cũng bài xích chuyện con trai mình quen người cùng giới tính, chỉ là sau khi biết được con trai quen đến cả ma cà rồng thì chuyện giới tính ông cảm thấy không quan trọng nữa, quan trọng chính là nó phải quen được người bình thường.
Nhưng Vũ Huyền lại không nghĩ vậy, đụng đến con trai cưng của bà thì làm sao bà chấp nhận được. Vũ Huyền bĩu môi nói.
"Ma cà rồng thì sao chứ? Thì cũng có cái ở giữa chân như người bình thường thôi mà"
Dịch Hạo Vũ đỏ mặt hét lên : "Mẹ à"
Dịch Tuấn cùng những người lớn vây quanh cũng thật ngượng ngùng, nhưng dù sao cũng được huấn luyện từ quân đội. Ông húng hắng giọng nhìn Hoa Tự Tâm nói.
"Anh xui, gia đình chúng tôi có gì mà anh không hài lòng. Chúng tôi không cắn người bậy bạ, nhiều năm liền còn có giấy chứng nhận công dân tốt, học sinh ngoan, gia đình văn hoá. Chúng tôi ở thế giới loài người nhiều năm như vậy cũng chưa từng lỗ mãn với ai. Anh nói vậy oan ức cho chúng tôi quá, hay là thế này đi. Dù sao Hạo Phong cũng là con trai tôi, tôi cùng gia đình tôi theo anh về làm ruộng cưỡi trâu, xay lúa có được không. Làm như vậy để chứng minh cho anh thấy chúng tôi không hề gây hại. Cũng như vì hạnh phúc con trai út"
Hoa Tự Tâm tất nhiên là không đồng ý, nhưng lời còn chưa kịp phun ra thì Tự Lan đã nói.
"Hoan nghênh! Hoan nghênh"
Hoa Tự Tâm : "..."
Dịch Tuấn trực tiếp giả lơ Tự Tâm, quay sang nhìn Tự Lan nói.
"Làm phiền chị xui rồi, để tôi bảo đám lính của tôi mang vài con trâu đi bộ, vài con heo rừng cùng gà chạy bộ xuống biếu anh chị có được không. Mấy con này đều nuôi trong quân đội, tuy nó hơi vô dụng trong việc làm ruộng một chút nhưng giữ nhà cửa thì bao đỉnh, bao an toàn..."
Dịch Tuấn vẫn không quên khoe mẽ về mấy con động vật nhà mình. Mà Tự Lan rất thích thú, còn gật đầu cảm ơn không ngừng.
Và thế là hơn ba ngày sau, ở trông thôn nhỏ xuất hiện khoảng chừng hai mươi lăm người lạ mặt mang đồ quân đội. Kẻ thì cười trâu, kẻ thì ngồi trên lưng heo chạy thẳng vào con xóm nhỏ, có kẻ thì tay xách nách mang mấy con gà kêu inh ỏi khắp một xóm...
Hoa Tự Tâm cùng Tự Lan cũng được vợ chồng nhà họ Dịch dùng năng lực của mình đưa về quê trong đêm. Nhưng thay vì giống Tự Lan được Vũ Huyền cõng trên lưng đi về một cách êm đềm thì Hoa Tự Tâm lại bị Dịch Tuấn lấy dây thừng trói chặt người, trên miệng còn bị một miếng băng keo chặn họng, phòng tránh trường hợp anh xui la hét trong lúc vận chuyển, nếu có con trùng bay vào miệng anh xui thì lại tội nghiệp....
Cứ như thế, chuyện cha mẹ hai bên ra mắt với nhau xem tạm như là đã ổn thoả rồi đi...
Danh sách chương