[Được 75 chương rồi đấy các bạn.:D Vậy là đi được ¾ chặng đường rồi.

Thề có bóng đèn trên đầu, tôi sẽ hoàn thành "Tàn sát" trước khi được 3000 lượt theo dõi.]

Mấy năm trước, khi Thư và Khoa quyết định cùng chung sống, họ đã chọn ngôi nhà này đã xây tổ ấm. Khắp ba tầng của ngôi nhà rộng chưa đầy ba chục mét vuông, Thư treo đầy hình ảnh của hai người. Mỗi ngày, Thư đều ngồi mấy tiếng đồng hồ bên bàn máy tính để cuốn tiểu thuyết thứ hai của nàng sớm được xuất bản. Lần này, Thư không viết về những chuyện tình yêu xa vời nữa. Nàng viết về cuộc tình của nàng và Khoa, về lần đầu hai người gặp nhau, về những chuyến du lịch, về những cuộc cãi vã, về những điều nóng bỏng trên giường khi hai người làm lành. Thư tin chắc rằng, cuốn tiểu thuyết này sẽ thành công. Ít nhiều gì thì nó cũng đánh trúng vào tâm lý của phụ nữ ngày nay, tức là thích các truyện tình yêu mơ mộng, có chút sóng gió và cái kết mỹ mãn.

Hôm nay thì Thư không viết, nàng thả bộ ra phố, định mua cái gì ngon ngon để chờ Khoa về ăn cùng. Không phải Thư không biết nấu ăn, mà nàng nghĩ mối quan hệ nào cũng cần sự đổi mới. Ngày nào cũng ăn những món Thư nấu, lỡ đâu Khoa chán thì sao? Càng nghĩ, nàng càng thương Khoa nhiều hơn. Anh đã phải làm việc vô cùng vất vả để nuôi nàng. Từ nhà văn, phóng viên, họa sĩ vẽ truyện tranh cho đến ca sĩ phòng trà, giám đốc dự án, doanh nhân..., việc gì Khoa cũng từng làm qua. Tất cả là để giúp nàng và anh có một cuộc sống đầy đủ, không phải lo thiếu thứ gì.

Đang đi, Thư bỗng giật mình. Thư thấy Khoa đang ở ngay trước mặt mình. Khoa đang ngồi trong một nhà hàng. Trên bàn ăn trải khăn trắng bày đầy những món ăn ngon lành nóng sốt. Giờ này lẽ ra Khoa phải ở cơ quan mới đúng. Hay là anh phải nghỉ sớm để mời đối tác đi ăn? Chắc là không phải, bởi cái người ngồi trước mặt anh là một cô gái cực kỳ xinh đẹp, tuổi chắc chưa đến ba mươi. Bàn tay cô gái lạ đặt trên bàn, bên trên là tay Khoa.

Thư ngẩn người ra một lúc rồi quay gót về nhà. Thỉnh thoảng vào ngày nghỉ, Thư và Khoa cũng hay đi bộ ra phố chơi. Thử vào ăn trong một nhà hàng mới mở, vào rạp xem phim, ghé vào nhà sách... Con đường này hàng ngày Thư thấy nó đẹp lắm, vậy mà hôm nay sao mà u buồn đến lạ. Một vài người thấy Thư đi ngang qua thì xì xào chỉ trỏ. Họ nhận ra nàng qua những tấm hình in trên cuốn tiểu thuyết nàng từng viết. Thư biết thế, nhưng nỗi đau bị phản bội khiến nàng cảm thấy người ta biết rằng nàng đang khổ sở lắm, nhục nhã ê chề lắm! Nàng nghĩ rằng họ đang cười nàng. Và nàng khóc. Ấm ức như một đứa trẻ. Khoa đã phản bội nàng, đã giấu giếm nàng để đi với người phụ nữ đó. Hai người họ đã nắm tay nhau nơi đông người thì không chừng họ đã dan díu với nhau từ lâu lắm rồi. Vậy mà Thư thật ngu ngốc, không hề biết kẻ nằm bên gối mình hằng đêm là một gã đàn ông khốn nạn.

Thư về đến nhà, và ngạc nhiên khi thấy cửa mở. TV trong phòng khách thì đang bật, màn ảnh chiếu một bộ phim 18+. Trên sàn nhà, la liệt những quần áo của đàn ông lẫn đàn bà. Có cả đồ lót. Nàng với tay bật đèn và nhìn thẳng vào bếp.

Khoa và người phụ nữ lạ mặt đang quấn chặt lấy nhau trong tình trạng không mảnh vải che thân. Thấy đèn sáng, đôi tình nhân tội lỗi vội vàng buông nhau ra, lấy tạm mấy thứ quần áo lên che thân. Trong khi Thư còn đang tím bầm lại vì giận dữ, con ả hồ ly tinh kia đã mặc được cái váy mỏng manh vào người và xách theo đôi giày, chạy vụt qua người Thư. Thư chẳng thèm tóm cô ta lại. Tóm để làm gì? Đánh cho cô ta một trận ư? Đánh rồi thì sao? Không thể thay đổi sự thật là hai kẻ khốn nạn này đã ngang nhiên làm tình trong bếp, không thèm đóng cửa như muốn cả thiên hạ cười vào mặt nàng. Nàng thoáng nghĩ đến chuyện sẽ xách vali, dọn khỏi ngôi nhà này và vĩnh viễn không nhìn lại cái mặt tráo trở của Khoa nữa.

Nhưng tại sao nàng phải dọn đi? Người có lỗi đâu phải là nàng?

Thư chỉ tay vào mặt Khoa và rít lên:

- Cút! Cút ngay khỏi nhà tôi!

- Thư! Em bình tĩnh đã...

- Tôi bảo cút! Cút ngay khỏi nhà tôi cơ mà!

- Em phải nghe anh giải thích đã!

Nét mặt Thư bỗng thay đổi. Nàng bình thản hỏi:

- Anh không đi chứ gì? Anh không đi phải không?

- Anh không đi! Anh không bao giờ bỏ em!

Thư nghiến răng:

- Nếu anh không đi thì cả hai ta sẽ cùng chết trong ngôi nhà này!

Rất nhanh, Thư tiến đến chỗ Khoa đang đứng và rút con dao làm bếp ra. Nàng giơ con dao ra, từ từ dồn Khoa vào góc tường. Nếu là một ngày bình thường khác, khi nhìn thấy Khoa khỏa thân đứng trong bếp, Thư sẽ chạy lại ôm người yêu rồi cùng mây mưa cho tới sáng. Nhưng lúc này, mọi ham muốn xác thịt trong lòng Thư đã nguội lạnh. Nàng phải giết Khoa. Giết Khoa rồi nàng sẽ dùng chính con dao này để tự sát. Hai người sẽ được chết cùng nhau.

Nghĩ thế, Thư lao tới, đâm lút lưỡi dao vào người Khoa, rạch vào bụng anh một đường dài. Anh ngã gục xuống đất, ruột xổ tung ra, máu nhuộm đỏ nền nhà trắng lóa đến nhức mắt. Thấy Khoa há hốc mồm thở như một con cá mắc cạn, Thư dùng dao rạch thêm một đường nữa trên cổ anh.

*****

Thanh tra Kiên nhìn cái xác đầy máu trong bếp và hỏi:

- Gọi mấy ông pháp y đến chưa? Chắc là chủ nhà.

- Dạ, người chết là Nguyễn Anh Thư, hai mươi sáu tuổi, sống một mình, là nhà văn.

- Nhà văn à? Có phải cái cô mà viết cuốn "Điên vì yêu" không?

- Dạ vâng. Cô này nổi tiếng lắm. Mỗi tội hơi lập dị, chẳng có bạn bè gì.

Ông Kiên thở dài nhìn cái xác chết trước mặt. Đó rõ ràng là một người phụ nữ xinh đẹp và tài hoa, vậy mà sao lại đến nông nỗi này?

Ông nhìn mấy tấm poster trên tường phòng và hỏi:

- Cái thằng cha trong ảnh sao trông quen thế nhỉ?

- Diễn viên Mạnh Khoa đấy sếp! - Cậu cảnh sát trẻ đáp. - Anh chàng này đóng cái phim toàn cảnh hot với lại quay quảng cáo cho chuỗi nhà hàng F+ đấy!

- À à...

[Thập độ thứ hai của cung Ma Kết là một người đàn ông với tay cố tóm lấy một con chim, tượng trưng cho những điều không thể đạt được.]
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện