Chí, tức Chí Phổi, nhái theo tên Chí Phèo trong truyện ngắn của Nam Cao. Gọi như thế bởi gã cũng không hơn gì Chí Phèo. Không cha không mẹ, đầu trộm đuôi cướp. Mà gã lại nghiện hút. Đi cai mấy lần rồi nhưng gã vẫn chưa dứt hẳn được.

Mấy hôm trước gã bị chó cắn đứt mấy ngón tay bên trái. Ác thật! Bởi con chó nhà ấy không hề sủa. Với lại khu nhà trọ xập xệ ấy làm gì có chó bao giờ? Chủ dãy nhà cho thuê không cho nuôi động vật, sợ hôi thối. Chí Phổi tin như thế, cho nên gã cứ việc thò tay qua cửa sổ, định lấy cái điện thoại đang sạc để trên bàn. Nhưng vừa nhét tay vào thì gã sờ thấy vật gì tua tủa như hàm răng con thú. Phập một cái, Chí Phổi chỉ biết rú lên rồi lăn ra ngất xỉu khi thấy tay trái của gã chỉ còn có hai ngón.

Trở về phòng trọ với một đống băng gạc, thuốc và cả những lo âu, Chí nghĩ về cái bụng rỗng. Để lo lót viện phí, gã đã phải bòn vét những đồng tiền cuối cùng, phải đi hù dọa những gia đình khác trong bệnh viện để họ cho gã vài chục. Gã nhìn túi thuốc, nhìn những ngón tay và thấy cuộc đời gã bế tắc quá đi mất. Đã chẳng lấy được cái gì thì chớ lại còn mất tận ba ngón tay. Nếu như có tìm được mấy ngón tay bị cắn đứt, cũng khó có thể nối lại được. Chí Phổi nhìn ra ngoài cửa, và thấy trời sao mà xám xịt.

Bỗng dưng từ trong khung cảnh xám xịt ấy, một cái bóng đen lù lù hiện ra. Cái bóng cao và gầy, hình như là con gái.

Cô gái không chờ phản ứng của Chí mà tự động đẩy cửa bước vào. Tay cô ta xách theo một cái túi to tướng, hình dạng kỳ dị. Đó là loại túi xách dùng để vận chuyển thú nuôi cỡ nhỏ. Chí ngẩn người nhìn cô gái, không biết cô là ai. Hay là người quen của của nhà đến đòi tiền trọ?

Nhưng Chí Phổi hiểu ngay tình huống của gã. Cô gái đặt tay lên cái bàn có bình nước gần cạn, bỏ trên đấy một chiếc điện thoại cảm ứng.

Chính là cái điện thoại Chí định cuỗm hôm trước. Vậy thì hẳn cô gái này là chủ nhân của con chó đã cắt đứt ba ngón tay của Chí.

Cô ta bỏ lồng chó lên bàn, đặt ngay cạnh cái điện thoại rồi đút cả hai tay vào túi quần. Trông cô ta có nét bất cần đời, y hệt Chí Phổi hồi niên thiếu. Cả cái trò nhai nhóp nhép kẹo cao su cũng y hệt.

- Tôi là Thảo. Chắc là anh cũng biết.

- Tôi...

- Tôi chỉ muốn nói là anh hãy biết điều một chút. Đừng có dại mà nói ra chuyện anh bị cắn đứt tay. Thế thôi.

- Chỉ thế thôi? - Chí Phổi trợn tròn mắt.

Thảo gật đầu. Mồm vẫn không ngừng nhai kẹo cao su.

Chí Phổi bắt đầu hiểu ra. Và rất nhanh, gã nghĩ được một kế hoạch làm tiền. Chí ngồi ghếch chân lên và hất cằm:

- Thế tôi biết điều, còn cô không... "biết điều" à?

Bàn tay tàn tật của Chí Phổi cọ hai đầu ngón tay vào nhau.

Thảo liếc mắt nhìn Chí Phổi. Kiểu nhìn người bằng nửa con mắt. Cô ta không thèm nói gì, nhét cái điện thoại vào túi, rồi xách lồng chó ra ngoài.

Đi đến cửa, Thảo dừng lại. Cô ta đột ngột quăng cái lồng chó vào mặt Chí. Con chó bên trong bé tí, không có lông, mõm nhọn tai nhọn như con chuột dị dạng. Ấy thế mà cũng làm Chí Phổi sợ tới suýt vãi đái ra. Gã bật lùi lại phía sau, tí nữa thì ngã ngửa ra giường.

Thảo phá ra cười sằng sặc. Cô ta nhổ bã kẹo ra tay, rồi dính vào đầu giường chỗ Chí Phổi đang ngồi.

Chí Phổi nhìn theo Thảo, chờ cho cô ta đi thật xa rồi mới gỡ bã kẹo ra.

Chợt Chí Phèo thấy có cái gì lẫn trong bã kẹo. Gã điên cuồng gỡ những bã kẹo ra, để tìm cái thứ cứng cứng bên trong. Gã đã nhận ra đó là một đốt xương ngón tay của gã, thuộc về mấy ngón tay gã không thể tìm lại được.

[Đọc xong hãy nghĩ ra tựa đề cho truyện giúp tôi.]
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện