Thời Sênh đưa Thời Oanh về ký túc xá. Người phụ nữ muốn nói mà không thốt nên lời, cuối cùng chỉ nói, “Tôi đi nói với quản lý một tiếng, các cháu mau dọn sạch đi, đừng để người khác phát hiện ra.”

Tuy nói rằng ở đây giết người là không phạm pháp, nhưng đa số người ở đây đều chia bè kéo phái, một khi giết người sẽ có kẻ mượn cớ gây chuyện.

Thời Sênh và Thời Oanh là hai cô bé. Trước đây có anh Hoành che chở cho họ, bây giờ anh Hoành không còn nữa, liệu còn ai sợ họ chứ? Sau khi người phụ nữ rời đi, Thời Sênh mới thận trọng nhìn lên người Thời Oanh. Những dấu vết quen thuộc đó khiến Thời Sênh chợt nhớ lại chuyện hơn một năm trước đây.

Trong đầu Thời Sênh vang lên một tiếng nổ đoàng, cả người như chìm trong ổ băng.

Khi họ mới đến đây, Thời Oanh thường xuyên gặp ác mộng, lần nào cũng đều là Lục Tư Nguyệt an ủi cô bé. Thời Sênh chỉ cho rằng lúc đó là do hoàn cảnh khắc nghiệt ở nơi đây khiến Thời Oanh như vậy.

Khoảng thời gian đó cô vẫn luôn nhìn thấy Lục Tư Nguyệt sắc mặt trầm tư ôm lấy Thời Oanh, nhưng một khi chạm đến ánh mắt cô, Lục Tư Nguyệt liền để lộ ra sự dịu dàng một người mẹ nên có.

“Mẹ…”

“Chị ơi?” Thời Oanh nắm chặt lấy vạt áo Thời Sênh, đầu ngón tay trắng xanh, “Khi nào thì mẹ về?”

Thời Sênh cố gắng hồi tưởng lại ngày Lục Tư Nguyệt rời đi, nhưng ngoài mấy chữ có khách quý đến thỉnh thoảng cô nghe thấy thì không còn nghe được thông tin gì hữu dụng nữa.

Nhưng mà…

Sau khi những người đó đi không bao lâu sau Thời Mộ đã xảy ra chuyện. Ngay cả anh Hoành người thường xuyên bao bọc họ cũng bị liên lụy.

Nên nói khi biết Lục Tư Nguyệt rời đi Thời Sênh không hề oán giận mẹ là giả. Thời Sênh chỉ là một đứa trẻ bình thường, cho dù có đang ở trong hoàn cảnh khốn cùng, nhưng cũng muốn có cha mẹ ở bên.

Nhưng giờ, cô bỗng nhiên phát hiện ra, Lục Tư Nguyệt ra đi… đã mang theo quyết tâm phải chết.

Bà đi là để báo thù cho Thời Oanh.

Lục Tư Nguyệt yêu cô và Thời Oanh, bà sẽ không vì chịu khổ mà rời bỏ hai chị em họ.

Thời Sênh chỉ hận bản thân sao lại tỉnh ngộ muộn. Cô càng ép bản thân mình nhanh chóng rời khỏi đây, đi tìm Lục Tư Nguyệt. Cô đã không còn ba nữa, cô không muốn ngay cả mẹ mình cũng mất luôn.

Quãng thời gian sau đó là quãng thời gian khó khăn nhất của hai chị em Thời Sênh. Đối mặt với đám đàn ông có dụng ý không tốt đẹp gì đó, Thời Sênh bắt buộc phải bảo vệ Thời Oanh. Có những lúc cô sẽ bị đánh đến trày da tróc vảy, nhưng cô tuyệt đối vẫn không buông con dao trong tay ra.

Nửa năm sau, bằng kế hoạch hoàn mỹ của mình, cô đưa Thời Oanh rời khỏi nơi đó.

Nhưng cô vừa mới rời đi, còn chưa kịp thấy may mắn, đã bị người ta đưa về Thời gia.

Đúng vậy, chính là Thời gia đó.

Khoảnh khắc bị bắt lại, cô mới tỉnh ngộ nhận ra kế hoạch tưởng như là hoàn mỹ của mình chẳng qua chỉ là một trong những điều đám người kia cố ý sắp xếp. Thậm chí ngay cả người phụ nữ từng giúp đỡ họ chẳng qua cũng chỉ là người họ gài vào. Người họ muốn chính là cô.

Cô bị tách khỏi Thời Oanh.

Lần đầu tiên gặp gia chủ, cô bị nhốt trong nhà giam của Thời gia. Ở đó không có gì hết, cô bị nhốt ở bên trong, yên tĩnh đến mức khiến cô phát điên, nhưng cô đều cắn răng nín nhịn.

Cô không thể sụp đổ được, Thời Oanh cần có cô. Những vết thương trên tay đều là do cô cố gắng để bản thân mình tỉnh táo mà thành.

“Thời Sênh.” Thời Hiên nhìn mặt còn rất trẻ, nhưng thực ra đã gần ba trăm tuổi, luận về bối phận, Thời Sênh còn phải gọi ông ta là ông nội.

Ông ta đứng bên ngoài phòng giam, nhìn Thời Sênh giống như một kẻ chúa tể liếc nhìn một con kiến.

Thời Sênh nhào tới, tròng mắt toàn là tia máu, “Em gái tôi đâu rồi?”

“Cháu yên tâm, cô bé rất an toàn.” Thời Hiên phất tay một cái, màn hình hiện ra, Thời Oanh nằm trên một chiếc giường, bên cạnh cô bé có không ít người mặc áo blouse trắng đang bận rộn làm gì đó.

“Các người muốn làm gì Thời Oanh?” Thời Sênh phẫn nộ gào lên, “Không được động vào Thời Oanh! Có gì các người cứ nhằm vào tôi đây này, không được động vào Thời Oanh!”

Một khoảng thời gian dài bị nhốt trong căn phòng yên tĩnh, lúc này lại nhìn thấy màn này, tâm trạng Thời Sênh có chút sụp đổ.

“Đừng khóc, đừng khóc.” Thời Hiên tắt màn hình đi, rồi nhẹ giọng an ủi, “Ta chỉ cho người kiểm tra sức khỏe cho em gái cháu thôi, sẽ không làm hại cô bé đâu.”

“Ông muốn thế nào?” Thời Sênh phẫn nộ trừng mắt nhìn Thời Hiên: “Ông muốn thế nào?”

“Cô bé đừng có quá kích động.” Giọng Thời Hiên lanh lảnh, mang theo sự mê hoặc, “Ta chỉ muốn cháu giúp một việc mà thôi.”

Thời Hiên nói là nhờ cô giúp đỡ một chuyện nhỏ, là nhờ Thời Sênh mở một cánh cửa, phương thức rất đơn giản, lấy máu là được.

Thế nhưng kết quả không như mong đợi, cánh cửa đó không hề động đậy.

Thời Hiên nhíu mày suy nghĩ rất lâu, nhưng không tức giận, cũng không làm chuyện gì khác với Thời Sênh, còn trả lại Thời Oanh cho cô, còn để cô sống ở Thời gia.

Nói là sống nhưng chẳng qua cũng là bị giam cầm trá hình.

Thời gia quá rộng lớn, Thời Sênh không dám tùy tiện chống lại. Cuộc sống của cô và Thời Oanh ở Thời gia vẫn như nước sôi lửa bỏng. Người trong Thời gia và những người khác đều bài xích, gây khó dễ cho chị em cô.

Sống ở đây vẫn phải chịu đói, những người đó sẽ cướp lương thực của họ đi.

Cuộc sống như vậy kéo dài hơn nửa năm. Cô và Thời Oanh sống ở Thời gia đến kỳ khảo hạch ba năm một lần, cùng bị đưa tới địa điểm khảo hạch của Thời gia.

Năm đó Thời Sênh mười ba tuổi, Thời Oanh bảy tuổi.

Địa điểm khảo hạch là một tinh cầu, ở đây hoàn toàn được xây dựng theo nguyện vọng của Thời gia, bên trong nguy hiểm trùng trùng.

Những đứa trẻ khác đều đã được Thời gia dạy bảo từ sớm, cho dù không vượt qua được khảo hạch thì cũng có tỷ lệ năm mươi phần trăm giữ được tính mạng.

Nhưng Thời Sênh và Thời Oanh thì khác, tuy Thời Sênh đã học trộm được một số thứ, nhưng rất nhiều thứ cô vẫn còn chưa biết, vừa vào địa điểm khảo hạch cô và Thời Oanh đã gặp phải nguy hiểm.

Đó là một con thú thiên hà, cô và Thời Oanh đứng trước mặt nó, nhỏ bé như một con kiến.

Thời Oanh hoàn toàn bị dọa đến ngây ngốc. Thời Sênh kéo Thời Oanh chạy, thú thiên hà đuổi theo họ không buông, thân hình to lớn nghiền nát thảm thực vật xung quanh.

Đúng lúc Thời Sênh chuẩn bị tự mình dẫn dụ thú thiên hà đó đi để Thời Oanh bỏ chạy, thì một cô bé mặc áo đỏ đột nhiên xuất hiện. Không biết cô bé đã làm gì, thú thiên hà đột nhiên gầm lên một tiếng rồi quay đầu bỏ chạy.

“Các cậu tụt lại phía sau đội ngũ rồi à?” Cô bé chạy đến trước mặt Thời Sênh, nhìn có vẻ như độ tuổi ngang cô, khi nói chuyện còn có vẻ dí dỏm, “Em ấy còn nhỏ như vậy, chắc là chưa đủ mười hai tuổi đúng không? Sao lại phải vào đây?”

Thời Sênh bảo vệ Thời Oanh ở phía sau, tràn ngập sự cảnh giác. Cô bé suy tư giây lát, rồi chỉ vào cô nói, “Cậu là Thời Sênh đúng không?”

Thời Sênh nhíu chặt đầu mày, ở Thời gia cô chưa gặp người này bao giờ.

Cô bé áo đỏ giơ tay ra, cười nói: “Tôi tên là Thời Vũ, có thể cậu chưa gặp tôi bao giờ. Trước đây tôi cùng ba mẹ sống ở một nơi khác, bởi vì lần khảo hạch này nên mới quay trở về.”

Thời Vũ…

Đại tiểu thư của Thời gia.

Cô biết cô ta, nghe nói đây là người có thiên phú tốt nhất thế hệ này của Thời gia. Cha cô ta là con trai lớn của Thời Hiên, nhưng vì một số nguyên nhân cho nên gia đình này không sống ở Thời gia.

Vị đại tiểu thư Thời Vũ này, cũng chỉ có khi đón năm mới, hoặc khi có một số sự kiện trọng đại của gia tộc thì mới xuất hiện.

Nhưng trong tộc có không ít lời đồn về cô ta.

Thời Sênh chần chừ giây lát, vẫn giơ tay ra bắt tay cô ta, nhưng lại nhanh chóng thu tay lại, bảo vệ Thời Oanh đứng đằng sau.

Thời Vũ cũng không để ý, tự mình nói: “Thú thiên hà ở đây chẳng qua chỉ to đầu, thực ra không khó đối phó…”

Thời Vũ không biết xuất phát từ mục đích gì, suốt đường đều đi cùng Thời Sênh. Có cô ta, những nguy hiểm gặp phải trên đường đi cũng không nhiều lắm.

Đại tiểu thư giống như cô ta, trưởng bối đã sớm nói cho cô ta biết ở địa điểm khảo hạch sẽ gặp phải những thứ gì. Cho dù mỗi năm khác nhau, nhưng kinh nghiệm của trưởng bối cũng đủ giúp cô ta ứng phó được.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện