Sau khi Thời Vũ đi cùng họ một quãng liền gặp những người khác, những người đó gọi cô ta.

Những người đó dường như rất sốt ruột, dồn dập giục giã Thời Vũ rời đi. Thời Vũ để lại cho Thời Sênh một món vũ khí, sau đó cùng những người đó rời đi.

Không bao lâu sau khi Thời Vũ rời đi, Thời Sênh và Thời Oanh đã gặp phải rắc rối.

Những người đó cố ý gọi Thời Vũ đi.

Địa điểm khảo hạch này đầy rẫy nguy hiểm, cạm bẫy, cho dù Thời Sênh có cái đầu hơn người, nhưng không có sức mạnh hơn người, cô cũng phải vô cùng chật vật, còn phải bảo vệ Thời Oanh. Một ngày trôi qua, cô gần như sắp mệt lả.

Năm ngày sau, Thời Sênh và Thời Oanh bị nhốt trong một cái hang. Bị nhốt cùng họ còn có mấy người tham gia khảo hạch nữa.

Ngoài trời đang có trận mưa màu đỏ kỳ lạ, nước mưa nhuộm đỏ thân cây thì không có gì nguy hiểm, nhưng một khi người vừa ra ngoài sẽ lập tức tan chảy thành một vũng máu.

Cái hang không lớn, họ bị nhốt bên trong. Thời Sênh và Thời Oanh bị chèn vào trong cùng, nhưng những người đó còn không ngừng dùng những lời lẽ ác độc làm tổn thương họ.

“Chị ơi.” Thời Oanh nắm chặt lấy Thời Sênh.

Thời Sênh khoác vai cô bé, khẽ an ủi, “Đừng sợ.”

Những người đó cũng chỉ là công kích bằng lời nói, chứ không ra tay, nhưng ngoài trời mưa vẫn không ngớt, đồ ăn trên người họ đều đã dùng gần hết.

Ngoài trời mưa lớn như vậy, căn bản không một ai dám ra ngoài.

Những người này phát hiện đồ ăn không đủ cũng không hề có ý tiết kiệm, vẫn ăn uống thoải mái. Lúc đó họ cảm thấy trời sẽ không mưa quá lâu.

Nhưng họ đã lầm, trận mưa này kéo dài hai tháng còn chưa dừng lại.

Bình thường khảo hạch cũng chỉ kéo dài ba tháng, nhưng lần này riêng trận mưa đã hai tháng liền, điểm này quá kỳ lạ, nhưng không ai biết tại sao.

Đồ ăn trên người họ đã dùng hết sạch, họ thử cướp của Thời Sênh và Thời Oanh, nhưng cuối cùng đều bị Thời Sênh dọa cho sợ. Dáng vẻ bất cần đó của cô khiến họ cũng thấy sợ hãi.

Thời Sênh không dám lơ là một khắc nào. Người bên đó an phận mấy ngày, nhưng thực sự quá đói bụng. Họ vây lại cùng nhau bàn bạc, thỉnh thoảng còn quay ra nhìn Thời Sênh với ánh mắt kỳ quái.

Ánh mắt kỳ quái đó khiến Thời Sênh nghĩ lại những người cô gặp ở trên tinh cầu cằn cỗi kia.

Thời Sênh ôm Thời Oanh, lặng lẽ dịch chuyển ra cửa hang, những người đó điên rồi, đói đến phát điên rồi.

Ngoài trời bỗng mưa to hơn, Thời Sênh cũng không dám cứ thế xông ra ngoài, lúc trước cô đã tận mắt nhìn thấy một người cứ thế biến thành một vũng máu ngay trước mặt cô.

“Chị ơi…” có lẽ Thời Oanh phát hiện ra bầu không khí có gì bất thường, gương mặt nhỏ nhắn bỗng trở nên trắng bệch.

Thời Sênh yên lặng an ủi cô, nhiệt độ nơi đáy mắt đang dần tan đi, nhuốm màu lạnh lẽo.

Mấy người đó quả nhiên bao vây Thời Sênh, biểu cảm trên gương mặt họ vô cùng điên cuồng. Thời Sênh nắm chặt con dao, đến khi người đầu tiên lại gần, cô đẩy mạnh ra, đâm vào lồng ngực người đó. Nhưng vì trên người hắn có mặc áo phòng ngự cho nên không bị con dao đâm trúng.

Thời Sênh lập tức đổi hướng, đâm vào cổ hắn.

Người đó đã đói đến mức không còn sức lực, vốn định tránh né, nhưng không biết có chuyện gì, lại đụng vào con dao trong tay Thời Sênh, đúng lúc Thời Sênh đâm trúng vào cổ hắn, máu tươi bắn ra ngoài.

Thời Sênh đẩy hắn về đằng sau.

Những người đó bị đẩy lùi về phía sau mấy bước, sau đó tất cả mọi người đều như điên cuồng xông lên.



Trong rừng rậm vắng vẻ, một cô bé khá lớn cõng một cô bé nhỏ hơn trên lưng chạy xuyên qua khu rừng, trên người họ bọc một lớp lá cây màu xanh, xung quanh nước mưa màu đỏ rơi vào khoảng lá cây, lăn xuống dưới đất.

Thời Sênh thở hổn hển chạy về phía trước. Phía sau cô còn có mấy người đang đuổi theo, cô không thể dừng lại được.

Cô giết mấy người ở cái hang kia, mấy ngày sau mưa nhỏ hơn, nhưng không hề có ý dừng lại, cứ tiếp tục như thế họ cũng sẽ không đủ thức ăn, cuối cùng cũng sẽ chết trong cái hang kia.

Cô không thể không đưa Thời Oanh rời khỏi cái hang kia.

Nhưng cô phát hiện những động vật trước kia đi đâu cũng gặp được đều không thấy tăm tích đâu nữa.

Dường như tinh cầu này ngoài thực vật ra, tất cả mọi sinh mạng khác đều đã biến mất, chỉ còn lại con người đang kéo dài chút hơi tàn.

Hai ngày sau đó, cô đã gặp con người. Những người này rõ ràng là đang truy bắt những kẻ lạc đoàn. Nếu như tất cả mọi thứ ở đây đều không thể ăn được, thì thứ ăn được chỉ có…

“Tôi nhìn thấy họ rồi.”

“Mau đuổi theo họ!!”

Giọng nói phía sau càng lúc càng gần. Tâm can Thời Sênh căng chặt lên, ánh mắt cô nhanh chóng quét qua lối rẽ trước mặt, cô chọn bên trái.

Người ở phía sau có vũ khí, vốn dĩ vào đây không được mang theo vũ khí công nghệ cao, nhưng một số kẻ có người chống lưng mang theo vũ khí vào cũng không ai nói gì.

Vũ khí Thời Vũ đưa cho cô là một khẩu súng hạt loại nhỏ. Bởi vì quá nhỏ, cho nên về cơ bản là loại vũ khí dùng một lần, chỉ có thể dùng vào những lúc cấp bách.

Đây có lẽ là người phía sau Thời Vũ chuẩn bị cho cô ta dùng để bảo toàn tính mạng.

Khảo hạch của Thời gia vô cùng tàn khốc, bất kỳ ai cũng đều có thể phải chết ở đây.

“A!”

Thời Sênh trượt chân một cái, mặt đất trũng xuống, bùn đất ấm ầm ập tới, trước mắt cô tối sầm lại.

Tiếp theo đó là cơn đau đớn kịch liệt và sự tối tăm vô tận.



Thời Sênh không biết mình đã hôn mê bao lâu. Cô cảm giác như đã một thế kỷ trôi qua. Khi cô mở mắt ra phát hiện trước mắt mình vẫn tối đen như mực.

“Thời Oanh?”

“Chị.” Thời Oanh ở ngay bên cạnh cô, giọng nói rất yếu, “Chị tỉnh rồi à?”

Thời Sênh móc ống dịch dinh dưỡng cuối cùng trong người ra, lần mò đặt vào trong tay Thời Oanh, “Em mau ăn đi.”

Cơ thể hơi lạnh dán tới, “Chị, em không đói.” Thời Oanh biết họ chỉ còn lại một chút dịch dinh dưỡng này.

Thời Sênh cảm thấy cơ thể mình dường như không cử động được, có chút tê dại, nhưng không đau lắm. Cô tạm thời không có tâm trạng để lo cho thân thể mình.

Cô sờ ống dịch dinh dưỡng trong tay Thời Oanh, mở ra ép Thời Oanh uống.

“Ưm, chị ơi… em không…”

“Khụ khụ …” Thời Oanh bị sặc, Thời Sênh mới dừng lại. Thời Oanh tránh xa Thời Sênh ra một chút, “Chị ăn đi.”

Thời Sênh đậy ống dịch dinh dưỡng lại, đặt lại vào trên người, “Đến đây.”

Thời Oanh tiến đến, bàn tay nhỏ nhắn sờ cánh tay Thời Sênh, chầm chậm nắm lấy tay Thời Sênh, “Chị.”

Thời Sênh sờ được tay Thời Oanh mới yên tâm hơn đôi chút.

Mẹ không rõ tăm tích, ba … bây giờ cô chỉ còn em gái nữa thôi.

Cô phải bảo vệ em gái thật tốt.

Thời Sênh nghỉ ngơi giây lát, lúc này mới thử cử động cơ thể, lưng cô đụng phải mặt đất gồ lên, có lẽ đã bị thương, lúc này lại không hề có chút tri giác nào.

Lòng Thời Sênh nguội lạnh. Bây giờ cô như thế này sao có thể bảo vệ được Thời Oanh, sao có thể đưa em gái ra ngoài? Thời gia…

Thời Sênh nắm chặt đá vụn ở dưới thân người, hòn đá nhọn hoắt đâm vào lòng bàn tay cô. Mối thù này cô nhất định sẽ trả.

Tất cả những tai họa cô gặp phải, cô đều sẽ báo thù.

Cô nhất định phải sống.

Phải sống.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện