"Đây là..." Cao Hạc mới nói được một nửa lại dừng lại, chuyển từ vấn đề gấp sang câu hỏi gọn gàng: "Làm sao đây?"
Thốn Đạo Hưng và Thốn Dịch đỡ Giải Nguyên Chân vào cửa, bọn Vệ Ách Cao Hạc đi vào ngay sau đó, Thốn Đạo Hưng lập tức đóng cửa gỗ lại, bảo họ nhanh chóng giúp Thốn Dịch đỡ Giải Nguyên Chân lên tầng bốn tìm hắc bà.
Mấy người Cao Hạc và Tống Nguyệt Mi không tin hắc bà, nhưng hình như đoàn ngựa thồ họ Thốn gặp phải thứ không sạch sẽ tìm hắc bà đã trở thành một thói quen, bản thân Giải Nguyên Chân phun ra cục máu đen, nhẹ nhàng đè tay, tỏ vẻ muốn lên lầu. Đoàn người trước dẫn sau đỡ, nhanh chóng đưa Giải Nguyên Chân lên tầng bốn nơi hắc bà ở.
Hắc bà há miệng nói: "Bỏ vào đây."
"Bỏ" cái gì không nói chỉ thò tay vào hai bình gốm màu đen, bắt đầu quấy loạn.
Hai bình gốm một trái một phải rung lên loảng xoảng.
Hắc bà nhắm mắt, miệng khô quắt nhanh chóng cử động, muốn Giải Nguyên Chân cũng bỏ tay vào.
Trong bình gốm đen có độc trùng ngũ sắc đang bò trên xương trắng, Cao Hạc và Tống Nguyệt Mi thấy mà da đầu sắp nứt ra, Giải Nguyên Chân lại thật sự bỏ tay vào. Lúc này, sắc mặt Giải Nguyên Chân đã trắng như tờ giấy, dương khí suy yếu vô cùng, khi anh bỏ tay vào bình gốm, độc trùng ngũ sắc bò đến ngón tay Giải Nguyên Chân.
Trong cổ Giải Nguyên Chân phát ra mấy tiếng, vừa há miệng một khối lớn đen sì có mùi tanh rơi xuống trên tấm chiếu bện dây thừng của hắc bà, mọi người còn chưa kịp thấy rõ đã bị hắc bà lấy một chén gốm úp lên.
Sắc mặt Giải Nguyên Chân bằng mắt thường có thể thấy chuyển sang tốt hơn.
Vẻ mặt anh áy náy lời lời cảm ơn với hắc bà.
Hắc bà có vẻ mệt mỏi, nói hai ngày không được đến gần nước rồi phất tay ra hiệu cho bọn Thốn Đạo Hưng dẫn anh đi.
Khi xuống lầu, ánh mắt Vệ Ách dừng lại trên mặt hắc bà —— Thốn Đạo Hưng người đứng đầu đoàn ngựa thồ, có phân lượng với hắc bà hơn Thốn Dịch, ông dẫn Giải Nguyên Chân lên, không cần chào hỏi qua lại hắc bà đã ra tay giúp Giải Nguyên Chân. Không biết có phải có liên quan đến việc Thốn Đạo Hưng năm đó nhiều lần mua thuốc với A Lang, cũng coi như là "bạn cũ" hay không.
Mà từ phản ứng của Thốn Đạo Hưng, khuôn mặt xấu xí nhăn nhó và đáng sợ của hắc bà cũng không phải do con trai bà sau khi chết mới biến thành như thế.
A Lang Điền Miêu không cùng mọi người cùng nhau xuống lầu, mà là ở lại tầng bốn, chăm sóc hắc bà.
Lúc đầu hắn không thể cản được Vệ Ách bắn ra hòn đá đó ở bụi bỉ ngạn, trên đường trở về Cốt Bà Lâu vẫn luôn xị mặt, nhưng A Lang Điền Miêu khác với Thốn Dịch và Thốn Đạo Hưng, hắn là người của hắc bà lại có qua lại không tệ với mọi người. Hắn không có mặt, mọi người dễ bàn chuyện hơn.
Sau khi trở lại sương phòng tầng hai và chốt cửa, Tống Nguyệt Mi đặt thiết bị cảnh báo nghe lớn, Cao Hạc mở lời hỏi chuyện gì đã xảy ra.
Giải Nguyên Chân hơi xấu hổ: "Việc này không liên quan đến thủ lĩnh Thốn là do tôi liều lĩnh."
Thốn Đạo Hưng xoa ống thuốc lào trong tay, vội nói: "Cậu Giải tốt bụng, định giúp chúng tôi tìm hiểu một chút về chưởng trại Mộc và ti thự Mộc, chỉ trách đoàn họ Thốn chúng tôi không tìm hiểu rõ ràng trước."
Giải Nguyên Chân lắc đầu.
Hoá ra, Giải Nguyên Chân đã giả làm người ở của đoàn ngựa thồ họ Thốn, theo Thốn Đạo Hưng và Thốn Dịch trà trộn vào chưởng trại ti thự của họ Mộc.
Trước khi vào chưởng trại ti thự, Giải Nguyên Chân đã dùng hương để thử bói toán và "Mộc Sùng Mạt" ở ngay trong trại, nhưng sau khi anh cùng Thốn Đạo Hưng và Thốn Dịch đi vào, cẩn thận quan sát động tĩnh ti thự của chưởng trại lại không phát hiện bất cứ dấu vết nào của Mộc Sùng Mạt ở trong trại. Rương đá xám trắng do đoàn họ Thốn hộ tống nằm ở sương phòng phía nam của ti thự, Giải Nguyên Chân và bọn Thốn Đạo Hưng đi vào bằng cổng chính phía bắc nhưng lại không đến được phía tây.
Thấy nếu ở lại lâu, quản sự chưởng trại sẽ nổi lên lòng nghi ngờ, Giải Nguyên Chân mạo hiểm thả "binh mã" giúp mình tìm kiếm.
Đạo sĩ phái Chính Nhất, sau khi nhập đạo, được dạy về bùa chú và ghi tên vào "sách Thượng Thanh" sẽ gọi một ít "binh mã" cho thiên sư sai sử và chiêu mộ. Cái gọi là "binh mã" chính là chỉ những tồn tại gian xảo như thiên binh thiên tướng, âm binh Phong Đô và du hồn tiểu quỷ. Trước khi quỷ quái khôi phục loại "binh mã" này chỉ là lời nói suông, chưa từng thấy thật.
Sau khi quỷ quái khôi phục, một số "binh mã" vốn chỉ là truyền thuyết hóa ra là có thật, nhưng những binh mã được triệu hồi lại xảo quyệt khó lường.
Thậm chí có một số được gọi là "thiên binh" nhưng tính nguy hiểm và khủng bố vẫn mạnh mẽ đến đáng sợ.
Phủ Thiên Sư không dám triệu hồi tùy tiện, dừng lại kịp thời khoa nghi khai đàn thụ lục.
(*) Khoa nghi thuật ngữ đạo giáo, dùng để chỉ các nghi lễ trong đền thờ đạo giáo.
(*) Đề cập đến các hoạt động của Nghĩa Hòa Đoàn vào cuối thời nhà Thanh, thực hiện các hoạt động thờ thần.
(*) Sau khi đạo sĩ đạo giáo phái Chính Nhất thụ phù lục mới có thể danh thăng thiên tào (có tên trên trời), có đạo vị thần chức. Ý nghĩa của thụ lục là: "Kiềm chế tính tình, ngăn chặn cái ác, kiểm soát và những căn ác, phát sinh đạo nghiệp, đi từ phàm đến thánh, từ đầu đến cuối, trước tiên tuân theo giới luật, sau đó mới bắt đầu thăng lên chân lý.
"Binh mã" do Giải Nguyên Chân thả ra đang tìm kiếm chưởng trại trấn Cốt Thiêu. Đó giờ Giải Nguyên Chân luôn cẩn thận, tuy mạo hiểm thả ra binh mã, cũng không hành động hấp tấp mà mượn con mắt binh mã, quan sát âm dương của cả ti thự —— theo đạo lý mà nói, "binh mã" thuộc về thứ gian xảo không thể định hình, nếu trại có thứ gì không đúng sẽ được phân loại rõ ràng trong mắt đồng loại.
Lạ là lạ ở đây.
Trong mắt "binh mã" do Giải Nguyên Chân thả ra, toàn bộ ti thự vô cùng bình thường, ngoại trừ rương đá xám trắng phía nam sương phòng có hơi vặn véo, thì không có bất cứ khác thường nào.
Lúc này Giải Nguyên Chân mới sai khiến binh mã mà người sống không thấy tìm kiếm chưởng trại trong ti thự, để tìm ra manh mối.
Sương phòng nam bắc, đại sảnh và tiền sảnh đều không có gì khác thường, nhưng "binh mã" vừa đi lang thang vào sân sau, Giải Nguyên Chân ở sương phòng nam lập tức nôn ra một ngụm máu.
Sau đó chính là tinh thần hoảng hốt, vô số âm thanh ù ù bên tai, giữa ngực bụng như có hàng tỉ con sâu đang ngọ nguậy, một đường anh lao ra khỏi chưởng trại ti thự, lập tức được Thốn Đạo Hưng và Thốn Dịch đỡ lấy, nửa dìu trở về. Mãi cho đến khi anh lên lầu được hắc bà tống hết tà thuật trong lồng ngực, mới rốt cuộc lấy lại được sự tỉnh táo.
Giải Nguyên Chân triệu hoán binh mã là pháp thuật đạo giáo mà người thường không thể thấy.
Vốn dĩ phòng livestream còn bối rối hơn cả bọn Cao Hạc và Tống Nguyệt Mi, vì góc nhìn của phòng livestream, đó là Giải Nguyên Chân đang êm đẹp đứng bên cạnh sương phòng nam và rương đá bên cạnh, đột nhiên sắc mặt trắng bệch, ra khỏi chưởng trại ti thự còn liên tục nôn ra máu đen.
Bây giờ anh đã giải thích lý do sự việc, cuối cùng phòng livestream đột nhiên nhận ra.
[Khó trách không thấy đạo trưởng Giải làm gì thì đã xảy ra chuyện, hóa ra là tuần tra.]
[Công pháp của phủ Thiên Sư quả nhiên không giống bình thường.]
[Binh mã của đạo môn bị đánh tan, liệu có ảnh hưởng gì đến bản thân đạo trưởng không?]
Hình như phòng livestream có vài đệ tử của phủ Thiên Sư đang chú ý đến livestream của đại sư huynh bèn trả lời:
[Khi binh mã bị tấn công tán loạn sẽ trực tiếp quay trở lại trong đạo đàn, điều này không có ảnh hưởng gì với bản thân đạo sĩ, nhưng có nhiều thứ sẽ dựa trên mối liên hệ giữa binh đàn và binh mã, trái lại tấn công chính đạo trưởng, cũng không biết đại sư huynh gặp phải tình huống nào... Nếu khế ước binh mã bị ăn mòn thì tệ thật.]
(*) Đạo đàn có nghĩa là nơi đạo giáo làm phép.
Màn hình đầy bình luận sầu lo của đồng môn phủ Thiên Sư. Còn trong trại lâu.
"Bây giờ, binh mã mà tiểu đạo thả ra lúc trước đó tục danh trong đàn đã trở nên u ám." Giải Nguyên Chân nói, anh lật cổ tay một lá cờ vàng có dòng chữ "Hạ Đàn Du Sư Binh Đinh Thất" xuất hiện trước mắt mọi người, quả nhiên chữ viết đã mờ và có mùi dơ bẩn khiến người ta khó chịu.
"Tiểu đạo cũng không dám đưa du sư trở lại binh đàn, sau đó khi tiểu đạo khôi phục một chút thì sẽ thử đọc ký ức của binh mã trước khi bị đánh tan." Giải Nguyên Chân nói.
Khi nghe Giải Nguyên Chân muốn mạo hiểm đọc ký ức của binh mã lần nữa, sắc mặt bọn Tống Nguyệt Mi và Cao Hạc thay đổi.
Tuy không biết "dư sư" là gì nhưng có thể khiến binh mã của phủ Thiên Sư mất khống chế, còn cắn trả ngược lại Giải Nguyên Chân, nhất định cực kỳ nguy hiểm. Hiện tại Giải Nguyên Chân đã bị thương, sao có thể mạo hiểm được nữa? "Hình ảnh mà binh mã lưu giữ còn sót lại trước khi tiêu tán rất hạn chế, nếu không đọc nhanh, manh mối này chỉ sợ cũng bị cắt đứt." Giải Nguyên Chân còn chưa nói xong, Vệ Ách bên kia phòng bỗng nhiên đi tới, đưa tay trực tiếp cầm cờ vàng trong tay anh. Giải Nguyên Chân không hề đề phòng cậu, sau khi cờ binh mã bị lấy đi thì thoáng kinh ngạc: "Vệ Ách?"
Vệ Ách cầm cờ vàng trong tay, lật lại nhìn hai lần.
Tong tầm mắt của cậu, lá cờ vàng có ánh sáng vẩn đục bóng loáng như chiếc xe phủ vải đen kia.
Ngoài ra còn có một luồng không khí đen méo mó tràn ra từ tên binh mã.
Cột cờ vàng cầm trong tay, "ấn Địa Quan" trên lan can đạo cụ bỗng nhiên lóe ra ánh sáng nhạt mơ hồ.
Vệ Ách nợ hai ân tình với Giải Nguyên Chân, một là đao Hộ Tát, hai là phó bản hương hỏa Mân Nam thì Giải Nguyên Chân và Đường Tần liều mạng dẫn cậu theo khi cậu còn chưa ra khỏi cửa ải tuần hoàn. Lần này lấy cờ binh mã, Vệ Ách vốn định nhìn xem có cách gì loại bỏ sự ô nhiễm của cờ binh mã, để cho Giải Nguyên Chân đọc ký ức binh mã mà không bị ảnh hưởng.
Dẫu sao khi cậu đến xe ngựa thồ, những thứ ô nhiễm đó chẳng có tác dụng gì.
Chỉ có điều lá cờ vàng binh mã vừa rơi vào tay cậu, "ấn Địa Quan" lập tức lóe lên, cột cờ binh mã đột nhiên chấn động, biến hóa không tưởng được khiến mọi người trong phòng giật mình, Giải Nguyên Chân vốn định đứng dậy ngăn cản Vệ Ách tiếp xúc với ô nhiễm quỷ dị, gương mặt anh cũng lộ ra vẻ ngạc nhiên —— ngay khi "ấn Địa Quan" lóe lên, hơi thở còn sót lại vốn thuộc về binh mã của Giải Nguyên Chân đột nhiên bay ra từ lá cờ binh mã, hóa thành một âm hồn hư ảo giữa không trung, lơ lửng trước mặt Vệ Ách.
Hư ảnh của âm hồn mặc đạo bào xanh nhạt khom người với Vệ Ách.
Phòng livestream lập tức tràn ngập kinh ngạc.
[??? Đó không phải là binh mã của đạo trưởng Giải à, sao bỗng nhiên nghe theo mệnh lệnh của Vệ Ách?]
[Đây là vượt qua chủ điều khiển binh... Chẳng lẽ cậu Vệ có liên quan đến đạo môn của tôi?] Sư đệ đồng môn phủ Thiên Sư càng kinh hãi bối rối hơn, [Nhưng cậu Vệ không được thụ lục, vậy làm sao có thể điều khiển binh mã của đại sư huynh?]
Trong đạo môn có câu "cướp binh", nghĩa là khi đạo pháp xung đột lẫn nhau, đạo sĩ có công pháp cao thâm đến một mức độ nhất định, có khả năng cướp thẳng binh mã của đạo môn khác, hoặc hạn chế, hoặc đánh thẳng về binh đàn địa ngục —— nhưng cũng chưa từng thấy kiểu như Vệ Ách, chỉ cầm cờ binh mã qua, binh mã phụ thuộc trên cờ lập tức hiện thân, tuân theo mệnh lệnh.
Hơn nữa, Vệ Ách bao nhiêu tuổi?
Một đạo sĩ thiên tài có công pháp cao thâm ở độ tuổi hai mươi? Vậy phải tìm mấy thiên tài vô song có một không hai như Chính Nhất Tổ Đình, Trương Thiên Sư.
Ánh sáng trong sương phòng vặn vẹo cổ quái, đột nhiên trở nên xám xịt hư ảo.
Thanh niên tóc bạc nghiêng đầu trong hư ảo xám xịt, lông mi màu bạc lạnh mà dài, ánh sáng nửa sáng nửa tối chiếu vào mặt cậu.
Một giọng nói mà chỉ có Vệ Ách mới nghe được lọt vào tai cậu:
[—— du sư họ Tiết tuân theo ân xá của Địa Quan.]
Trong phút chốc, Vệ Ách đã biết được lai lịch và theo hầu của "du sư" —— du sư binh mã mà Giải Nguyên Chân thu nhận này, vốn là đệ tử của đạo đàn Xuyên Giang vào thời Vạn Lịch của nhà Minh, sau khi ông chết đạo đàn tan biến, không người tế tự, sau này hóa làm "du sư", vì khi còn sống thông hiểu âm dương, học được pháp thuật, hung sát hơn cô hồn bình thường.
Sau khi lang thang không biết bao nhiêu năm, đột nhiên ông tìm được một binh đàn mở rộng rồi bị thu vào binh đàn, từ đó trở thành binh mã pháp đàn của các đạo môn thế hệ sau.
(*) Pháp đàn còn gọi là pháp đường, thần đàn, linh đàn, kinh đường, huyền đàn, là nơi đạo sĩ đạo giáo thờ cúng các đời tông sư, lập bàn thờ, thực hiện các nghi thức, tổ chức lễ và giảng kinh pháp gọi chung là "pháp đàn".
Rất nhiều tin tức lóe lên, thanh niên tóc bạc giơ tay, mượn lệnh của quan chủ Phong Đô, chỉ vào tàn hồn của du sư họ Tiết.
Ngay khi ngón tay chạm đến, hình ảnh "dư sư họ Tiết" trông thấy trong chưởng trại ti thự tràng vào trong đầu Vệ Ách.
—— "binh mã" nhanh chóng hành động trong công thự.
Những gì âm binh chứng kiến khác hẳn với người sống, trong quan thự đầy sương mù đen, sương mù đen dày đặc nhất ở sương phòng phía nam và sân sau. Khi binh mã xuyên qua cổng sân sau, một vùng bóng tối rộng lớn không ngọn nguồn đột nhiên ập tới, hình ảnh bị cắt đứt. Trước khi cắt đứt, Vệ Ách thoáng thấy có vô số bóng người màu trắng trong bóng tối, dày đặc tụ tập ở sân sau chưởng trại của Mộc Sùng Mạt.
Ngay khi Vệ Ách trông thấy những bóng người đó, những bóng người trắng bệch đó cũng nhìn cậu.
[Đing —— đông! Chúc mừng người chơi máu cống phẩm may mắn đã nhận được manh mối ẩn 1/3 của "trấn Cốt Thiêu": "Chúng nó" ở khắp mọi nơi, và "chúng nó" chính là các ngài.]
Âm thanh lạnh lẽo của hệ thống vang lên.
Tàn hồn binh mã trước mặt Vệ Ách đột nhiên tan thành mây khói, mà Vệ Ách mở mắt, ho ra một ngụm máu.
"Vệ Ách!" Giải Nguyên Chân đột nhiên đứng dậy.
Tác giả có lời muốn nói:
Mama đạo trưởng Giải giá trị áy náy +1
Vệ Ách: Thản nhiên vô tình trả lại nhân tình.
Phòng livestream: Hu hu hu cảm động quá Vệ Thần thật thiện lương
Vệ Ách:?
Thốn Đạo Hưng và Thốn Dịch đỡ Giải Nguyên Chân vào cửa, bọn Vệ Ách Cao Hạc đi vào ngay sau đó, Thốn Đạo Hưng lập tức đóng cửa gỗ lại, bảo họ nhanh chóng giúp Thốn Dịch đỡ Giải Nguyên Chân lên tầng bốn tìm hắc bà.
Mấy người Cao Hạc và Tống Nguyệt Mi không tin hắc bà, nhưng hình như đoàn ngựa thồ họ Thốn gặp phải thứ không sạch sẽ tìm hắc bà đã trở thành một thói quen, bản thân Giải Nguyên Chân phun ra cục máu đen, nhẹ nhàng đè tay, tỏ vẻ muốn lên lầu. Đoàn người trước dẫn sau đỡ, nhanh chóng đưa Giải Nguyên Chân lên tầng bốn nơi hắc bà ở.
Hắc bà há miệng nói: "Bỏ vào đây."
"Bỏ" cái gì không nói chỉ thò tay vào hai bình gốm màu đen, bắt đầu quấy loạn.
Hai bình gốm một trái một phải rung lên loảng xoảng.
Hắc bà nhắm mắt, miệng khô quắt nhanh chóng cử động, muốn Giải Nguyên Chân cũng bỏ tay vào.
Trong bình gốm đen có độc trùng ngũ sắc đang bò trên xương trắng, Cao Hạc và Tống Nguyệt Mi thấy mà da đầu sắp nứt ra, Giải Nguyên Chân lại thật sự bỏ tay vào. Lúc này, sắc mặt Giải Nguyên Chân đã trắng như tờ giấy, dương khí suy yếu vô cùng, khi anh bỏ tay vào bình gốm, độc trùng ngũ sắc bò đến ngón tay Giải Nguyên Chân.
Trong cổ Giải Nguyên Chân phát ra mấy tiếng, vừa há miệng một khối lớn đen sì có mùi tanh rơi xuống trên tấm chiếu bện dây thừng của hắc bà, mọi người còn chưa kịp thấy rõ đã bị hắc bà lấy một chén gốm úp lên.
Sắc mặt Giải Nguyên Chân bằng mắt thường có thể thấy chuyển sang tốt hơn.
Vẻ mặt anh áy náy lời lời cảm ơn với hắc bà.
Hắc bà có vẻ mệt mỏi, nói hai ngày không được đến gần nước rồi phất tay ra hiệu cho bọn Thốn Đạo Hưng dẫn anh đi.
Khi xuống lầu, ánh mắt Vệ Ách dừng lại trên mặt hắc bà —— Thốn Đạo Hưng người đứng đầu đoàn ngựa thồ, có phân lượng với hắc bà hơn Thốn Dịch, ông dẫn Giải Nguyên Chân lên, không cần chào hỏi qua lại hắc bà đã ra tay giúp Giải Nguyên Chân. Không biết có phải có liên quan đến việc Thốn Đạo Hưng năm đó nhiều lần mua thuốc với A Lang, cũng coi như là "bạn cũ" hay không.
Mà từ phản ứng của Thốn Đạo Hưng, khuôn mặt xấu xí nhăn nhó và đáng sợ của hắc bà cũng không phải do con trai bà sau khi chết mới biến thành như thế.
A Lang Điền Miêu không cùng mọi người cùng nhau xuống lầu, mà là ở lại tầng bốn, chăm sóc hắc bà.
Lúc đầu hắn không thể cản được Vệ Ách bắn ra hòn đá đó ở bụi bỉ ngạn, trên đường trở về Cốt Bà Lâu vẫn luôn xị mặt, nhưng A Lang Điền Miêu khác với Thốn Dịch và Thốn Đạo Hưng, hắn là người của hắc bà lại có qua lại không tệ với mọi người. Hắn không có mặt, mọi người dễ bàn chuyện hơn.
Sau khi trở lại sương phòng tầng hai và chốt cửa, Tống Nguyệt Mi đặt thiết bị cảnh báo nghe lớn, Cao Hạc mở lời hỏi chuyện gì đã xảy ra.
Giải Nguyên Chân hơi xấu hổ: "Việc này không liên quan đến thủ lĩnh Thốn là do tôi liều lĩnh."
Thốn Đạo Hưng xoa ống thuốc lào trong tay, vội nói: "Cậu Giải tốt bụng, định giúp chúng tôi tìm hiểu một chút về chưởng trại Mộc và ti thự Mộc, chỉ trách đoàn họ Thốn chúng tôi không tìm hiểu rõ ràng trước."
Giải Nguyên Chân lắc đầu.
Hoá ra, Giải Nguyên Chân đã giả làm người ở của đoàn ngựa thồ họ Thốn, theo Thốn Đạo Hưng và Thốn Dịch trà trộn vào chưởng trại ti thự của họ Mộc.
Trước khi vào chưởng trại ti thự, Giải Nguyên Chân đã dùng hương để thử bói toán và "Mộc Sùng Mạt" ở ngay trong trại, nhưng sau khi anh cùng Thốn Đạo Hưng và Thốn Dịch đi vào, cẩn thận quan sát động tĩnh ti thự của chưởng trại lại không phát hiện bất cứ dấu vết nào của Mộc Sùng Mạt ở trong trại. Rương đá xám trắng do đoàn họ Thốn hộ tống nằm ở sương phòng phía nam của ti thự, Giải Nguyên Chân và bọn Thốn Đạo Hưng đi vào bằng cổng chính phía bắc nhưng lại không đến được phía tây.
Thấy nếu ở lại lâu, quản sự chưởng trại sẽ nổi lên lòng nghi ngờ, Giải Nguyên Chân mạo hiểm thả "binh mã" giúp mình tìm kiếm.
Đạo sĩ phái Chính Nhất, sau khi nhập đạo, được dạy về bùa chú và ghi tên vào "sách Thượng Thanh" sẽ gọi một ít "binh mã" cho thiên sư sai sử và chiêu mộ. Cái gọi là "binh mã" chính là chỉ những tồn tại gian xảo như thiên binh thiên tướng, âm binh Phong Đô và du hồn tiểu quỷ. Trước khi quỷ quái khôi phục loại "binh mã" này chỉ là lời nói suông, chưa từng thấy thật.
Sau khi quỷ quái khôi phục, một số "binh mã" vốn chỉ là truyền thuyết hóa ra là có thật, nhưng những binh mã được triệu hồi lại xảo quyệt khó lường.
Thậm chí có một số được gọi là "thiên binh" nhưng tính nguy hiểm và khủng bố vẫn mạnh mẽ đến đáng sợ.
Phủ Thiên Sư không dám triệu hồi tùy tiện, dừng lại kịp thời khoa nghi khai đàn thụ lục.
(*) Khoa nghi thuật ngữ đạo giáo, dùng để chỉ các nghi lễ trong đền thờ đạo giáo.
(*) Đề cập đến các hoạt động của Nghĩa Hòa Đoàn vào cuối thời nhà Thanh, thực hiện các hoạt động thờ thần.
(*) Sau khi đạo sĩ đạo giáo phái Chính Nhất thụ phù lục mới có thể danh thăng thiên tào (có tên trên trời), có đạo vị thần chức. Ý nghĩa của thụ lục là: "Kiềm chế tính tình, ngăn chặn cái ác, kiểm soát và những căn ác, phát sinh đạo nghiệp, đi từ phàm đến thánh, từ đầu đến cuối, trước tiên tuân theo giới luật, sau đó mới bắt đầu thăng lên chân lý.
"Binh mã" do Giải Nguyên Chân thả ra đang tìm kiếm chưởng trại trấn Cốt Thiêu. Đó giờ Giải Nguyên Chân luôn cẩn thận, tuy mạo hiểm thả ra binh mã, cũng không hành động hấp tấp mà mượn con mắt binh mã, quan sát âm dương của cả ti thự —— theo đạo lý mà nói, "binh mã" thuộc về thứ gian xảo không thể định hình, nếu trại có thứ gì không đúng sẽ được phân loại rõ ràng trong mắt đồng loại.
Lạ là lạ ở đây.
Trong mắt "binh mã" do Giải Nguyên Chân thả ra, toàn bộ ti thự vô cùng bình thường, ngoại trừ rương đá xám trắng phía nam sương phòng có hơi vặn véo, thì không có bất cứ khác thường nào.
Lúc này Giải Nguyên Chân mới sai khiến binh mã mà người sống không thấy tìm kiếm chưởng trại trong ti thự, để tìm ra manh mối.
Sương phòng nam bắc, đại sảnh và tiền sảnh đều không có gì khác thường, nhưng "binh mã" vừa đi lang thang vào sân sau, Giải Nguyên Chân ở sương phòng nam lập tức nôn ra một ngụm máu.
Sau đó chính là tinh thần hoảng hốt, vô số âm thanh ù ù bên tai, giữa ngực bụng như có hàng tỉ con sâu đang ngọ nguậy, một đường anh lao ra khỏi chưởng trại ti thự, lập tức được Thốn Đạo Hưng và Thốn Dịch đỡ lấy, nửa dìu trở về. Mãi cho đến khi anh lên lầu được hắc bà tống hết tà thuật trong lồng ngực, mới rốt cuộc lấy lại được sự tỉnh táo.
Giải Nguyên Chân triệu hoán binh mã là pháp thuật đạo giáo mà người thường không thể thấy.
Vốn dĩ phòng livestream còn bối rối hơn cả bọn Cao Hạc và Tống Nguyệt Mi, vì góc nhìn của phòng livestream, đó là Giải Nguyên Chân đang êm đẹp đứng bên cạnh sương phòng nam và rương đá bên cạnh, đột nhiên sắc mặt trắng bệch, ra khỏi chưởng trại ti thự còn liên tục nôn ra máu đen.
Bây giờ anh đã giải thích lý do sự việc, cuối cùng phòng livestream đột nhiên nhận ra.
[Khó trách không thấy đạo trưởng Giải làm gì thì đã xảy ra chuyện, hóa ra là tuần tra.]
[Công pháp của phủ Thiên Sư quả nhiên không giống bình thường.]
[Binh mã của đạo môn bị đánh tan, liệu có ảnh hưởng gì đến bản thân đạo trưởng không?]
Hình như phòng livestream có vài đệ tử của phủ Thiên Sư đang chú ý đến livestream của đại sư huynh bèn trả lời:
[Khi binh mã bị tấn công tán loạn sẽ trực tiếp quay trở lại trong đạo đàn, điều này không có ảnh hưởng gì với bản thân đạo sĩ, nhưng có nhiều thứ sẽ dựa trên mối liên hệ giữa binh đàn và binh mã, trái lại tấn công chính đạo trưởng, cũng không biết đại sư huynh gặp phải tình huống nào... Nếu khế ước binh mã bị ăn mòn thì tệ thật.]
(*) Đạo đàn có nghĩa là nơi đạo giáo làm phép.
Màn hình đầy bình luận sầu lo của đồng môn phủ Thiên Sư. Còn trong trại lâu.
"Bây giờ, binh mã mà tiểu đạo thả ra lúc trước đó tục danh trong đàn đã trở nên u ám." Giải Nguyên Chân nói, anh lật cổ tay một lá cờ vàng có dòng chữ "Hạ Đàn Du Sư Binh Đinh Thất" xuất hiện trước mắt mọi người, quả nhiên chữ viết đã mờ và có mùi dơ bẩn khiến người ta khó chịu.
"Tiểu đạo cũng không dám đưa du sư trở lại binh đàn, sau đó khi tiểu đạo khôi phục một chút thì sẽ thử đọc ký ức của binh mã trước khi bị đánh tan." Giải Nguyên Chân nói.
Khi nghe Giải Nguyên Chân muốn mạo hiểm đọc ký ức của binh mã lần nữa, sắc mặt bọn Tống Nguyệt Mi và Cao Hạc thay đổi.
Tuy không biết "dư sư" là gì nhưng có thể khiến binh mã của phủ Thiên Sư mất khống chế, còn cắn trả ngược lại Giải Nguyên Chân, nhất định cực kỳ nguy hiểm. Hiện tại Giải Nguyên Chân đã bị thương, sao có thể mạo hiểm được nữa? "Hình ảnh mà binh mã lưu giữ còn sót lại trước khi tiêu tán rất hạn chế, nếu không đọc nhanh, manh mối này chỉ sợ cũng bị cắt đứt." Giải Nguyên Chân còn chưa nói xong, Vệ Ách bên kia phòng bỗng nhiên đi tới, đưa tay trực tiếp cầm cờ vàng trong tay anh. Giải Nguyên Chân không hề đề phòng cậu, sau khi cờ binh mã bị lấy đi thì thoáng kinh ngạc: "Vệ Ách?"
Vệ Ách cầm cờ vàng trong tay, lật lại nhìn hai lần.
Tong tầm mắt của cậu, lá cờ vàng có ánh sáng vẩn đục bóng loáng như chiếc xe phủ vải đen kia.
Ngoài ra còn có một luồng không khí đen méo mó tràn ra từ tên binh mã.
Cột cờ vàng cầm trong tay, "ấn Địa Quan" trên lan can đạo cụ bỗng nhiên lóe ra ánh sáng nhạt mơ hồ.
Vệ Ách nợ hai ân tình với Giải Nguyên Chân, một là đao Hộ Tát, hai là phó bản hương hỏa Mân Nam thì Giải Nguyên Chân và Đường Tần liều mạng dẫn cậu theo khi cậu còn chưa ra khỏi cửa ải tuần hoàn. Lần này lấy cờ binh mã, Vệ Ách vốn định nhìn xem có cách gì loại bỏ sự ô nhiễm của cờ binh mã, để cho Giải Nguyên Chân đọc ký ức binh mã mà không bị ảnh hưởng.
Dẫu sao khi cậu đến xe ngựa thồ, những thứ ô nhiễm đó chẳng có tác dụng gì.
Chỉ có điều lá cờ vàng binh mã vừa rơi vào tay cậu, "ấn Địa Quan" lập tức lóe lên, cột cờ binh mã đột nhiên chấn động, biến hóa không tưởng được khiến mọi người trong phòng giật mình, Giải Nguyên Chân vốn định đứng dậy ngăn cản Vệ Ách tiếp xúc với ô nhiễm quỷ dị, gương mặt anh cũng lộ ra vẻ ngạc nhiên —— ngay khi "ấn Địa Quan" lóe lên, hơi thở còn sót lại vốn thuộc về binh mã của Giải Nguyên Chân đột nhiên bay ra từ lá cờ binh mã, hóa thành một âm hồn hư ảo giữa không trung, lơ lửng trước mặt Vệ Ách.
Hư ảnh của âm hồn mặc đạo bào xanh nhạt khom người với Vệ Ách.
Phòng livestream lập tức tràn ngập kinh ngạc.
[??? Đó không phải là binh mã của đạo trưởng Giải à, sao bỗng nhiên nghe theo mệnh lệnh của Vệ Ách?]
[Đây là vượt qua chủ điều khiển binh... Chẳng lẽ cậu Vệ có liên quan đến đạo môn của tôi?] Sư đệ đồng môn phủ Thiên Sư càng kinh hãi bối rối hơn, [Nhưng cậu Vệ không được thụ lục, vậy làm sao có thể điều khiển binh mã của đại sư huynh?]
Trong đạo môn có câu "cướp binh", nghĩa là khi đạo pháp xung đột lẫn nhau, đạo sĩ có công pháp cao thâm đến một mức độ nhất định, có khả năng cướp thẳng binh mã của đạo môn khác, hoặc hạn chế, hoặc đánh thẳng về binh đàn địa ngục —— nhưng cũng chưa từng thấy kiểu như Vệ Ách, chỉ cầm cờ binh mã qua, binh mã phụ thuộc trên cờ lập tức hiện thân, tuân theo mệnh lệnh.
Hơn nữa, Vệ Ách bao nhiêu tuổi?
Một đạo sĩ thiên tài có công pháp cao thâm ở độ tuổi hai mươi? Vậy phải tìm mấy thiên tài vô song có một không hai như Chính Nhất Tổ Đình, Trương Thiên Sư.
Ánh sáng trong sương phòng vặn vẹo cổ quái, đột nhiên trở nên xám xịt hư ảo.
Thanh niên tóc bạc nghiêng đầu trong hư ảo xám xịt, lông mi màu bạc lạnh mà dài, ánh sáng nửa sáng nửa tối chiếu vào mặt cậu.
Một giọng nói mà chỉ có Vệ Ách mới nghe được lọt vào tai cậu:
[—— du sư họ Tiết tuân theo ân xá của Địa Quan.]
Trong phút chốc, Vệ Ách đã biết được lai lịch và theo hầu của "du sư" —— du sư binh mã mà Giải Nguyên Chân thu nhận này, vốn là đệ tử của đạo đàn Xuyên Giang vào thời Vạn Lịch của nhà Minh, sau khi ông chết đạo đàn tan biến, không người tế tự, sau này hóa làm "du sư", vì khi còn sống thông hiểu âm dương, học được pháp thuật, hung sát hơn cô hồn bình thường.
Sau khi lang thang không biết bao nhiêu năm, đột nhiên ông tìm được một binh đàn mở rộng rồi bị thu vào binh đàn, từ đó trở thành binh mã pháp đàn của các đạo môn thế hệ sau.
(*) Pháp đàn còn gọi là pháp đường, thần đàn, linh đàn, kinh đường, huyền đàn, là nơi đạo sĩ đạo giáo thờ cúng các đời tông sư, lập bàn thờ, thực hiện các nghi thức, tổ chức lễ và giảng kinh pháp gọi chung là "pháp đàn".
Rất nhiều tin tức lóe lên, thanh niên tóc bạc giơ tay, mượn lệnh của quan chủ Phong Đô, chỉ vào tàn hồn của du sư họ Tiết.
Ngay khi ngón tay chạm đến, hình ảnh "dư sư họ Tiết" trông thấy trong chưởng trại ti thự tràng vào trong đầu Vệ Ách.
—— "binh mã" nhanh chóng hành động trong công thự.
Những gì âm binh chứng kiến khác hẳn với người sống, trong quan thự đầy sương mù đen, sương mù đen dày đặc nhất ở sương phòng phía nam và sân sau. Khi binh mã xuyên qua cổng sân sau, một vùng bóng tối rộng lớn không ngọn nguồn đột nhiên ập tới, hình ảnh bị cắt đứt. Trước khi cắt đứt, Vệ Ách thoáng thấy có vô số bóng người màu trắng trong bóng tối, dày đặc tụ tập ở sân sau chưởng trại của Mộc Sùng Mạt.
Ngay khi Vệ Ách trông thấy những bóng người đó, những bóng người trắng bệch đó cũng nhìn cậu.
[Đing —— đông! Chúc mừng người chơi máu cống phẩm may mắn đã nhận được manh mối ẩn 1/3 của "trấn Cốt Thiêu": "Chúng nó" ở khắp mọi nơi, và "chúng nó" chính là các ngài.]
Âm thanh lạnh lẽo của hệ thống vang lên.
Tàn hồn binh mã trước mặt Vệ Ách đột nhiên tan thành mây khói, mà Vệ Ách mở mắt, ho ra một ngụm máu.
"Vệ Ách!" Giải Nguyên Chân đột nhiên đứng dậy.
Tác giả có lời muốn nói:
Mama đạo trưởng Giải giá trị áy náy +1
Vệ Ách: Thản nhiên vô tình trả lại nhân tình.
Phòng livestream: Hu hu hu cảm động quá Vệ Thần thật thiện lương
Vệ Ách:?
Danh sách chương