Hai người Giải Nguyên Chân và Vệ Ách giống như tiếp sức, anh vừa ho ra máu thì tới cậu, bọn Tống Nguyệt Mi, Cao Hạc và Thốn Đạo Hưng hoảng sợ đến nháo nhào cả lên. Suýt nữa lại muốn kéo Vệ Ách lên, phiền hắc bà thêm một lần nữa nhưng lại bị Vệ Ách kìm lại vẻ mất kiên nhẫn giữa hàng lông mày, lạnh lùng xua tay từ chối một cách thờ ơ.

Một tay cậu ném lá cờ màu vàng sang một ben, mặt mày uể oải:

"Mộc Sùng Mạt còn ở trong phủ chưởng trại."

Mọi người còn chưa kịp thở, cậu đã thốt ra câu thứ hai mà không hề báo trước, tát thẳng vào mặt mọi người: "Ông ta chết rồi."

" —— chết rồi?!" Mấy người Thốn Dịch, Hứa Anh Hứa Oánh đột nhiên cất cao giọng. Họ vốn tưởng rằng Mộc Sùng Mạt trại trấn Cốt Thiêu này giở thủ đoạn bẩn thỉu, cố tình trốn tránh anh em đoàn họ Thốn, không cho họ kết thúc chuyến đi núi hộ tống "hàng cấm" này.

Lại không ngờ hóa ra đã chết rồi!

Vệ Ách nhướng mí mắt xem như khẳng định.

Hình ảnh mà cậu thoáng thấy trong ký ức của du sư họ Tiết là một đám người tụ tập tấp nập ở sân sau của chưởng trại Mộc Sùng Mạt, một bóng dáng mặc bộ đồ thêu hoa đồng rủ xuống chính giữa các hình người, hệt như một cây đinh hình người đứng thẳng —— quan phục chưởng trại Điền Nam trông như thế nào, Vệ Ách không rõ lắm, nhưng nhìn thoáng qua cũng có thể đoán được.

"Chưởng trại bọn họ đã chết, vậy mà quản sự làm như không có việc gì?" Hứa Anh không thể tin được.

Thốn Dịch quay đầu gọi "cha", vẻ mặt không nén nổi lại vẻ lo lắng. Thốn Đạo Hưng không hổ là thủ lĩnh vượt qua ranh giới Vân Nam - Tây Tạng, chững chạc hơn cậu ta nhiều. Ông cau mày, vuốt ve ống thuốc lào trong tay, hai bên còn chưa nói chuyện, đạo cụ Tống Nguyệt Mi sắp xếp ở cửa đã bị chạm vào.

"Ai?!" Tống Nguyệt Mi và Cao Hạc đồng thời đứng lên, che Giải Nguyên Chân đang bị thương ở phía sau.

Cánh cửa "phanh" mở ra.

Trần Trình và Đường Tần thở hồng hộc đẩy cửa, mở ra chính là thông báo như sấm rền thứ hai: "Trại binh phong tỏa trại rồi!"

** ***

Phong tỏa trại rất vội.

Trước cửa trại đều là khách thương lui tới và trai tráng đoàn ngựa khác. Lúc này đã là cuối tháng chín, đoàn ngựa thồ có tục ngữ: "Tháng tám chín dễ đi hơn một chút, tháng mười trèo như chó". Nói rất đúng Trà Mã Cổ Đạo vào tháng chín đi lại dễ dàng hơn một chút là thời gian thương nhân chạy đua với thời gian.

Thương nhân và trai tráng đoàn ngựa thồ tụ tập ở cổng trại đầy ồn ào.

Mỗi một trại binh phong tỏa trại đều khoác da thú, đeo mặt nạ đầu thú bằng đồng thau, trên mặt bôi màu sắc quỷ dị.

Đối mặt với sự kháng nghị của thương nhân bị mắc kẹt ở đây, chỉ có một trại binh cao lớn tương tự với trại binh trong "núi tế người" bước ra cao giọng ra lệnh:

"Vật tế —— chạy trốn ——"

"Trại Cốt Thiêu bị cấm cửa trong ba ngày!"

"Bất cứ ai cố xông tới sẽ bị moi ruột ngay tại chỗ theo lệnh của thổ ty ——"

Ngay khi bốn chữ "vật tế chạy trốn" vừa ra, trái tim khán giả phòng livestream lập tức trở nên căng thẳng.

[Trại binh của thổ ty đã phong tỏa trại, bọn họ biết "vật tế" ở đây???]

[Đệt, chắc không phải sau đó sẽ đến từng nhà kiểm tra chứ.]

[Phong tỏa trại ba ngày, "chú ấn Sơn Vương" trên người bọn Giải Nguyên Chân và chấn động của Sơn Vương thì có thể chịu nổi sao?]

[Má má bắt đầu ra lệnh tìm kiếm rồi! Trại binh đã bắt đầu vào trại tìm kiếm! Phải báo tên hành khách hành và phu xe dừng chân, còn phải kiểm tra cơ thể.]

[... Mà, đó gì thế?]

Đoàn ngựa thồ vào nam ra bắc tính tình nóng nảy, bỗng dưng bị nhốt ở trấn Cốt Thiêu ba ngày đã kêu gào ầm ĩ xô đẩy với trại binh. Giải Nguyên Chân trà trộn vào trong đoàn thương nhân động tay động chân, đổ thêm dầu vào lửa, mắt thấy thương nhân đoàn ngựa thồ bị chặn sắp ra tay thì một tiếng tù thật dài vang lên, bụi mù trên mặt đất bay lên, mặt đất đột nhiên rung động.

Hơn trăm tên mặt bôi thuốc màu, mang mặt nạ thú bằng đồng gào quát, chặn cổng chính của trấn Cốt Thiêu với gần ba mươi con thú khổng lồ kỳ lạ mặc áo giáp bằng đồng.

Bình luận trong phòng livestream cũng vậy, người chơi chuyên viên tiến vào phó bản cũng thế đều là lần đầu tiên thấy voi chiến Vân Nam vốn được ghi lại trong các tài liệu lịch sử.

(*) Voi chiến là voi được huấn luyện dưới sự chỉ huy của con người để giao chiến. Mục đích chính là tấn công đối phương, giày xéo và phá vỡ hàng ngũ của quân địch. Chúng được sử dụng đầu tiên ở Ấn Độ, sau phép dùng voi chiến lan sang vùng Đông Nam Á và Trung Đông tới tận Địa Trung Hải.

Voi chiến cao ba bốn mét khoác chiến giáp bằng đồng, máu dính trên hai ngà voi thật dài, mắt voi đỏ sậm đầy hung hãn —— rõ ràng là khi thổ ty Thập Ngũ Mãnh thuần hóa voi đã dùng cách nào đó, kích tích và tăng cường bản chất đẫm máu của chúng. Trông chúng có vẻ cồng kềnh, cao lớn nhưng thực ra tốc độ chạy rất nhanh.

Ba mươi con voi khổng lồ mặc giáp đầy khát máu lao về phía cổng trại, cát đá và gió mịt mù nổi lên khắp nơi.

Đừng nói cổ đại, dù là đoàn xe hiện đại chỉ sợ cũng bị chúng nó xông tới giẫm thành sắt vụn.

Thương nhân và đoàn ngựa thồ chặn ở cửa trại giống như một bụi cỏ hình người bị gió thổi bay, khóc cha gọi mẹ đồng loạt lui về phía sau.

Bọn Giải Nguyên Chân vốn muốn mượn sự phẫn nộ của quần chúng thăm dò căn cơ của trại binh, sắc mặt đều hơi thay đổi —— voi chiến lao tới chặn trại và chặn đường đều rất khỏe, một khi đã chặn cổng trại thì trăm trai tráng đoàn ngựa thồ họ Thốn chẳng có khả năng lao ra ngoài.

Vân Nam cổ đại luôn có ghi chép về việc thuần hóa voi rừng để cưỡi và chiến đấu.



Dưới thời trị vì của hoàng đế Minh Anh Tông, thổ ty vùng Vân Nam cổ đại xảy ra nội chiến, tàn sát lẫn nhau. Tư Nhậm con trai của Tư Luân là Tuyên ủy sứ Bình Miễn - Lộc Xuyên lấy "chế độ voi chiến" hoành hành một phương, sau đó hắn ta sai trăm ngàn quân đi chinh phạt nhưng không chiếm lĩnh được núi bèn dùng voi chiến hung mãnh xâm chiếm. Từ đó về sau, voi chiến trở nên phổ biến trong giới thổ ty và dùng để tranh nhau vì lợi ích!

Song dùng voi chiến rất phí của, áo giáp và đai voi đều cần rất nhiều vàng và quặng mỏ để chế tạo.

Trong đó chất liệu giáp voi kém nhất là giáp mây, cao nhất là giáp đồng, một con voi rừng nặng mấy tấn cần phải bọc giáp bằng đồng, tiêu tốn vô số tài chính.

Không ngờ, sau khi thổ ty Thập Ngũ Mãnh cung phụng "Sơn Chủ", vậy mà lại giàu có đến mức có thể chế tạo ra giáp đồng cho voi chiến như vậy. Có quân mạnh như vậy trong tay, chẳng trách thổ ty lại có thể bóc lột tàn nhẫn và bắt vật tế mà không trại dân nào dám làm phản.

—— nếu đoàn ngựa thồ họ Thốn không thả "đại tiên" trong gương đồng ra đối đầu với chúng thì chẳng khác gì một đàn kiến ​​chờ bị giẫm chết.

Voi chiến khát máu mặc giáp nặng, vươn vòi lên, đội đầu đỏ tươi đứng sừng sững như bức tường bên ngoài trấn trại. Voi không ngừng giậm chân, khiến mặt đất khẽ rung chuyển.

Thương nhân và trai tráng đoàn ngựa thồ đều lần lượt lui về phía sau.

Rầm rầm, gỗ lăn theo vách núi đá sau lưng trấn Cốt Thiêu, chặn lại đường người hái thuốc ở vách đá.

Trong lúc hỗn loạn, Thốn Đạo Hưng, Thốn Dịch chen đến bên người mọi người.

"Không chỉ có cổng trại bị phong tỏa, đường đá phía sau vách đá cũng bị phong tỏa." Đội nòng cốt lặng lẽ lui về phía sau, Đường Tần thu lại chuồn chuồn cắt giấy mà mình thả ra, nhỏ giọng báo cho họ biết tin đã điều tra. Trước đó, nếu nhẫn tâm bỏ lại đoàn ngựa thồ hộ Thốn thì với số lượng người chơi ít có thể rời khỏi trấn thông qua đường trên vách đá phía sau, nhưng khúc gỗ của trại binh đập xuống như vậy, xem như đã chặn đường trốn của người chơi.

Dù là đoàn ngựa thồ họ Thốn hay là bọn Giải Nguyên Chân và Giải Nguyên Chân đều không nói chuyện. Ba mươi mấy voi chiến áp trận phong tỏa trại, hơn trăm tên trại binh đã bắt đầu chuẩn bị vào trại điều tra. Thừa dịp thương nhân và đoàn ngựa thồ còn đông đúc và hỗn loạn ở cổng trại, mọi người nhanh chóng lặng lẽ lui về phía sau, một đường không ngừng vòng trở lại trại lâu của hắc bà.

** ***

Hai ba tên trại binh bôi thuốc màu đầy mặt, vai khoác da thú đá văng cửa gỗ Cốt Bà Lâu.

Từng bình gốm đen đặt trên thang gỗ.

Ngoại trừ tầng cao nhất của Cốt Bà Lâu, tất cả phòng đều bị lần lượt lục soát.

Trại binh chửi mát từ phòng nghỉ ngơi của hắc bà đi xuống tầng, sau khi thẩm vấn hai cha con Thốn Đạo Hưng và Thốn Dịch thì mới rời đi.

Trại binh vừa đi, Thốn Đạo Hưng lập tức xốc sàn gỗ tầng một lên.

Một bàn tay từ dưới vươn ra, nắm lấy mép sàn gỗ, ngay sau đó, Vệ Ách lật người đi lên. Sau đó là Tống Nguyệt Mi, Hứa Anh, Hứa Oánh, Trần Trình và Đường Tần cuối cùng cầm lấy người chơi bình thường cuối cùng bị cụt chân kia cùng đi lên. Vừa nãy trại binh vào trấn, một nhóm người chơi có thân phận "vật tế" không dám ở lại, thừa dịp hỗn loạn lập tức trở về trại lâu.

Lính trại lục soát, nhất định là lục soát từng phòng một.

Thốn Đạo Hưng cạy mở sàn gỗ tầng một của Cốt Bà Lâu, khi trại binh lên tầng lục soát, người chơi giống như nhện đất, chen chúc từng người một, trèo lên xà ngang ở giữa dưới trại lâu. Không nói tiếng nào.

Sau khi trại binh đi rồi, mới trở lên từ dưới trại lâu.

Thời gian trước và sau rất gấp.

Gần như ngay khi Đường Tần vừa bước vào đáy trại lâu, cửa gỗ lầu một trại lâu đã bị bang bang đạp văng —— có lẽ là do con trai của hắc bà đã từng là "vật tế" lại có tiền sử chạy trốn, bởi vậy trở thành mục tiêu điều tra đầu tiên.

Cũng may Thốn Đạo Hưng và Thốn Dịch có nhiều kinh nghiệm đối phó với trại binh Điền Nam, chẳng mấy chốc đã giải quyết được bọn họ.

Chỉ có điều, sau khi trại binh đi, bầu không khí căng thẳng trong phòng vẫn chưa giảm.

Hiện tại đội nòng cốt, Giải Nguyên Chân và Vệ Ách có thực lực mạnh nhất nhưng cả hai đều bị thương, người chơi phó bản giúp đỡ "hàng cấm" của đoàn ngựa thồ họ Thốn thì bị trói buộc không thể trốn thoát. Trước núi sau núi, hai con đường sống bị chặn lại, người chơi cũng vậy hay đoàn ngựa thồ họ Thốn cũng vậy đều trở thành châu chấu bị nhốt trong nồi.

Giữa lúc hỗn loạn và ồn ào, bầu trời tối sầm, trên tầng ba của Cốt Bà Lâu, một ngọn đèn dầu bỗng chốc sáng ngời trong sương phòng, chiếu sáng khuôn mặt lạnh lùng của thanh niên tóc bạc.

Tống Nguyệt Mi vung tay, dập tắt ánh đèn, mọi người sợ dẫn tới sự chú ý của trại binh, không dám mở cửa sổ, lấy áo che cửa sổ, vây quanh bên ánh dầu lửa cỡ hạt đậu, sắc mặt mỗi người đều bị ánh sáng tối lay động.

Xa xa, mơ hồ truyền đến âm thanh lục soát của các quán trọ khác, đội nòng cốt chỉ có thể cảm thấy may vì hành động nhanh chóng của mình, khi trại binh phong tỏa đã thu thập tất cả tài liệu cổ trấn áp "chú ấn Sơn Vương". Nếu không chậm trễ thêm một chút nữa, trại binh phong tỏa, không có thương nhân nào có thể ra ngoài, đó sẽ là nói chuyện viển vông. Ánh lửa phản chiếu sắc mặt khác nhau của mỗi người.

Thốn Đạo Hưng hít sâu một hơi, nói: "Có gì đó rất quái lạ, sư công áo vàng đó chỉ đích danh họ Thốn chúng tôi hộ tống hàng cấm này, tôi đã cảm thấy có vấn đề. Bây giờ đến nơi thì Mộc Sùng Mạt lại chết một cách kỳ lạ, trại binh lại đột nhiên phong tỏa trấn, những thứ này tới quá trùng hợp. Chắc chắn có điều gì đó kỳ lạ trong đó."

Mọi người gật đầu.

Đầu tiên là chưởng trại "Mộc Sùng Mạt" chết mà không hề hay biết, sau đó là voi chiến phong tỏa thị trấn, chiếc xe phủ vải đen vào trấn, bầu không khí đầy ngột ngạt trước khi nỗi kinh hoàng ập đến. Mọi người đều biết rằng có vấn đề, nhưng tình hình hiện tại là mỗi người đều thiếu manh mối để kết nối mọi thứ lại với nhau.

Không ai biết chuyện gì sắp xảy ra, chứ đừng nói đến điều gì đang chờ mình.

Chỉ có thể cảm giác được loại luồng khí khủng bố tràn đến từ bốn phía.

"Phải đi." Giải Nguyên Chân lên tiếng, chém đinh chặt sắt, "Đi càng sớm càng tốt."

Thốn Đạo Hưng gật đầu trước, sau đó cau mày.

Chặn trước chặn sau, đi như thế nào? "Nếu trấn áp chú ấn của chúng ta, có lẽ có thể kéo dài qua ba ngày." Trần Trình lên tiếng: "Sau ba ngày trại binh rút đi là có thể đi rồi?"

"Bọn họ nói phong tỏa trong ba ngày, cậu liền tin ba ngày, cậu là đồ ngốc hả." Đường Tần nói không chút nể nang nào.



Trần Trình bị cô mắng đến không dám cãi lại —— đoàn họ Thốn còn đỡ, nếu không phải dính "hàng cấm" thì nghỉ ngơi ba ngày cũng chẳng sao, nhưng trong lòng người chơi rõ ràng, nếu ở chỗ này cứ nhiều thêm một ngày thì chắc chắn sẽ xảy ra vấn đề lớn. Nhất là sau khi mọi người ngồi xuống, Vệ Ách nói rằng trong chiếc xe phủ vải đen kéo vào thị trấn đó đầy xác chết, cảm giác kinh hãi càng thêm mạnh mẽ.

"Thủ lĩnh Thốn, đoàn ngựa thồ của mấy ông, nếu không có giấy biên nhận thì thật sự không thể rời đi?" Giải Nguyên Chân nhìn sang cha con Thốn Dịch.

Đầu tiên Thốn Đạo Hưng lắc đầu, sau đó gật đầu.

"Không phải không thể đi." Ông trầm giọng nói: "Nếu không để tâm, không suy nghĩ điều cấm kỵ hay không, vậy nhất định có thể đi, nhưng trên người của các vị có chú ấn Sơn Chủ. Tôi sợ hai điều này kết hợp sẽ dẫn tới tai họa lớn hơn. Thứ trong rương xám trắng, mấy vị cũng đã thấy, nếu để nó quấn lấy, chúng ta đều phải chết."

"Vậy thì làm giấy biên nhận đi." Trong sự ngột ngạt Vệ Ách nói đều đều.

Cậu nói rất bình thường, giống như thứ cậu muốn là được, nghĩ là được.

Mọi người nhìn cậu với ánh mắt kinh ngạc.

"Chưởng trại đã chết, quản sự có thể tạm quản trấn trại, chắc chắn biết quan ấn chưởng trại ở đâu. Ti thự gặp nguy hiểm, lừa ông ta ra ngoài, đóng dấu một tấm là được."

Lời của Vệ Ách rất dễ dàng, hai mắt Thốn Dịch và Thốn Đạo Hưng tỏa sáng. Song chẳng mấy chốc, Thốn Đạo Hưng lại lắc đầu: "Tôi biết quản sự Hoàng trong chưởng trại, người mà chẳng can đảm hơn chuột, cũng không dám mang ra ấn chưởng trại." Niềm hy vọng nhỏ nhoi mà mọi người vừa hiện lên lại tiêu tan.

Vẻ mặt Vệ Ách vẫn bình tĩnh như trước.

"Người bên ngoài bảo ông ta mang ấn ra, ông ta không dám. Thổ ty bảo ông ta mang ấn ra, ông ta không dám cũng phải dám."

Bọn Cao Hạc hơi ngẩn ra, ý của Vệ Ách là muốn dùng mệnh lệnh của thổ ty để quản sự mang ấn chưởng trại đi ra, nhưng họ hiện tại trốn trại binh thổ ty còn không kịp, sao còn dám động đến người có quyền thế lớn lấy danh nghĩa của thổ ty Thập Ngũ Mãnh lừa lấy ấn? Vẫn là Giải Nguyên Chân phản ứng đầu tiên: "—— Vệ Ách, cậu nói là thổ ty sợ 'Mộc Sùng Mạt' tiết lộ bí mật gì đó nên phái trại binh tới, ra tay độc ác giết ông ta?"

Một câu khiến người ta kinh hãi.

Bọn Cao Hạc bỗng tỉnh ngộ, nếu thổ ty phái người tới giết thì việc quản sự của công thự giữ bí mật về cái chết của "Mộc Sùng Mạt" là hoàn toàn nói xuôi được rồi —— thổ ty muốn giết người bịt miệng, quản sự lại vô cùng lo lắng hô to gọi nhỏ, chẳng phải ông ta không muốn biến thành kẻ bị diệt khẩu thứ hai sao?

Nếu là bí mật diệt khẩu rồi lại bí mật truyền lệnh thì có thể nói xuôi được rồi.

Tuy nguy hiểm cực cao, cũng không phải là không có khả năng thành công.

"Quản sự có thể che giấu tin chưởng trại chết thì chắc chắn biết chút gì đó, nhưng thân phận quản sự thấp kém không có khả năng biết quá nhiều, lấy thân phận thân binh thổ ty thì khá chắc có thể ra lệnh cho ông ta đi ra."

"Nếu khó mang người này ra khỏi ti thự thì chặt ngón tay của Mộc Sùng Mạt để đồng ý."

Tự nguyện ký hay chặt ngón tay ra ký cũng là ký giấy biên nhận.

Nếu đều là thu hóa đơn, vậy dùng phương thức nào cũng như nhau.

Giọng điệu của Vệ Ách đều đều hệt như giết người chặt ngón tay chỉ là một chuyện hết sức bình thường trong hàng tỉ chuyện cậu đã từng làm, trong lúc vô tình lóe lên sự tàn nhẫn từ trong xương cốt —— phó bản điên cuồng, méo mó, ngột ngạt mà trên người Vệ Ách cũng có một loại khí chất tương tự như vậy.

Đều lộ ra mùi máu tanh y như nhau.

Bình thường cậu ốm yếu lười để ý người khác thì điều này không quá rõ ràng, nhưng đến thời khắc mấu chốt sẽ thoáng khúc xạ ra bên ngoài.

—— tư duy của cậu hoàn toàn khác với tư duy của người chơi trong thời kỳ hòa bình, hoàn toàn không bị bất cứ pháp luật hay quán tính nào trói buộc.

Bọn Giải Nguyên Chân vẫn chỉ mơ hồ có cảm giác, nhưng bọn Thốn Đạo Hưng là trai tráng đoàn ngựa thồ hành tẩu giang hồ lại có thể thông qua lời nói bình thường của Vệ Ách cảm nhận được cảm giác liều mạng đặt sinh tử trên lưỡi đao của cậu —— Vệ Ách tuổi còn trẻ, thế mà mơ hồ đã có khí chất không chừa đường sống cho người khác hay là mình.

Mọi người dừng lại một lúc suy nghĩ cẩn thận, phát hiện cách này của Vệ Ách thật sự có thể thực hiện.

"Voi sợ lửa nên có thể dùng lửa làm voi giật mình vào sáng sớm hoặc ban đêm." Giải Nguyên Chân nói, sau đó ánh mắt nhìn sang Thốn Đạo Hưng và Thốn Dịch lộ ra chút do dự: "Chỉ là..."

Bọn Cao Hạc, Hứa Anh, Hứa Oánh đã hiểu rõ ý của Giải Nguyên Chân.

—— chỉ là lần này, đoàn ngựa thồ họ Thốn xem như hoàn toàn không thể lăn lộn ở Điền Nam nữa. Cứu vật tế yểm hộ vật tế ra Thập Ngũ Mãnh, miễn là không bại lộ vậy thì chẳng sao, nhưng đột nhập trại lại giết trại binh —— đó chính triệt để trở mặt với thổ ty Thập Ngũ Mãnh. Sau này danh sách đuổi bắt của thổ ty phải thêm họ vào một phần!

Đây là hành động hủy hoại toàn bộ nghề kiếm sống qua ngày của đoàn ngựa thồ họ Thốn, khác với đụng phải quỷ quái.

Không có lương thực, không có nghề nghiệp, phải bỏ con đường buôn bán mà đoàn ngựa thồ cố gắng qua bao nhiêu thế hệ.

Trăm miệng ăn đấy, sau này đoàn ngựa thồ kiếm sống ở đâu?

Bọn Cao Hạc, Hứa Anh, Hứa Oánh hơi chần chờ quay sang Thốn Đạo Hưng và Thốn Dịch.

Vệ Ách đã nghiêng đầu nhìn về phía họ: "Nếu mấy ông tin tôi, tôi đảm bảo đoàn ngựa thồ của mấy ông ít nhất kiếm sống không lo trong hai mươi năm."

** ** **

"Két —— két ——"

Ở sân sau của chưởng trại ti thự, một chiếc quan bào màu xanh lam treo trên xà ngang, thẳng đứng và hơi đung đưa. Những bức tường bảo vệ xung quanh ti thự, có bóng dáng cứng đơ mà Trần Trình đã từng thấy.

Người chết mở mắt, xác sống xây tường, rương đá xám trắng lần nữa mở ra.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện