Editor: Thơ Thơ
Ninh Vương tự mình hầu hạ nàng uống thuốc. Từ khi tân hôn tới nay, thái độ hắn đối với nàng thủy chung ôn hoà, khó có được hắn đối với nàng che giấu như vậy.
Thái phu nhân rất thoả mãn gật đầu nói: "nha đầu Mộng Bình này, nên đối xử thật tốt với nàng mới phải, cốt nhục trong bụng nàng là hậu duệ của chúng ta, ngươi là nhất mạch của phụ hoàng, rốt cuộc đã có hậu, huyết mạch quan trọng như thế, vô cùng may mắn là Hữu Kinh Vô Hiểm (1), về sau nàng dâu chỉ cần ở trong phòng dưỡng thai, ra cửa một chuyến, suýt nữa khó giữ được cốt nhục trong bụng, đơn giản mà dọa người."
Hữu Kinh Vô Hiểm (1): Bị kinh sợ nhưng không gặp nguy hiểm.
Tào Mộng Bình khép mắt, nhỏ giọng nói: "Đều do Mộng Bình hồ đồ, đang mang thai đứa bé, vậy mà mình cũng không biết."
"Không đúng, vì sao thiếu phu nhân đột nhiên ngã xuống? Không phải chỉ ra Tây Môn Thành đưa nước Đại Hoàng cho Điện hạ uống sao?" tiểu nha đầu đang châm trà ở bên trong phòng đột nhiên hỏi.
Nhắc tới chuyện này, Tào Mộng Bình không khỏi ngước mắt nhìn Đổng Khanh, cái đó ngoài ý muốn, làm nàng kinh hãi không thôi, chỉ cần nhớ tới, sẽ bị sợ đến toàn thân run rẩy, chỉ là. . . . . . . . , dù sao cũng do nàng ở bên cạnh Đổng Khanh. Chân chính trách xuống, nàng còn không biết, là nên tự trách mình, hay là nên trách nàng ta?
Nhớ tới hữu kinh vô hiểm, mặt Đổng Khanh có vẻ xấu hổ: "Đều tại ta, nhất thời vô ý, vấp ngã, hại thiếu phu nhân suýt nữa không gánh nổi đứa bé."
Lưu Ký quay đầu nhìn nàng, dịu dàng nói: "Chuyện này sao có thể oán trách ngươi? Người nọ đột nhiên té trên người ngươi, làm sao lường trước được? Chuyện xảy ra quá nhanh, khó lòng phòng bị, thật ra thì ngươi cũng là người bị hại đó, trở lại trong phủ có thể dùng nước nóng tắm kỹ thân thể, dùng qua tránh ôn tán chưa? Hiện tại ôn dịch đang tràn ra, người nọ lại là một bệnh nhân, ngươi cũng phải coi chừng một chút, tất cả cẩn thận vẫn hơn."
Đổng Khanh nói: "Toàn thân cẩn thận tắm rửa qua, cũng dùng thuốc tránh ôn tán."
Mặt Lưu Ký vẫn lộ vẻ lo lắng nói: "Tránh ôn tán hiệu quả có hạn, quan trọng nhất là thân thể phải giữ vững khoẻ mạnh, mới có thể hoàn toàn phòng ngừa bệnh dịch trên người, vừa mới. Ta đã phân phó quản gia thay ngươi sắc canh gà nhân sâm, đưa lên tới, ngươi phải uống mới được."
Đổng Khanh nhỏ giọng nói: "Tạ, Ninh Vương Điện hạ."
Thái phu nhân ngước mắt nhìn nhi tử đối với Đổng Tư Mã dịu dàng che chở không bình thường, trong lòng không khỏi cảm thấy nghi ngờ.
Mặc kệ có phải là cố ý hay không, đúng là Đổng Tư Mã làm hại Mộng Bình thiếu một chút nữa đẻ non, nhưng nhi tử đối với nàng ta lại không có bất kỳ trách móc nặng nề nào? Lại chỉ lo lắng nàng nhiễm bệnh dịch. . . . . . . .
Bà thấy nhi tử mình đối với Đổng Tư Mã hình như là động lòng thật rồi sao?
Đang than nhẹ ở bên trong, Tô Thái Phó lại vội vàng chạy tới, hai hàng lông mày của hắn nhíu chặt, vẻ mặt hết sức nặng nề.
Thấy thế, sắc mặt của Lưu Ký nhanh chóng trầm xuống, hắn đặt chén thuốc xuống, xoay người về phía Tào Mộng Bình nói: "Phu nhân, nàng dưỡng thai cho thật tốt, tối nay, ta lại đến thăm nàng."
Dứt lời, liền sải bước đi ra ngoài, Tô Thái Phó lập tức đuổi theo. Đổng Khanh biết rõ đã xảy ra chuyện rồi, tự nhiên cũng đi theo.
Cố Tử Khâm thấy những người liên can đều rời đi, nữ nhân mang thai vốn cần nghỉ ngơi nhiều, hắn không tiện quấy rầy nhiều, liền thuận thế cáo từ rời đi.
Chỉ chốc lát, trong nhà chỉ còn lại Thái phu nhân, Tào Mộng Bình và Tuyết Nhạn thị nữ thân cận của Thái phu nhân.
Thái phu nhân trầm mặt, quay đầu ngưng mắt nhìn Tào Mộng Bình, trầm mặc hồi lâu. Rốt cuộc buồn bực nói: "Ngươi nói một chút, Bốn mươi chín và Đổng Tư Mã đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Sao hắn đối với nàng đầy đủ quan tâm yêu mến? Ngươi có biết chuyện này không?"
Nhắc tới chuyện này, trong nháy mắt hốc mắt Tào Mộng Bình đỏ lên, nàng cảm giác uất ức rơi lệ nói: "Đậu tỷ tỷ đã từng nói với Mộng Bình, phu quân ngưỡng mộ một nữ tử danh môn. Vì thế, Mộng Bình nghĩ thật lâu. Cuối cùng lý giải đầu mối, nữ tử danh môn kia chính là Đổng Tư Mã không có lầm, Đậu tỷ tỷ nói rồi, mặc dù Đổng Tư Mã mặc một thân trang phục nam tử, lại đặc biệt kiểu cách, chuyên môn luẩn quẩn tới quyến rũ nam nhân. Phu quân chính là bị nàng dùng phong cách nữ giả nam trang làm cho say mê, đương thời đang lưu hành ngụy nương, Đổng Khanh không phải là một ngụy nương, là một nữ nhân chân chánh, lại thích làm ngụy nương tới quyến rũ nam nhân. . . . . . . , giỏi về tâm kế như thế, sao Mộng Bình có thể làm đối thủ của nàng?"
Thái phu nhân nghe vậy, cũng có một giải thích khác, bà chân thành nói: "Chuyện này, ta từng nghe Tô Mộc đề cập tới, đương triều Đổng Tư Mã là nữ nhi của Đổng Bá Trung, vốn tên là Đổng Uyển, làm quan mới đổi tên Đổng Khanh, nếu vào triều làm quan, mặc vào quan phục, dĩ nhiên là thích hợp với dáng vẻ của nam nhân rồi. Dù sao ta cũng từng làm hoàng hậu, hiểu được một chút tranh chấp trên triều đình, Đổng Tư Mã muốn đặt chân ở trên triều đình, cùng một đống nam nhân thảo luận chính sự, há có thể cho bộc lộ trạng thái nữ nhân yếu đuối? Không muốn lập tức bị những hung thần ác sát đó nuốt y hệt kẻ thù chính trị? Về phần Đổng Uyển, ngược lại ta sớm nghe nói qua thật ra nàng tài mạo song tuyệt, cộng thêm gia thế cực tốt, tiên đế cũng nhìn trúng nàng, tính gả cho thái tử."
Tào Mộng Bình nghe vậy, trong bụng không khỏi trầm xuống, nhỏ giọng nói: "hình như nương đối với Đổng Tư Mã rất có hảo cảm?"
"Không phải hảo cảm, chỉ là bình tâm tĩnh khí xét mọi mặt mà nói, dĩ nhiên Đổng Uyển xứng với Bốn mươi chín, nếu Ninh Vương thật sự vừa ý nàng, cũng không sao, ngươi đừng quên, cuối cùng Ninh Vương cũng cần một Vương phi làm chánh thất." Nói xong, Thái phu nhân ôn tồn an ủi con dâu: "Nam nhân tam thê tứ thiếp, thiên kinh địa nghĩa (1), với nữ nhân, vẫn là trong bụng quan trọng nhất, không có bất kỳ chuyện gì quan trọng hơn so với con cháu nối dòng, nếu ngươi không chịu thua kém, giúp Bốn mươi chín sinh hạ trưởng tử, kéo dài hương khói, tương lai địa vị ngươi không kém hơn so với chánh thất."
Thiên kinh địa nghĩa (1): đạo lý hiển nhiên
Ngụ ý, Thái phu nhân cũng không phản đối, khả năng tương lai Ninh Vương cưới Đổng Uyển sao?
Quả nhiên là một mẹ chồng, vĩnh viễn đứng ở bên nhi tử, nhi tử tam thê tứ thiếp, bà sẽ quan tâm sao? Thê thiếp càng nhiều, con cháu sẽ càng nhiều, thê thiếp thành đoàn, bà còn mừng rỡ con cháu đầy đàn đấy.
Tào Mộng Bình rơi nước mắt nói: "Nhưng Đổng Khanh là Đại Tư Mã của hoàng thượng, còn được hoàng thượng hứa gả cho Vệ gia, lập trường của nàng và phu quân trái ngược, trước đó vài ngày, không phải mẹ cũng muốn đuổi bọn họ ra khỏi phủ sao?"
Thái phu nhân nói: "Lúc đó là lo lắng nàng làm hư nghiệp lớn của Bốn mươi chín, mỗi thời điểm mỗi khác, hôm nay Chư Vương đã thuận lợi nhổ trại đi về phương bắc, hoàng thượng biến mất hơn tháng, nói không chừng đã băng hà, tình hình hỗn loạn như vậy, hôn sự nàng và Vệ gia sao có thể thành. . . . . . ." Bà vỗ tay của nàng nói: "Nương hiểu ngươi vừa mới tân hôn, trong khoảng thời gian ngắn trong lòng không thể nào tiếp thu được trượng phu muốn kết hôn với người khác, Bốn mươi chín lấy vợ là chuyện tất nhiên, nữ nhân đối với thê thiếp khác của chồng, rộng lượng một chút, tối kỵ tranh giành người tình, nhớ lời của nương, nữ nhân quan trọng nhất là nhi tử, chỉ cần ngươi có thể sinh hạ nhi tử, còn là một trưởng tử, như vậy không có người nào có thể rung chuyển địa vị của ngươi."
Tào Mộng Bình vỗ nhè nhẹ bụng chưa lộ vẻ mang thai, cụp mắt nói: "Con dâu tạ ơn nương dạy bảo."
"Chỉ cần ngươi có thể bình an sinh hạ một con trai cho Ninh Vương, nương bảo đảm tuyệt đối sẽ không bạc đãi mẹ con con."Thái phu nhân liên tục bảo đảm.
"Vâng, nương, Mộng Bình sáng tỏ."
Thái phu nhân khuyên giải an ủi nàng một phen, phân phó để cho nàng nghỉ ngơi nhiều hơn, liền dẫn Tuyết Nhạn rời đi.
Đợi Thái phu nhân đi xa, Tào Mộng Bình không còn nhịn được thấp giọng khóc.
Nàng che tay áo, khóc rất đau lòng, tiếng khóc vang vọng ở trong nhà, không bao lâu sau, phía trên lại truyền đến giọng nói thanh thúy: "Bị người bắt nạt, thay vì đau lòng, âm thầm khóc thút thít, còn không bằng cứng, cười phản kích!"
Nghe vậy, Tào Mộng Bình sững sờ một chút, sau đó mới lau nước mắt, ngước mắt nhìn lại, đúng là Như Sương mới từ trong phòng Thái phu nhân điều tới.
"Đây là ý gì?"Tào Mộng Bình lúng túng mở miệng hỏi.
Từ trong tay áo, Như Sương rút ra khăn lụa, đưa cho nàng, cười nói: "Lau nước mắt đi, thiếu phu nhân mang thai rồi, thân thể là quan trọng nhất, Thái phu nhân nói một chút cũng không sai, tương lai Ninh Vương nhất định sẽ có những nữ nhân khác, bao hàm chánh thất vương phi, thiếu phu nhân mặc dù là một tiểu thiếp, nhưng bây giờ thiếu phu nhân có ưu thế cực lớn, đó chính là sinh hạ trưởng tử cho Ninh Vương, nếu thiếu phu nhân có thể sinh hạ một nhi tử khỏe mạnh, như vậy địa vị của thiếu phu nhân cũng không kém hơn so với vương phi nhập môn sau."
Tào Mộng Bình nghe nói thế, nhưng vẫn không để tâm, nàng nức nở nói: "Ta không phải không ốm mà rên, Ninh Vương đối với Đổng Tư Mã hết sức để ý, một lòng chú ý tới nàng, nếu hắn cưới nàng thật, về sau thuận lợi sinh hạ nhi tử. . . . . . . Vương phi sinh con, đây chính là con trai trưởng, con trai của ta là thứ xuất, làm sao so được với con trai trưởng còn kim quý? Coi như Thái phu nhân thương ta một chút, Đổng Tư Mã thông minh như thế, ta làm sao là đối thủ của nàng? Sau này mẹ con chúng ta còn có đường sống sao?"
"Mặc kệ có phải là cố ý hay không, bởi vì nàng, thiếu phu nhân suýt nữa khó giữ được bào thai trong bụng đấy." Thấy chủ tử u buồn đau lòng như vậy, trên mặt Như Sương đột nhiên hiện lên một nụ cười quỷ dị, nhỏ giọng nói: "Như vậy, không thể làm gì khác hơn là diệt trừ nàng trước, chấm dứt hậu hoạn."
"Diệt trừ nàng sao?" Tào Mộng Bình ngạc nhiên ngước mắt nhìn thị nữ trước mắt tuổi đời chỉ hơi nàng mấy tuổi, nhỏ giọng nói: "Nên diệt trừ như thế nào? Còn nữa, tại sao ngươi phải giúp ta?"
Như Sương cười nói: "số mạng nô tỳ đều là theo chủ tử, chủ tử tốt đẹp, dĩ nhiên là nô tỳ được ăn theo, chủ tử không được coi trọng, nô tỳ đi ra ngoài còn phải bị kẻ khác khi dễ, dĩ nhiên là Như Sương hi vọng thiếu phu nhân có thể thuận lợi sinh hạ nhi tử, nếu như có thể sắc lập làm Thế tử, như vậy thì coi như tương lai Ninh Vương sủng ái nữ nhân khác, địa vị thiếu phu nhân trong phòng này, đều không lay chuyển được, đến lúc đó, không phải nô tỳ có thịt ăn sao?"
Hôm nay Ninh Vương sắp xuất binh, mang theo thanh thế của chư vị Vương Hầu, tiến về đế đô cướp lấy ngôi vị hoàng đế, nói không chừng, đứa nhỏ trong bụng thiếu phu nhân sẽ là thái tử tương lai, thậm chí còn là Hoàng đế.
Thì ra là vì ích lợi cộng đồng, Tào Mộng Bình giống như thấy được hi vọng, nàng liên tục không ngừng lôi kéo tay của nàng hỏi "Như vậy ngươi nói một chút, chúng ta nên làm như thế nào?"
Như Sương lạnh lùng nói: "Chuyện này dễ thôi, Đổng Tư Mã ở Tây Thành Môn không phải bị đụng vào người bị bệnh dịch sao? Nếu như nàng chết vì bệnh dịch, cũng là chuyện đương nhiên chứ?" Nàng tiếp tục nói: "Kể từ sau khi ôn dịch tràn ra trong thành, mỗi cái đệm chăn trong tất cả phòng ở vương phủ, cách hai ngày, phải giặt phơi một lần, hôm nay cũng nên thay đệm chăn cho Đổng Tư Mã rồi. . . . . . ."
Nói tới chỗ này, ánh mắt Như Sương đột nhiên sắc lại, nhỏ giọng nói: "Chúng ta có thể lợi dụng bệnh dịch, diệt trừ nàng không để lại dấu vết. . . . . . .".
Ninh Vương tự mình hầu hạ nàng uống thuốc. Từ khi tân hôn tới nay, thái độ hắn đối với nàng thủy chung ôn hoà, khó có được hắn đối với nàng che giấu như vậy.
Thái phu nhân rất thoả mãn gật đầu nói: "nha đầu Mộng Bình này, nên đối xử thật tốt với nàng mới phải, cốt nhục trong bụng nàng là hậu duệ của chúng ta, ngươi là nhất mạch của phụ hoàng, rốt cuộc đã có hậu, huyết mạch quan trọng như thế, vô cùng may mắn là Hữu Kinh Vô Hiểm (1), về sau nàng dâu chỉ cần ở trong phòng dưỡng thai, ra cửa một chuyến, suýt nữa khó giữ được cốt nhục trong bụng, đơn giản mà dọa người."
Hữu Kinh Vô Hiểm (1): Bị kinh sợ nhưng không gặp nguy hiểm.
Tào Mộng Bình khép mắt, nhỏ giọng nói: "Đều do Mộng Bình hồ đồ, đang mang thai đứa bé, vậy mà mình cũng không biết."
"Không đúng, vì sao thiếu phu nhân đột nhiên ngã xuống? Không phải chỉ ra Tây Môn Thành đưa nước Đại Hoàng cho Điện hạ uống sao?" tiểu nha đầu đang châm trà ở bên trong phòng đột nhiên hỏi.
Nhắc tới chuyện này, Tào Mộng Bình không khỏi ngước mắt nhìn Đổng Khanh, cái đó ngoài ý muốn, làm nàng kinh hãi không thôi, chỉ cần nhớ tới, sẽ bị sợ đến toàn thân run rẩy, chỉ là. . . . . . . . , dù sao cũng do nàng ở bên cạnh Đổng Khanh. Chân chính trách xuống, nàng còn không biết, là nên tự trách mình, hay là nên trách nàng ta?
Nhớ tới hữu kinh vô hiểm, mặt Đổng Khanh có vẻ xấu hổ: "Đều tại ta, nhất thời vô ý, vấp ngã, hại thiếu phu nhân suýt nữa không gánh nổi đứa bé."
Lưu Ký quay đầu nhìn nàng, dịu dàng nói: "Chuyện này sao có thể oán trách ngươi? Người nọ đột nhiên té trên người ngươi, làm sao lường trước được? Chuyện xảy ra quá nhanh, khó lòng phòng bị, thật ra thì ngươi cũng là người bị hại đó, trở lại trong phủ có thể dùng nước nóng tắm kỹ thân thể, dùng qua tránh ôn tán chưa? Hiện tại ôn dịch đang tràn ra, người nọ lại là một bệnh nhân, ngươi cũng phải coi chừng một chút, tất cả cẩn thận vẫn hơn."
Đổng Khanh nói: "Toàn thân cẩn thận tắm rửa qua, cũng dùng thuốc tránh ôn tán."
Mặt Lưu Ký vẫn lộ vẻ lo lắng nói: "Tránh ôn tán hiệu quả có hạn, quan trọng nhất là thân thể phải giữ vững khoẻ mạnh, mới có thể hoàn toàn phòng ngừa bệnh dịch trên người, vừa mới. Ta đã phân phó quản gia thay ngươi sắc canh gà nhân sâm, đưa lên tới, ngươi phải uống mới được."
Đổng Khanh nhỏ giọng nói: "Tạ, Ninh Vương Điện hạ."
Thái phu nhân ngước mắt nhìn nhi tử đối với Đổng Tư Mã dịu dàng che chở không bình thường, trong lòng không khỏi cảm thấy nghi ngờ.
Mặc kệ có phải là cố ý hay không, đúng là Đổng Tư Mã làm hại Mộng Bình thiếu một chút nữa đẻ non, nhưng nhi tử đối với nàng ta lại không có bất kỳ trách móc nặng nề nào? Lại chỉ lo lắng nàng nhiễm bệnh dịch. . . . . . . .
Bà thấy nhi tử mình đối với Đổng Tư Mã hình như là động lòng thật rồi sao?
Đang than nhẹ ở bên trong, Tô Thái Phó lại vội vàng chạy tới, hai hàng lông mày của hắn nhíu chặt, vẻ mặt hết sức nặng nề.
Thấy thế, sắc mặt của Lưu Ký nhanh chóng trầm xuống, hắn đặt chén thuốc xuống, xoay người về phía Tào Mộng Bình nói: "Phu nhân, nàng dưỡng thai cho thật tốt, tối nay, ta lại đến thăm nàng."
Dứt lời, liền sải bước đi ra ngoài, Tô Thái Phó lập tức đuổi theo. Đổng Khanh biết rõ đã xảy ra chuyện rồi, tự nhiên cũng đi theo.
Cố Tử Khâm thấy những người liên can đều rời đi, nữ nhân mang thai vốn cần nghỉ ngơi nhiều, hắn không tiện quấy rầy nhiều, liền thuận thế cáo từ rời đi.
Chỉ chốc lát, trong nhà chỉ còn lại Thái phu nhân, Tào Mộng Bình và Tuyết Nhạn thị nữ thân cận của Thái phu nhân.
Thái phu nhân trầm mặt, quay đầu ngưng mắt nhìn Tào Mộng Bình, trầm mặc hồi lâu. Rốt cuộc buồn bực nói: "Ngươi nói một chút, Bốn mươi chín và Đổng Tư Mã đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Sao hắn đối với nàng đầy đủ quan tâm yêu mến? Ngươi có biết chuyện này không?"
Nhắc tới chuyện này, trong nháy mắt hốc mắt Tào Mộng Bình đỏ lên, nàng cảm giác uất ức rơi lệ nói: "Đậu tỷ tỷ đã từng nói với Mộng Bình, phu quân ngưỡng mộ một nữ tử danh môn. Vì thế, Mộng Bình nghĩ thật lâu. Cuối cùng lý giải đầu mối, nữ tử danh môn kia chính là Đổng Tư Mã không có lầm, Đậu tỷ tỷ nói rồi, mặc dù Đổng Tư Mã mặc một thân trang phục nam tử, lại đặc biệt kiểu cách, chuyên môn luẩn quẩn tới quyến rũ nam nhân. Phu quân chính là bị nàng dùng phong cách nữ giả nam trang làm cho say mê, đương thời đang lưu hành ngụy nương, Đổng Khanh không phải là một ngụy nương, là một nữ nhân chân chánh, lại thích làm ngụy nương tới quyến rũ nam nhân. . . . . . . , giỏi về tâm kế như thế, sao Mộng Bình có thể làm đối thủ của nàng?"
Thái phu nhân nghe vậy, cũng có một giải thích khác, bà chân thành nói: "Chuyện này, ta từng nghe Tô Mộc đề cập tới, đương triều Đổng Tư Mã là nữ nhi của Đổng Bá Trung, vốn tên là Đổng Uyển, làm quan mới đổi tên Đổng Khanh, nếu vào triều làm quan, mặc vào quan phục, dĩ nhiên là thích hợp với dáng vẻ của nam nhân rồi. Dù sao ta cũng từng làm hoàng hậu, hiểu được một chút tranh chấp trên triều đình, Đổng Tư Mã muốn đặt chân ở trên triều đình, cùng một đống nam nhân thảo luận chính sự, há có thể cho bộc lộ trạng thái nữ nhân yếu đuối? Không muốn lập tức bị những hung thần ác sát đó nuốt y hệt kẻ thù chính trị? Về phần Đổng Uyển, ngược lại ta sớm nghe nói qua thật ra nàng tài mạo song tuyệt, cộng thêm gia thế cực tốt, tiên đế cũng nhìn trúng nàng, tính gả cho thái tử."
Tào Mộng Bình nghe vậy, trong bụng không khỏi trầm xuống, nhỏ giọng nói: "hình như nương đối với Đổng Tư Mã rất có hảo cảm?"
"Không phải hảo cảm, chỉ là bình tâm tĩnh khí xét mọi mặt mà nói, dĩ nhiên Đổng Uyển xứng với Bốn mươi chín, nếu Ninh Vương thật sự vừa ý nàng, cũng không sao, ngươi đừng quên, cuối cùng Ninh Vương cũng cần một Vương phi làm chánh thất." Nói xong, Thái phu nhân ôn tồn an ủi con dâu: "Nam nhân tam thê tứ thiếp, thiên kinh địa nghĩa (1), với nữ nhân, vẫn là trong bụng quan trọng nhất, không có bất kỳ chuyện gì quan trọng hơn so với con cháu nối dòng, nếu ngươi không chịu thua kém, giúp Bốn mươi chín sinh hạ trưởng tử, kéo dài hương khói, tương lai địa vị ngươi không kém hơn so với chánh thất."
Thiên kinh địa nghĩa (1): đạo lý hiển nhiên
Ngụ ý, Thái phu nhân cũng không phản đối, khả năng tương lai Ninh Vương cưới Đổng Uyển sao?
Quả nhiên là một mẹ chồng, vĩnh viễn đứng ở bên nhi tử, nhi tử tam thê tứ thiếp, bà sẽ quan tâm sao? Thê thiếp càng nhiều, con cháu sẽ càng nhiều, thê thiếp thành đoàn, bà còn mừng rỡ con cháu đầy đàn đấy.
Tào Mộng Bình rơi nước mắt nói: "Nhưng Đổng Khanh là Đại Tư Mã của hoàng thượng, còn được hoàng thượng hứa gả cho Vệ gia, lập trường của nàng và phu quân trái ngược, trước đó vài ngày, không phải mẹ cũng muốn đuổi bọn họ ra khỏi phủ sao?"
Thái phu nhân nói: "Lúc đó là lo lắng nàng làm hư nghiệp lớn của Bốn mươi chín, mỗi thời điểm mỗi khác, hôm nay Chư Vương đã thuận lợi nhổ trại đi về phương bắc, hoàng thượng biến mất hơn tháng, nói không chừng đã băng hà, tình hình hỗn loạn như vậy, hôn sự nàng và Vệ gia sao có thể thành. . . . . . ." Bà vỗ tay của nàng nói: "Nương hiểu ngươi vừa mới tân hôn, trong khoảng thời gian ngắn trong lòng không thể nào tiếp thu được trượng phu muốn kết hôn với người khác, Bốn mươi chín lấy vợ là chuyện tất nhiên, nữ nhân đối với thê thiếp khác của chồng, rộng lượng một chút, tối kỵ tranh giành người tình, nhớ lời của nương, nữ nhân quan trọng nhất là nhi tử, chỉ cần ngươi có thể sinh hạ nhi tử, còn là một trưởng tử, như vậy không có người nào có thể rung chuyển địa vị của ngươi."
Tào Mộng Bình vỗ nhè nhẹ bụng chưa lộ vẻ mang thai, cụp mắt nói: "Con dâu tạ ơn nương dạy bảo."
"Chỉ cần ngươi có thể bình an sinh hạ một con trai cho Ninh Vương, nương bảo đảm tuyệt đối sẽ không bạc đãi mẹ con con."Thái phu nhân liên tục bảo đảm.
"Vâng, nương, Mộng Bình sáng tỏ."
Thái phu nhân khuyên giải an ủi nàng một phen, phân phó để cho nàng nghỉ ngơi nhiều hơn, liền dẫn Tuyết Nhạn rời đi.
Đợi Thái phu nhân đi xa, Tào Mộng Bình không còn nhịn được thấp giọng khóc.
Nàng che tay áo, khóc rất đau lòng, tiếng khóc vang vọng ở trong nhà, không bao lâu sau, phía trên lại truyền đến giọng nói thanh thúy: "Bị người bắt nạt, thay vì đau lòng, âm thầm khóc thút thít, còn không bằng cứng, cười phản kích!"
Nghe vậy, Tào Mộng Bình sững sờ một chút, sau đó mới lau nước mắt, ngước mắt nhìn lại, đúng là Như Sương mới từ trong phòng Thái phu nhân điều tới.
"Đây là ý gì?"Tào Mộng Bình lúng túng mở miệng hỏi.
Từ trong tay áo, Như Sương rút ra khăn lụa, đưa cho nàng, cười nói: "Lau nước mắt đi, thiếu phu nhân mang thai rồi, thân thể là quan trọng nhất, Thái phu nhân nói một chút cũng không sai, tương lai Ninh Vương nhất định sẽ có những nữ nhân khác, bao hàm chánh thất vương phi, thiếu phu nhân mặc dù là một tiểu thiếp, nhưng bây giờ thiếu phu nhân có ưu thế cực lớn, đó chính là sinh hạ trưởng tử cho Ninh Vương, nếu thiếu phu nhân có thể sinh hạ một nhi tử khỏe mạnh, như vậy địa vị của thiếu phu nhân cũng không kém hơn so với vương phi nhập môn sau."
Tào Mộng Bình nghe nói thế, nhưng vẫn không để tâm, nàng nức nở nói: "Ta không phải không ốm mà rên, Ninh Vương đối với Đổng Tư Mã hết sức để ý, một lòng chú ý tới nàng, nếu hắn cưới nàng thật, về sau thuận lợi sinh hạ nhi tử. . . . . . . Vương phi sinh con, đây chính là con trai trưởng, con trai của ta là thứ xuất, làm sao so được với con trai trưởng còn kim quý? Coi như Thái phu nhân thương ta một chút, Đổng Tư Mã thông minh như thế, ta làm sao là đối thủ của nàng? Sau này mẹ con chúng ta còn có đường sống sao?"
"Mặc kệ có phải là cố ý hay không, bởi vì nàng, thiếu phu nhân suýt nữa khó giữ được bào thai trong bụng đấy." Thấy chủ tử u buồn đau lòng như vậy, trên mặt Như Sương đột nhiên hiện lên một nụ cười quỷ dị, nhỏ giọng nói: "Như vậy, không thể làm gì khác hơn là diệt trừ nàng trước, chấm dứt hậu hoạn."
"Diệt trừ nàng sao?" Tào Mộng Bình ngạc nhiên ngước mắt nhìn thị nữ trước mắt tuổi đời chỉ hơi nàng mấy tuổi, nhỏ giọng nói: "Nên diệt trừ như thế nào? Còn nữa, tại sao ngươi phải giúp ta?"
Như Sương cười nói: "số mạng nô tỳ đều là theo chủ tử, chủ tử tốt đẹp, dĩ nhiên là nô tỳ được ăn theo, chủ tử không được coi trọng, nô tỳ đi ra ngoài còn phải bị kẻ khác khi dễ, dĩ nhiên là Như Sương hi vọng thiếu phu nhân có thể thuận lợi sinh hạ nhi tử, nếu như có thể sắc lập làm Thế tử, như vậy thì coi như tương lai Ninh Vương sủng ái nữ nhân khác, địa vị thiếu phu nhân trong phòng này, đều không lay chuyển được, đến lúc đó, không phải nô tỳ có thịt ăn sao?"
Hôm nay Ninh Vương sắp xuất binh, mang theo thanh thế của chư vị Vương Hầu, tiến về đế đô cướp lấy ngôi vị hoàng đế, nói không chừng, đứa nhỏ trong bụng thiếu phu nhân sẽ là thái tử tương lai, thậm chí còn là Hoàng đế.
Thì ra là vì ích lợi cộng đồng, Tào Mộng Bình giống như thấy được hi vọng, nàng liên tục không ngừng lôi kéo tay của nàng hỏi "Như vậy ngươi nói một chút, chúng ta nên làm như thế nào?"
Như Sương lạnh lùng nói: "Chuyện này dễ thôi, Đổng Tư Mã ở Tây Thành Môn không phải bị đụng vào người bị bệnh dịch sao? Nếu như nàng chết vì bệnh dịch, cũng là chuyện đương nhiên chứ?" Nàng tiếp tục nói: "Kể từ sau khi ôn dịch tràn ra trong thành, mỗi cái đệm chăn trong tất cả phòng ở vương phủ, cách hai ngày, phải giặt phơi một lần, hôm nay cũng nên thay đệm chăn cho Đổng Tư Mã rồi. . . . . . ."
Nói tới chỗ này, ánh mắt Như Sương đột nhiên sắc lại, nhỏ giọng nói: "Chúng ta có thể lợi dụng bệnh dịch, diệt trừ nàng không để lại dấu vết. . . . . . .".
Danh sách chương