Editor: Thơ Thơ

"Chúng ta có thể lợi dụng bệnh dịch, diệt trừ nàng không để lại dấu vết. . . . . . ."
Nghe vậy, Tào Mộng Bình bị sợ đến toàn thân đổ mồ hôi, sắc mặt đột biến, môi nàng run run nói: "Ngươi nói là, đem chăn đệm của Đổng Tư Mã, đổi với chăn đệm của người bị bệnh, để cho nàng vì vậy bị nhiễm bệnh dịch sao?" Nói xong, nàng do dự một chút, nhỏ giọng nói: "Nhưng. . . . . . . , nếu đem bệnh dịch mang vào vương phủ, hành động lần này sợ rằng không ổn đâu?"

Như Sương cười nói: " xin Thiếu phu nhân yên tâm, Chư Vương đã nhổ trại rồi, không tới hai ngày nữa Ninh Vương sẽ đi về phía bắc, sao Đổng Tư Mã còn có thể ở lại vương phủ chứ? Chăn đệm nàng ngủ qua, nô tỳ sẽ đốt ngay lập tức, về phương diện phòng dịch ở vương phủ làm vô cùng tốt, mỗi ngày Ninh Vương đi ra ngoài thành dò xem dân chúng bị nhiễm bệnh dịch, nhiều ngày nay, cũng đâu có bị nhiễm bệnh đâu? Chẳng lẽ, Thiếu phu nhân không muốn diệt trừ Đổng Tư Mã sao?" 

Tuyệt đối không! Nam nhân của nàng, tuyệt đối không thể bị nàng ta cướp đi.

Tào Mộng Bình cắn răng một cái, từ trong tủ đầu giường lấy ra một miếng vàng, đưa cho nàng ta.

Thấy chủ tử rộng rãi như vậy, khóe miệng Như Sương mỉm cười, vén áo thi lễ, lui xuống.

***

Lại nói, Ninh Vương thấy vẻ mặt Tô Thái Phó nặng nề trở lại, vì vậy liền dời bước đến thư phòng, hắn trầm giọng nói: "dân chúng ngoài thành, có biết số lượng bệnh nhân chết vượt qua dự đoán hay không?"

Ôn dịch mới tràn ra chỉ ngắn ngủn có mấy ngày, lại khiến hơn hai ngàn người bị lây nhiễm bệnh dịch, đến nay đã có hơn ba trăm người dân chết bởi bệnh dịch, chuyện này để cho hắn cảm giác sầu lo sâu sắc.

Tô Thái Phó lại lắc đầu nói: "Không phải chuyện tình hình bệnh dịch, là Anh vương, hắn dẫn theo một đội nhân mã tới đây, đang ngoài thành cách ba mươi dặm, hắn phái người tới đây, yêu cầu ra mắt Chư Vương!"

Nghe vậy, vẻ mặt Lưu Ký khẽ biến, "Ra mắt Chư Vương sao?"

Anh vương yêu cầu ra mắt Chư Vương sao? 

Đổng Khanh than nhẹ chốc lát, mở miệng nói: "Xâm môn đạp hộ mà đến, khiến Phủ Ninh Vương gặp tai nạn là Hoàng thái hậu, không phải Anh vương, mục đích Điện hạ thỉnh cầu Chư Vương gặp nhau. Không phải là muốn vì Thái hậu đòi công đạo sao? Hôm nay Anh vương là Hoàng Thái Tử, hắn lấy thân phận của thái tử mà đến, chẳng lẽ là vì nhắc nhở Chư Vương, chuyện Phủ Ninh Vương không có quan hệ gì với hắn, hơn nữa có lẽ hoàng thượng đã gặp nạn, nếu hắn thừa dịp lên ngôi, về tình về lý, Chư Vương không có lý do gì phản đối. . . . . . ."

Hai hàng lông mày Đổng Khanh nhíu lại, nhỏ giọng nói tiếp: "Thành Cô Tô  đang lan tràn ôn dịch, ngược lại khiến cho Anh vương bắt được cơ hội. Tin đồn trời giáng ôn dịch, là nguyên nhân Chủ Thượng thiếu đức, hắn nhất định sẽ phát tác văn chương mãnh liệt. Khiến Chư Vương đối với chuyện ủng hộ Ninh Vương, sinh lòng nghi ngờ. . . . . . ."

"Cô, chưa bao giờ tin những thứ kia!" Lưu Ký trầm giọng nói: "Lưu Hâm muốn thuyết phục các vị thúc bá ủng hộ hắn lên ngôi, không dễ dàng như vậy!" Dứt lời, quay đầu lại phân phó nói với Tô Thái Phó: "Hắn đang ở nơi đâu. Bổn vương tự mình đi gặp hắn."

Tô Thái Phó nói: " Đang ở cách thành Bắc ba mươi dặm."

Nếu không phải do ôn dịch ảnh hưởng, làm lỡ chút ngày giờ, hắn đã sớm xuất binh. . . . . . . . .

Đổng Khanh thầm nghĩ, Chư Vương bởi vì tình hình bệnh dịch ở Thành Cô Tô, đã sớm nhổ trại đi về phía Bắc, tính toán ngày một chút. Cũng nên đến cửa sông Trường Giang, Anh vương muốn ra mắt Chư Vương, gióng trống khua chiêng trực tiếp tiến về phía trước là được. Lại phái người đến thông báo cho Ninh Vương? Như thế không hợp với lẽ thường, phải có gian trá, nàng ngước mắt về phía Lưu Ký, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Anh vương tâm cơ thâm trầm, giỏi về âm mưu tính toán. Có thể có bẫy." 

Lưu Ký cười lạnh một tiếng, nói: "Hắn có thể làm gì ta? Nhân cơ hội giết chết Lưu Trường Phong ta sao?"

Dứt lời, liền bước nhanh đi ra bên ngoài, Đổng Khanh lập tức đuổi theo, cất giọng nói: "Ta đi với ngươi!"

***

Trong rừng rậm rạp, Cổ thụ mọc cao chọc trời, xanh miết rậm rạp, xuân ý dào dạt, gió nhẹ nhàng phất qua, trên đỉnh đầu cành lá vang xào xạc.

Lưu Ký, Đổng Khanh, Thẩm Mộ Thu giục ngựa vào rừng, trong rừng rất là kín đáo, cành lá đu đưa, đã thấy Anh vương Lưu Hâm nhàn nhã ngồi trên chiếu ở trong rừng rậm, hắn mặc một bộ quần áo trắng đơn giản, trên tay bưng bình rượu, cạnh chỗ ngồi để một bàn thấp nhỏ, trên bàn để đầy đồ điểm tâm, rượu ngon. . . . . .

Sau lưng hắn chỉ có vẻn vẹn bốn gã Đái Đao Thị Vệ đứng thẳng.

Anh vương Lưu Hâm lộ ra bộ dáng rỗi rãnh ở trong rừng uống rượu mua vui.

"Đến tột cùng ngươi đang giở trò quỷ gì!" Thấy hắn trong rừng khoan thai tự đắc uống rượu, Lưu Ký ghìm cương ngựa, nhanh chóng xuống ngựa, bước tới bên cạnh hắn, căm tức nói: "Lưu Hâm, ngươi dẫn ta tới nơi này, có mục đích gì?"

Lưu Hâm thấy hắn tức giận, ngược lại bình thản ung dung thay hắn châm một ly rượu, đẩy trên bàn nhỏ tới trước mặt hắn, cười dịu dàng nói: "Đường huynh, huynh đệ ta rất lâu không có nâng chén uống với nhau." 

Lưu Ký cười lạnh một tiếng, vung tay áo lên, hào sảng ngồi xuống trên chiếu, nói: "Không phải rượu ngon, ta sẽ không uống."

"Yên tâm, là rượu ngon tuyệt phẩm, thật vất vả mới lấy được, tuyệt đối không kém hơn so với rượu của Thẩm lão bản cất." Lưu Hâm liếc Thẩm Mộ Thu đi cùng Ninh Vương một cái, phát hiện hắn nín thở trầm ngâm, tay phải nhẹ nhàng đè ở trên chuôi kiếm, tư thái phòng ngự, hai mắt hữu thần quét quanh bốn phía, đề phòng ở chỗ sâu trong rừng cây.

Lưu Hâm cười nói với Thẩm Mộ Thu: "Nói thiệt cho ngươi biết, Bổn vương mang theo chỉ có vẻn vẹn bốn gã hộ vệ tiến vào rừng, những người khác đều ở bên ngoài cánh rừng một dặm."

Thẩm Mộ Thu cũng không để ý Anh vương nhạo báng, vẫn chọn lựa đề phòng cao độ.

Lúc này, Lưu Hâm dời ánh mắt đi, rơi xuống ở trên người của Đổng Khanh, hắn nhếch lông mày một cái, cười nói: "Này, Đổng Tư Mã cũng đến đây sao?"

Đổng Khanh chỉ nhìn hắn, cũng không nói gì. Giờ phút này, nàng lo lắng mà nói chính là Ninh Vương gặp mặt Anh vương. Hai vị hoàng tộc này nếu quang minh chánh đại đấu võ so dũng khí, Ninh Vương tuyệt đối có phần thắng; nếu như là đấu trí so giảo hoạt, như vậy, Ninh Vương tuyệt đối không phải là đối thủ của Anh vương. 

"Đừng nói lời nói thừa, ngươi muốn cái gì?" Lưu Ký bưng bình rượu lên, uống một hơi cạn sạch, lạnh lùng nói: "Ngươi muốn ta tới đây, không phải chỉ vì uống rượu chứ? Đừng vòng vo nữa, có lời nói thẳng!"

"Chậc chậc, tính khí đường huynh thật đúng là kém, nghe nói Thành Cô Tô  đang gặp tai vạ đến nơi, vì chuyện ôn dịch, thời gian này, ngươi phải mặt xám mày tro rồi, đường huynh chẳng phải vài ngày ngủ không ngon giấc sao? Cũng khó trách tính khí nổi lên rồi!" Lưu Hâm cầm lên vò rượu, thay hắn rót đầy ly lần nữa, cười nói: "Thật ra thì. . . . . . . . . Đệ đệ là muốn ca ca một thứ mà thôi."

"Muốn một thứ mà thôi?"Lưu Ký lạnh nhạt nói: "Cũng đã trở mặt, ngươi là Hoàng Thái Tử, ta là Ninh Vương, vô luận ngươi muốn cái gì, ngươi vẫn cho rằng ta sẽ cho sao?"

"Nói xong chính là, nếu không phải bị ôn dịch ảnh hưởng, vào lúc này đường huynh cũng nên lãnh binh đánh tới nơi đó chứ?" Hắn sờ lên cằm, khóe miệng khẽ nâng lên, cười nói: "Đánh giặc quá phiền toái, hay là thế này đi, ta nhận thua, ta đem ngôi vị hoàng đế tặng cho ngươi đi, dù sao ngươi ngồi lên long ỷ hay ta ngồi lên long ỷ, đều giống nhau, hai ta cùng một ông nội, mục đích của ta chính là đuổi Lưu Lăng tiểu tử ra đời không rõ nguồn gốc xuống long ỷ, nâng đỡ ngươi lên ngôi, hiện tại nếu hắn đã không còn, không bằng ta đi tỏ thái độ với chư vị thúc bá, ta không làm Hoàng Thái Tử, để cho ngươi trực tiếp lên ngôi!" 

Lưu Ký híp mắt suy nghĩ, nhìn chằm chằm hắn, lạnh lùng nói: "Ngươi cho rằng ta sẽ tin sao? Giang sơn tới tay, ngươi sẽ hào phóng nhường cho ta sao?"

"Giang sơn tới tay thì sao?" Lưu Hâm lắc đầu một cái cười nói: "Ngươi liên hiệp với Chư Vương đem binh đi lên phía bắc, giang sơn này, còn đến phiên Lưu Hâm ta tới ngồi sao? Chỉ là, dù sao ta còn là hoàng thái tử (*người được xác định sẽ thừa kế ngôi vua), ngươi phải làm một chút việc, để cho ta không cần không công rời khỏi chứ? Không bằng chúng ta nói điều kiện, chỉ cần ngươi đồng ý với ta một chuyện, ta sẽ không tiếp tục tranh ngôi vị hoàng đế với ngươi rồi."

"À, đồng ý với ngươi một chuyện sao?" Lưu Ký giơ tay lên nói: "Nói đi."

Lưu Hâm chậm rãi mở miệng nói: "Ngươi thay ta cưới Quận chúa Phong Nguyên, sắc lập nàng làm hoàng hậu!"

"Lưu Hâm, con mẹ nó, ngươi đang nói đùa sao?" Lưu Ký để vò rượu nặng nề xuống bàn nhỏ, mày kiếm giơ lên, cả giận nói: "Triệu Phong Nguyên là vị hôn thê của ngươi, ngươi nghĩ cách đưa tới cho ta, muốn chơi ta sao?"

"Vị hôn thê. . . . . . ." Nhắc tới từ vị hôn thê chói tai này, khóe miệng Lưu Hâm co rút, trầm giọng nói: "Năm ấy trong cuộc đi săn mùa thu, do Triệu Phong Nguyên cứu ta, một mình đọ sức cùng cọp, đã cứu ta một mạng từ trong miệng hùm, lúc ấy tuổi của ta quá nhỏ, mới mười tuổi, nào có chân chính hiểu được thưởng thức nữ nhân là gì? Tuổi còn quá nhỏ, dẫn đến nhận thức sai lầm. "Hắn rất tự trách thở dài, "Triệu Phong Nguyên nhào tới trước mặt con cọp, lập tức liều mình cứu ta, làm ta cảm động không thôi, trong lòng của ta 『 bùm bùm 』  nhảy không ngừng. . . . . . . . Sau khi còn sống vượt qua tai kiếp, càng sai lầm cho rằng nàng giống như tiên trên trời, thân thể tráng kiện, da thô ngăm đen, cộng thêm vô cùng dũng mãnh, thật sự rất có cảm giác an toàn, vì vậy liền khẩn cầu phụ hoàng tha thiết muốn nàng. . . . . . . . . Trước mặt rất nhiều đại thần, phụ hoàng thành toàn cho ta đối với nàng một lòng ái mộ, mở ra kim khẩu chỉ hôn, thay chúng ta đính hôn, cũng vì vậy nàng được sắc phong làm Quận chúa. . . . . . . .  Đợi đến khi ta trưởng thành, cuối cùng mới hiểu được, lúc ấy trong lòng bùm bùm, không phải là bởi vì động lòng với nàng, mà là bị lão hổ hung mãnh dọa cho . . . . . . ."

"Triệu Phong Nguyên cứu ngươi một mạng, ngươi cưới nàng là chuyện đương nhiên." Lưu Ký nói.

"Muốn ta cưới nữ nhân vừa dũng mãnh vừa cường tráng sao? Chậc chậc! Thật là ác độc, ngươi nói đây là tiếng người sao?" Lưu Hâm thay mình rót một cốc rượu, uống một hơi cạn sạch, lại tiếp tục nói: "Triệu Phong Nguyên biết được ta được sắc lập làm Thái tử, liền một mình cưỡi tuấn mã, đuổi theo, nàng dùng cánh tay tráng kiện có lực, kéo ta vào trong ngực, trước khi ta bị nàng ép chết, yêu cầu ta lập tức cưới nàng, sắc lập nàng làm Thái tử phi. . . . . . . , ngươi cũng đã biết loại cảm giác rất muốn khóc, rồi lại không khóc nổi sao?"

"Vì thế, ta bị sợ tới mức gặp ác mộng mấy ngày liền, cuối cùng rút ra kinh nghiệm xương máu, hạ quyết tâm, ta quyết ý lấy giang sơn tới đổi với ngươi, chỉ cần ngươi chịu thay thế ta cưới Triệu Phong Nguyên, đồng ý sắc lập nàng làm hoàng hậu, ta liền vứt bỏ ngôi vị thái tử, lập ngươi lên ngôi. Chỉ có để cho Triệu Phong Nguyên lên làm hoàng hậu, nàng mới có thể bỏ qua cho ta. . . . . . ."

"Vì tránh né một nữ nhân, thậm chí giang sơn cũng không cần sao? Ngươi cho rằng ta có nên tin hay không?" Thái độ Lưu Ký vẫn lạnh nhạt.

"Đường huynh quả nhiên không tin, hay là thế này đi, nói miệng không bằng chứng. . . . . . . ." Nói xong, hắn lấy ra một quyển trục ở bên người, đưa tới, nói: "Trên đây giấy trắng mực đen viết rõ, chỉ cần Ninh Vương Lưu Ký ngươi chịu cưới Triệu Phong Nguyên làm chánh thất, ta lập tức vứt bỏ ngôi vị thái tử, lập ngươi lên ngôi. Phía trên quyển trục còn có con dấu của Lưu Hâm ta, ngươi cứ việc cầm đi triệu tập thiên hạ, hoặc là đưa cho các vị Chư Vương nhìn. Giấy trắng mực đen làm bằng, Lưu Hâm ta há có thể bội ước sao?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện