Edit: Akito

Một đoàn người Ninh Thư mò mẫm đi dạo, thời gian mò mẫm đi dạo hơi dài, Ninh Thư có chút không biết làm sao rồi, tại sao lâu như vậy vẫn chưa tìm thấy thư sinh ca ca, lực hấp dẫn giữa nam nữ chủ chạy đi đâu rồi, cốt truyện quân chạy đi đâu rồi.

Ninh Thư vén rèm, nói với ám vệ đang đánh xe: “Không có nơi nào nghỉ chân sao?”

Ám vệ dùng vải đen che mặt, chỉ có đôi mắt và cái trán vuông vức lộ ra bên ngoài, nhìn Ninh Thư nói:

“Tạm thời chưa tìm thấy thôn trang nào.”

Ninh Thư cau mày, Nguyệt Lan nói: “Tiểu thư, nếu không chúng ta quẹo phải đi, quẹo trái không tìm thấy thì quẹo phải.”

Ninh Thư: …

“Được rồi, có hơi mệt mỏi, dựng lều nghỉ ngơi đi.” Ninh Thư phất tay nói.

Ám vệ nói: “Không cần phiền toái như vậy, không cần dựng lều, tiểu thư và Nguyệt Lan nghỉ tạm trong xe ngựa, ta tùy tiện tìm cái cây nghỉ ngơi là được rồi.”

“Nhưng mà ta không muốn ngồi xe ngựa nữa, đã ngồi xe ngựa lâu như thế, ta muốn nằm thẳng chân ngủ một đêm.” Khuôn mặt Ninh Thư cay đắng nói, ở trong xe ngựa, cảm giác tay chân đều duỗi không thẳng, cảm thấy tâm quá mệt a.

Ám vệ dùng một loại ánh mắt ‘Ngươi mắc bệnh công chúa’ nhìn Ninh Thư, Ninh Thư bị ám vệ ca ca nhìn như vậy có chút tức giận, nói: “Ở đây chỉ có ba người chúng ta, ngươi bịt mặt làm gì, ngươi có biết ngươi làm như vậy rất hấp dẫn người khác hay không, chúng ta phải hạn chế nổi bật, bộ dạng ngươi như muốn cướp của nhà giàu chia cho nhà nghèo, như thế nào làm chúng ta ẩn thân."

Ám vệ không nói gì, cũng không kéo miếng vải đen xuống, sau đó liền đi tìm nơi dựng lều nghỉ ngơi.

Ninh Thư bày một bộ dạng ôm lại trái tim bị tổn thương nói với Nguyệt Lan: “Ám vệ ca ca nhà ngươi quá lãnh khốc a.”

Khuôn mặt Nguyệt Lan nghiêm túc nói: “Tiểu thư, ám vệ ca ca căn bản vốn không phải người nhà nô tỳ, là người nhà tiểu thư đấy.”

Ninh Thư: …

Ám vệ vẫn tương đối có lòng thương yêu người, còn nướng một ít món ăn thôn quê cho Ninh Thư và Nguyệt Lan.

Ám vệ đưa món nướng không biết là gà hay là bồ câu trong tay tới, Ninh Thư liền vội vươn tay muốn nhận lấy gà nướng, nhưng tay ám vệ lại chuyển hướng, đưa cho Nguyệt Lan.

Đầu tiên Nguyệt Lan sửng sốt, sau đó nhận lấy gà nướng, nhìn thấy Ninh Thư bộ dạng xấu hổ, liền đưa gà nướng cho Ninh Thư, nói: “Tiểu thư, nếu không người ăn trước đi.”

Da mặt Ninh Thư run rẩy, miễn cưỡng nói ra: “Không sao, ngươi ăn đi, đây là ám vệ ca ca cho ngươi.”

“Tiểu thư ăn đi.” Nguyệt Lan nói với Ninh Thư.

Ninh Thư: “Thật sự không cần.”

Nguyệt Lan: “Tiểu thư, người ăn đi, nô tỳ biết gần đây người thích ăn thịt nhất.”

Ninh Thư: “Không cần, ngươi ăn đi, ám vệ ca ca cho ngươi.”

Nguyệt Lan: “Nếu không thì chúng ta chia ra ăn.”

Da mặt Ninh Thư run rẩy kịch liệt, một con gà gầy không bao nhiêu thịt, lại còn chia ra, Ninh Thư nhét con gà vào trong miệng Nguyệt Lan, “Bảo ngươi ăn thì ăn đi, nói nhảm nhiều lời như thế làm gì.”

Nguyệt Lan gặm gà nướng thơm ngào ngạt, nói với Ninh Thư: “Tiểu thư, vừa thơm vừa ngon, khó trách lão gia thích món ăn thôn quê như thế, rất thơm, tiểu thư người đợi một lát, ám vệ sắp nướng xong rồi.”

Ninh Thư nhìn chằm chằm gà nướng trong tay ám vệ, nuốt nước miếng, đột nhiên ám vệ ném gà nướng vào đống lửa, sau đó mạnh mẽ rút kiếm ra, mũi kiếm chĩa vào nơi nào đó, quát lớn: “Kẻ nào?”

Nguyệt Lan quăng gà nướng ăn chỉ còn bộ xương trong tay đi, đại nghĩa lăng thiên che ở trước mặt Ninh Thư, học ngữ khí lạnh lùng của ám vệ ca ca, quát lớn: “Kẻ nào mau lăn ra đây nhận lấy cái chết, đừng hòng thương tổn tiểu thư nhà ta.”

Ninh Thư: vì sao phải bại lộ thân phận của tiểu thư nhà ngươi.

Ninh Thư vội vàng dùng khăn lụa che mặt, chỉ lộ ra đôi mắt.

Sau một hồi tiếng xột xoạt xột xoạt, một nam tử mặc áo bào xanh, trên lưng đeo giỏ tre, đi tới đây, chắp tay nho nhã lễ độ nói: “Không phải tiểu sinh cố ý quấy rầy mấy vị, chỉ là sắc trời có hơi đen, muốn mượn mấy vị đồ châm lửa.”

Ninh Thư hơi nheo mắt nhìn nam tử này, trời tối quá không thấy rõ lắm, nhưng xem cách nói chuyện văn nhã lịch sự, trong lòng có loại cảm giác mãnh liệt, tên này khẳng định là nam chủ quân.

Ninh Thư ho khan một tiếng, nói: “Gặp nhau chính là có duyên, thôi thì tráng sĩ lại đây uống chén nước đi.”

Nam tử áo bào xanh chắp tay văn nhã nói với Ninh Thư: “Đa tạ tiểu thư.”

Nam tử áo bào xanh buông giỏ tre sau lưng xuống, trong giỏ tre là một ít thảo dược, nhất thời Ninh Thư có hơi mê man, tên này là thư sinh hay là thần y nha? Ninh Thư nói với ám vệ: “Xem thử gà nướng trong đống lửa còn có thể ăn được hay không, để vị tráng sĩ này nếm thử món ngon.”

Ám vệ liếc mắt dò xét Ninh Thư, từ đống lửa gạt ra một núm gà nướng đen sì, nhìn thế này là không thể ăn nữa rồi.

Nam tử áo bào xanh vội vàng nói: “Không cần phiền toái huynh đài, tại hạ có lương khô của mình.” Nói xong liền móc ra bánh bột ngô, thấy ba người này đều nhìn mình chằm chằm, lại lấy ra mấy khối, nói với

Ninh Thư: “Là đồ ăn ở nông thôn, không biết cô nương ăn có quen hay không.”

“Không sao đâu.” Ninh Thư nhận lấy bánh bột ngô cắn một miếng, răng thiếu nữa gãy luôn rồi, mẹ nó thật cứng, cắn một miếng liền đưa bánh bột ngô cho Nguyệt Lan, nói: “Ngươi cũng nếm thử, lương thực phụ(1) nhuận tràng(2).”

(1) Lương thực phụ: ngô, khoai sắn, đậu.

(2) Nhuận tràng: giúp dễ tiêu hóa.

Nam tử áo bào xanh nghe thấy lời bình luận của Ninh Thư, có hơi không vui nhíu mày, bất quá sau cùng cũng không nói gì thêm.

Nguyệt Lan nhận lấy bánh bột ngô cắn một miếng, sau đó lại đưa bánh bột ngô cho ám vệ, ám vệ cắn một miếng, cất bánh bột ngô đi, nhàn nhạt nói: “Bánh bột ngô này rất hiếm đấy.”

Nam tử áo bào xanh vội vàng khoát tay, nói: “Không hiếm đâu, chẳng qua là một ít thô thực ở nông thôn, ba người thích là tốt rồi.” Nói xong liền gặm bánh bột ngô, lại lấy nước từ trong giỏ tre ra.

Ba người Ninh Thư sững sờ mà nhìn hắn từng miếng từng miếng gặm bánh bột ngô, răng thật khỏe.

Ninh Thư ho khan một tiếng hỏi: “Cái kia, xin hỏi tôn tính đại danh của tráng sĩ?”

Nam tử áo bào xanh đối với kiểu xưng hô tráng sĩ này tựa hồ có hơi phản cảm, buông bánh bột ngô chắp tay nho nhã nói: “Tiểu sinh kêu Ôn Như Họa.”

Nga, là thư sinh sao, đúng là đi mòn giày sắt chẳng tìm thấy, đến khi gặp được chẳng tốn công, quả nhiên có lực hấp dẫn giữa nam nữ chủ, nam chủ tự nhiên đưa tới tận cửa.

Ninh Thư lập tức kéo lấy tay Ôn Như Họa, khiến Ôn Như Họa thoáng kinh ngạc, vội vàng tránh khỏi tay

Ninh Thư, cau mày nói: “Cô nương, nam nữ thụ thụ bất thân, thỉnh cô nương tự trọng.”

Ám vệ và Nguyệt Lan ở bên cạnh đều dùng ánh mắt quỷ dị nhìn Ninh Thư.

Ninh Thư cố gắng làm cho mình bài trừ ra hai giọt nước mắt nhỏ, giọng điệu kích động lại bi thương nói: “Biểu ca, muội là Cầm Tương, Bạch Cầm Tương a.”

Biểu ca?!!

Ánh mắt ám vệ và Nguyệt Lan càng thêm quỷ dị nhìn xem Ninh Thư.

Biểu tình Ôn Như Họa thì lại như bị sét đánh, sững sờ nhìn Ninh Thư một lát, thanh âm run rẩy kèm theo không xác định, “Biểu muội?”

“Ân, là muội.” Ninh Thư giòn giòn giã giã đáp lại.

Vẻ mặt Ôn Như Họa rất phức tạp, có đau thương, có kích động, lại có oán hận, còn có một tia hoài niệm và mến mộ khắc cốt, khuôn mặt đều vặn vẹo.

“Ta thấy ngươi thay đổi rất nhiều?” Ôn Như Họa có hơi hoài nghi nhìn Ninh Thư, “Ngươi thật sự là biểu muội Cầm Tương sao?”

“Là muội là muội chính là muội, muội là Bạch Cầm Tương.” Ninh Thư phi thường kiên định nói.

Nháy mắt vẻ mặt Ôn Như Họa liền méo mó, rít gào với Ninh Thư: “Vậy ngươi trở về làm cái gì, trở về làm cái gì?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện