Edit: Akito
Ôn Như Họa phi thường kích động, thân thể run rẩy gào thét với Ninh Thư, thiếu chút nữa nước miếng cũng bắn tới trên người Ninh Thư rồi, Ninh Thư vội vàng lui về phía sau một bước, dùng một loại ngữ khí vô cùng đau thương nói: “Biểu ca, huynh vẫn còn trách Cầm Tương sao?”
Sắc mặt Ôn Như Họa rất khó coi, tức giận đến nói không nói nên lời.
Nguyệt Lan bên cạnh nhìn không nổi nữa, kéo Ninh Thư qua một bên hỏi: “Tiểu thư, người khi nào thì đổi tên, người khi nào lại có một biểu ca ở xa như thế?”
Ninh Thư vỗ vỗ đầu Nguyệt Lan, nói trấn an: “Ngoan, đừng nháo, tiểu thư nhà ngươi tự nhiên có dụng ý của tiểu thư nhà ngươi.”
Ánh mắt Ôn Như Họa phức tạp nhìn Ninh Thư, hỏi: “Lần này ngươi trở về làm gì?”
“Dĩ nhiên là trở về tìm biểu ca.” Ninh Thư theo lý thường hẳn nên vậy nói.
Thoáng cái Ôn Như Họa tức giận đến thở hổn hển, đôi mắt đỏ đậm nhìn Ninh Thư, nói: “Ngươi cũng đã thành thân, ngươi còn trở về tìm ta làm gì, ngươi coi ta thành cái gì.”
Ách, trong chuyện này kỳ thật có một đoạn chuyện xưa tương đối rối rắm làm thay đổi vận mệnh của Ôn Như Họa cẩu thí.
Chính là Ôn Như Họa và biểu muội có hôn ước mến mộ lẫn nhau, hơn nữa Ôn Như Họa bụng đầy kinh luân, là một người phi thường có tài hoa, gia cảnh cũng tạm được, Ôn Như Họa hẹn ước chỉ cần trúng khoa cử sẽ lập tức cưới Bạch Cầm Tương làm vợ.
Nhưng còn chưa đến khi Ôn Như Họa đi khoa khảo, đã bị một đạo sấm sét giữa ban ngày bổ trúng, phụ thân biểu muội hủy bỏ hôn ước, trực tiếp gả Bạch Cầm Tương cho nhi tử của một quan lớn.
Hơn nữa quan lớn kia cũng không phải người hắn có thể chọc tới, Ôn Như Họa muốn tìm Bạch Cầm Tương tìm ra giải pháp, ngày xưa yêu nhau như vậy, sao có thể biểu muội nói gả cho người khác liền gả cho người khác.
Ôn Như Họa gặp được Bạch Cầm Tương, Bạch Cầm Tương áy náy nói: “Thực xin lỗi biểu ca, muội không chờ nổi nữa, so với chờ huynh khoa khảo xa xa không hẹn, muội tình nguyện chọn người đã công thành danh toại, biểu ca huynh quên muội đi, sẽ có người tốt hơn yêu huynh.”
Quả thực Ôn Như Họa không thể tin được, ngày xưa vành tai và tóc mai chạm vào nhau ngọt ngọt ngào ngào, trong nháy mắt lại có thể tuyệt tình như vậy, tâm đầu ý hợp trước kia để ở đâu, quả thực làm cho lá gan Ôn Như Họa cũng tức điên lên.
Nữ nhân đều là tiện nhân ái mộ hư vinh, này đó quan viên đều là đao phủ hoành hành ngang ngược ức hiếp dân lành, thế giới này đúng là thối nát và dơ bẩn.
Sau khi Ôn Như Họa uống say, trực tiếp vứt bỏ gia nghiệp của mình, chạy tới một nông thôn ở xó xỉnh dạy học.
Thường xuyên cảm thán bụng đầy kinh luân của mình không có chỗ dùng, rồi lại xem thường quan trường hủ bại, Ôn Như Họa thề, cả đời này sẽ không tiến vào quan trường.
Ôn Như Họa đặc biệt oán hận nhi tử quan viên đoạt người thương của mình, liền oán hận tất cả quan viên, trốn đến nơi xó xỉnh này muốn sống đến cuối đời.
Ninh Thư co rút khóe miệng, cảm thấy não toàn cống rãnh Ôn Như Họa dường như không giống với những nam nhân khác, nam nhân bình thường tinh thần kiên định gặp được loại chuyện này đều sẽ nỗ lực vươn lên, dùng hết sức bò lên trên, sau đó quay về ‘ba ba ba’ vả mặt tiện biểu muội, cưới một nữ tử so với tiện biểu muội càng tốt hơn, sống tốt hơn, trả thù biểu muội một chút, làm nàng ta hối hận.
Nhưng trứng Ôn Như Họa trực tiếp co lại, trốn đi, trong lòng buồn bực thất bại.
Cả người làm màu mà không được.
Nếu là Ninh Thư, Ninh Thư cũng không nhìn trúng tên nam nhân này, trách nhiệm và tư tưởng của một người nam nhân không thể nghi ngờ sẽ lộ rõ ở thời điểm nảy sinh chuyện lớn, mà hiển nhiên Ôn Như Họa chính là cái loại người không có trách nhiệm.
Có đôi khi cảm thấy rất ngây thơ, nhưng đôi khi lại rất phẫn nộ.
“Ngươi nói đi chứ, ngươi trở về làm gì, có phải nhi tử đại quan kia vứt bỏ ngươi hay không, vốn dĩ ngươi cũng không phải người xinh đẹp gì, đương nhiên người ta sẽ chán ghét ngươi.” Thanh âm Ôn Như Họa có chút sắc bén, như là đang phát tiết bi phẫn trong lòng.
“Đinh, giá trị ngược +20, Ninh Thư đáng yêu ơi, có nhớ người ta không?” Thanh âm 2333 vang lên trong đầu Ninh Thư.
Ninh Thư: “Cút.”
“Hừ, nữ nhân khẩu thị tâm phi*.” 2333 hừ lạnh một tiếng liền biến mất.
*Khẩu thị tâm phi: miệng nói một đằng tâm nghĩ một nẻo.
“Ngươi nói đi, vì cái gì ngươi không nói lời nào, ngươi trở về tìm ta làm gì, chẳng lẽ ngươi cho rằng ta còn có thể chấp nhận ngươi sao? Ta bị ngươi lừa một lần, tuyệt đối sẽ không lại bị ngươi lừa lần thứ hai?” Ôn Như Họa như bệnh tâm thần gào thét Ninh Thư.
Trong đầu Ninh Thư trao đổi với hệ thống, tiếng gầm rú của Ôn Như Họa bên tai quả thực đều muốn chấn điếc lỗ tai nàng.
Ninh Thư nhịn không được móc móc lỗ tai, trước kia thấy bộ dạng Ôn Như Họa hào hoa phong nhã, giống như người đọc nhiều sách, sao hiện tại lại tương phản như thế.
Thiếu niên, hình tượng của ngươi sụp đổ có chút lợi hại.
“Này, ngươi là ai, lại dám nói tiểu thư nhà ta như thế, có tin ta nói ám vệ của tiểu thư chọc ngươi thành cái sàng hay không.” Nguyệt Lan phun tào Ôn Như Họa, “Tự biết thân phận của ngươi, tiểu thư của chúng ta cũng không phải người để ngươi tùy tiện chỉ trích.”
Trên mặt Ôn Như Họa hiện lên biểu tình khổ đại thù sâu, lộ ra nụ cười trào phúng lại bi thương, ngữ khí bay bổng nói: “Đúng vậy a, thân phận của ta là gì, đương nhiên so ra kém phu nhân nhà quan của ngươi này.”
Nguyệt Lan dùng vẻ mặt xem tên đần nhìn Ôn Như Họa, chẳng lẽ hắn một chút cũng không có hoài nghi tiểu thư nhà nàng có phải biểu muội nhà hắn hay không, đều không chịu chứng thực một chút liền ở chỗ này gào thét đùng đùng, quả thực là.
Cảm thấy đầu óc có bệnh, hơn nữa bệnh còn không nhẹ.
Tựa hồ ám vệ cũng nhìn không nổi, hỏi Ninh Thư: “Tiểu thư, có muốn làm cho vị công tử này, biểu ca người một cái lều hay không.”
Ninh Thư còn chưa có há mồm, Ôn Như Họa lập tức rít gào nói: “Không cần, Bạch Cầm Tương, ta không cần ngươi bố thí, ta ngủ bên ngoài là được rồi.”
Ninh Thư: …
Kiên cường như vậy, Ninh Thư còn tưởng rằng Ôn Như Họa sẽ trực tiếp bỏ đi chứ, ngủ ở bên ngoài liền tỏ ra ngươi rất có cốt khí? Ninh Thư ngáp một cái, thật sự không muốn cãi nhau với Ôn Như Họa nữa, lôi Nguyệt Lan đi vào lều, nói vọng ra: “Tắt lửa đi ngủ.”
Bên ngoài Ôn Như Họa dùng một loại ánh mắt phức tạp nhìn lều vải, tựa hồ muốn nhìn thấu bên trong lều vải.
Ám vệ chỉ liếc mắt nhìn Ôn Như Họa một cái, sau đó cầm dây thừng của mình cột giữa hai cái cây, cuối cùng giống như Tiểu Long Nữ nằm trên dây thừng, nhưng hoàn toàn không có vẻ xinh đẹp phiêu dật của Tiểu Long Nữ, ám vệ chỉ có sự kinh khủng.
Ôn Như Họa thấy không có người để ý tới mình, dựa vào một thân cây, ngơ ngác nhìn chằm chằm lều vải của Ninh Thư.
Ôn Như Họa trừng đến đôi mắt đều đỏ, thỉnh thoảng còn nghiến răng, trong ban đêm yên tĩnh có vẻ đặc biệt âm trầm.
Trong lều Ninh Thư ôm Nguyệt Lan ngủ đặc biệt ngon giấc, một chút cũng không biết bên ngoài Ôn Như Họa một đêm không ngủ, tới tới lui ở ngoài lều vải lo lắng như thế nào.
Cho dù Ninh Thư có biết cũng sẽ không để ý đâu.
Thế nhưng trong lòng Ôn Như Họa táo bạo hơn, khó tránh khỏi muốn suy đoán Bạch Cầm Tương đã xảy ra chuyện gì, vì cái gì muốn quay về tìm mình, nàng coi mình thành cái gì, nói vứt bỏ liền vứt bỏ, nói trở về tìm liền trở về tìm.
Dựa vào gì trái tim hắn vẫn không an ổn như thế, còn bị ảnh hưởng bởi nữ nhân ái mộ hư vinh này.
Ôn Như Họa cứ như vậy chuyển động ngoài lều vải một đêm, buổi sáng nhìn thấy bộ dạng Ninh Thư thoải mái duỗi người, hỏa khí nghẹn một đêm tức khắc muốn bộc phát ra, nhưng nhìn thấy đôi mắt lộ ra bên ngoài khăn che mặt của Ninh Thư, nháy mắt ngây ngẩn cả người.
Ôn Như Họa phi thường kích động, thân thể run rẩy gào thét với Ninh Thư, thiếu chút nữa nước miếng cũng bắn tới trên người Ninh Thư rồi, Ninh Thư vội vàng lui về phía sau một bước, dùng một loại ngữ khí vô cùng đau thương nói: “Biểu ca, huynh vẫn còn trách Cầm Tương sao?”
Sắc mặt Ôn Như Họa rất khó coi, tức giận đến nói không nói nên lời.
Nguyệt Lan bên cạnh nhìn không nổi nữa, kéo Ninh Thư qua một bên hỏi: “Tiểu thư, người khi nào thì đổi tên, người khi nào lại có một biểu ca ở xa như thế?”
Ninh Thư vỗ vỗ đầu Nguyệt Lan, nói trấn an: “Ngoan, đừng nháo, tiểu thư nhà ngươi tự nhiên có dụng ý của tiểu thư nhà ngươi.”
Ánh mắt Ôn Như Họa phức tạp nhìn Ninh Thư, hỏi: “Lần này ngươi trở về làm gì?”
“Dĩ nhiên là trở về tìm biểu ca.” Ninh Thư theo lý thường hẳn nên vậy nói.
Thoáng cái Ôn Như Họa tức giận đến thở hổn hển, đôi mắt đỏ đậm nhìn Ninh Thư, nói: “Ngươi cũng đã thành thân, ngươi còn trở về tìm ta làm gì, ngươi coi ta thành cái gì.”
Ách, trong chuyện này kỳ thật có một đoạn chuyện xưa tương đối rối rắm làm thay đổi vận mệnh của Ôn Như Họa cẩu thí.
Chính là Ôn Như Họa và biểu muội có hôn ước mến mộ lẫn nhau, hơn nữa Ôn Như Họa bụng đầy kinh luân, là một người phi thường có tài hoa, gia cảnh cũng tạm được, Ôn Như Họa hẹn ước chỉ cần trúng khoa cử sẽ lập tức cưới Bạch Cầm Tương làm vợ.
Nhưng còn chưa đến khi Ôn Như Họa đi khoa khảo, đã bị một đạo sấm sét giữa ban ngày bổ trúng, phụ thân biểu muội hủy bỏ hôn ước, trực tiếp gả Bạch Cầm Tương cho nhi tử của một quan lớn.
Hơn nữa quan lớn kia cũng không phải người hắn có thể chọc tới, Ôn Như Họa muốn tìm Bạch Cầm Tương tìm ra giải pháp, ngày xưa yêu nhau như vậy, sao có thể biểu muội nói gả cho người khác liền gả cho người khác.
Ôn Như Họa gặp được Bạch Cầm Tương, Bạch Cầm Tương áy náy nói: “Thực xin lỗi biểu ca, muội không chờ nổi nữa, so với chờ huynh khoa khảo xa xa không hẹn, muội tình nguyện chọn người đã công thành danh toại, biểu ca huynh quên muội đi, sẽ có người tốt hơn yêu huynh.”
Quả thực Ôn Như Họa không thể tin được, ngày xưa vành tai và tóc mai chạm vào nhau ngọt ngọt ngào ngào, trong nháy mắt lại có thể tuyệt tình như vậy, tâm đầu ý hợp trước kia để ở đâu, quả thực làm cho lá gan Ôn Như Họa cũng tức điên lên.
Nữ nhân đều là tiện nhân ái mộ hư vinh, này đó quan viên đều là đao phủ hoành hành ngang ngược ức hiếp dân lành, thế giới này đúng là thối nát và dơ bẩn.
Sau khi Ôn Như Họa uống say, trực tiếp vứt bỏ gia nghiệp của mình, chạy tới một nông thôn ở xó xỉnh dạy học.
Thường xuyên cảm thán bụng đầy kinh luân của mình không có chỗ dùng, rồi lại xem thường quan trường hủ bại, Ôn Như Họa thề, cả đời này sẽ không tiến vào quan trường.
Ôn Như Họa đặc biệt oán hận nhi tử quan viên đoạt người thương của mình, liền oán hận tất cả quan viên, trốn đến nơi xó xỉnh này muốn sống đến cuối đời.
Ninh Thư co rút khóe miệng, cảm thấy não toàn cống rãnh Ôn Như Họa dường như không giống với những nam nhân khác, nam nhân bình thường tinh thần kiên định gặp được loại chuyện này đều sẽ nỗ lực vươn lên, dùng hết sức bò lên trên, sau đó quay về ‘ba ba ba’ vả mặt tiện biểu muội, cưới một nữ tử so với tiện biểu muội càng tốt hơn, sống tốt hơn, trả thù biểu muội một chút, làm nàng ta hối hận.
Nhưng trứng Ôn Như Họa trực tiếp co lại, trốn đi, trong lòng buồn bực thất bại.
Cả người làm màu mà không được.
Nếu là Ninh Thư, Ninh Thư cũng không nhìn trúng tên nam nhân này, trách nhiệm và tư tưởng của một người nam nhân không thể nghi ngờ sẽ lộ rõ ở thời điểm nảy sinh chuyện lớn, mà hiển nhiên Ôn Như Họa chính là cái loại người không có trách nhiệm.
Có đôi khi cảm thấy rất ngây thơ, nhưng đôi khi lại rất phẫn nộ.
“Ngươi nói đi chứ, ngươi trở về làm gì, có phải nhi tử đại quan kia vứt bỏ ngươi hay không, vốn dĩ ngươi cũng không phải người xinh đẹp gì, đương nhiên người ta sẽ chán ghét ngươi.” Thanh âm Ôn Như Họa có chút sắc bén, như là đang phát tiết bi phẫn trong lòng.
“Đinh, giá trị ngược +20, Ninh Thư đáng yêu ơi, có nhớ người ta không?” Thanh âm 2333 vang lên trong đầu Ninh Thư.
Ninh Thư: “Cút.”
“Hừ, nữ nhân khẩu thị tâm phi*.” 2333 hừ lạnh một tiếng liền biến mất.
*Khẩu thị tâm phi: miệng nói một đằng tâm nghĩ một nẻo.
“Ngươi nói đi, vì cái gì ngươi không nói lời nào, ngươi trở về tìm ta làm gì, chẳng lẽ ngươi cho rằng ta còn có thể chấp nhận ngươi sao? Ta bị ngươi lừa một lần, tuyệt đối sẽ không lại bị ngươi lừa lần thứ hai?” Ôn Như Họa như bệnh tâm thần gào thét Ninh Thư.
Trong đầu Ninh Thư trao đổi với hệ thống, tiếng gầm rú của Ôn Như Họa bên tai quả thực đều muốn chấn điếc lỗ tai nàng.
Ninh Thư nhịn không được móc móc lỗ tai, trước kia thấy bộ dạng Ôn Như Họa hào hoa phong nhã, giống như người đọc nhiều sách, sao hiện tại lại tương phản như thế.
Thiếu niên, hình tượng của ngươi sụp đổ có chút lợi hại.
“Này, ngươi là ai, lại dám nói tiểu thư nhà ta như thế, có tin ta nói ám vệ của tiểu thư chọc ngươi thành cái sàng hay không.” Nguyệt Lan phun tào Ôn Như Họa, “Tự biết thân phận của ngươi, tiểu thư của chúng ta cũng không phải người để ngươi tùy tiện chỉ trích.”
Trên mặt Ôn Như Họa hiện lên biểu tình khổ đại thù sâu, lộ ra nụ cười trào phúng lại bi thương, ngữ khí bay bổng nói: “Đúng vậy a, thân phận của ta là gì, đương nhiên so ra kém phu nhân nhà quan của ngươi này.”
Nguyệt Lan dùng vẻ mặt xem tên đần nhìn Ôn Như Họa, chẳng lẽ hắn một chút cũng không có hoài nghi tiểu thư nhà nàng có phải biểu muội nhà hắn hay không, đều không chịu chứng thực một chút liền ở chỗ này gào thét đùng đùng, quả thực là.
Cảm thấy đầu óc có bệnh, hơn nữa bệnh còn không nhẹ.
Tựa hồ ám vệ cũng nhìn không nổi, hỏi Ninh Thư: “Tiểu thư, có muốn làm cho vị công tử này, biểu ca người một cái lều hay không.”
Ninh Thư còn chưa có há mồm, Ôn Như Họa lập tức rít gào nói: “Không cần, Bạch Cầm Tương, ta không cần ngươi bố thí, ta ngủ bên ngoài là được rồi.”
Ninh Thư: …
Kiên cường như vậy, Ninh Thư còn tưởng rằng Ôn Như Họa sẽ trực tiếp bỏ đi chứ, ngủ ở bên ngoài liền tỏ ra ngươi rất có cốt khí? Ninh Thư ngáp một cái, thật sự không muốn cãi nhau với Ôn Như Họa nữa, lôi Nguyệt Lan đi vào lều, nói vọng ra: “Tắt lửa đi ngủ.”
Bên ngoài Ôn Như Họa dùng một loại ánh mắt phức tạp nhìn lều vải, tựa hồ muốn nhìn thấu bên trong lều vải.
Ám vệ chỉ liếc mắt nhìn Ôn Như Họa một cái, sau đó cầm dây thừng của mình cột giữa hai cái cây, cuối cùng giống như Tiểu Long Nữ nằm trên dây thừng, nhưng hoàn toàn không có vẻ xinh đẹp phiêu dật của Tiểu Long Nữ, ám vệ chỉ có sự kinh khủng.
Ôn Như Họa thấy không có người để ý tới mình, dựa vào một thân cây, ngơ ngác nhìn chằm chằm lều vải của Ninh Thư.
Ôn Như Họa trừng đến đôi mắt đều đỏ, thỉnh thoảng còn nghiến răng, trong ban đêm yên tĩnh có vẻ đặc biệt âm trầm.
Trong lều Ninh Thư ôm Nguyệt Lan ngủ đặc biệt ngon giấc, một chút cũng không biết bên ngoài Ôn Như Họa một đêm không ngủ, tới tới lui ở ngoài lều vải lo lắng như thế nào.
Cho dù Ninh Thư có biết cũng sẽ không để ý đâu.
Thế nhưng trong lòng Ôn Như Họa táo bạo hơn, khó tránh khỏi muốn suy đoán Bạch Cầm Tương đã xảy ra chuyện gì, vì cái gì muốn quay về tìm mình, nàng coi mình thành cái gì, nói vứt bỏ liền vứt bỏ, nói trở về tìm liền trở về tìm.
Dựa vào gì trái tim hắn vẫn không an ổn như thế, còn bị ảnh hưởng bởi nữ nhân ái mộ hư vinh này.
Ôn Như Họa cứ như vậy chuyển động ngoài lều vải một đêm, buổi sáng nhìn thấy bộ dạng Ninh Thư thoải mái duỗi người, hỏa khí nghẹn một đêm tức khắc muốn bộc phát ra, nhưng nhìn thấy đôi mắt lộ ra bên ngoài khăn che mặt của Ninh Thư, nháy mắt ngây ngẩn cả người.
Danh sách chương