Trứng rắn ở trong bụng An Ngọc Quân còn to hơn cả trứng đà điểu, nó yên lặng phát triển trong cổ tử cung, cuối cùng thai nhi sẽ làm vỡ vỏ trứng, chui ra khỏi cơ thể.
Nếu không được gắp ra, vỏ trứng vỡ vẫn sẽ nằm trong cơ thể.
Chúng sẽ đâm chọc khắp khoang bụng, nghe thôi cũng thốn rồi.
An Ngọc Quân nói: “Không sao, cứ để thai nhi đầy tháng, phát triển khỏe mạnh.”
Ninh Thư nhíu mày, cô đã sớm nhận thấy thai nhi bên trong quả trứng đã phát triển khá lớn, không lâu sau vỏ trứng sẽ bị phá vỡ.
“Lúc mới tới đây đã dự tính được ngày sinh, sao giờ lại không sinh nữa?”
Ninh Thư thử tưởng tượng bản thân mang thai rắn, lập tức rùng mình.
Cô hơi buồn nôn , lưỡi rắn lúc nào cũng khè khè thò thụt , lộ ra hai răng nanh tẩm độc.
Sinh vật này mà chui ra từ trong cơ thể thì …
Ngoài ra, cô chẳng hiểu tại sao Xà Vương lại lên giường với một cô gái loài người, có lẽ vì thấy An Ngọc Quân nhỏ nhắn dễ thương? Cho nên mới ngang nhiên vào nhà người ta, rồi lôi con gái người ta ra bạch bạch bạch.
Hắn muốn lưu lại giống nòi, rất ích kỉ mà bắt ép người phụ nữ này phải mang thai con hắn.
Sao lại không đi tìm yêu quái nhỉ, bên ngoài vẫn còn đầy nữ xà yêu, sao lại tìm con người làm gì?
Chỉ đành kết luận rằng mọi chuyện xảy ra đều do lực hấp dẫn giữa các sinh vật.
Ninh Thư muốn An Ngọc Quân sớm sinh con đẻ cái, tránh để vỏ trứng lưu lại bên trong cơ thể.
Thế nhưng,..
Ninh Thư càng muốn vậy thì An Ngọc Quân lại càng khẳng định cô có ý đồ xấu xa – âm mưu ăn hết con cô ta.
Nhưng cô ta không có lá gan trở mặt, chỉ khẽ nói : “Cứ đợi đến lúc cái thai này đầy tháng là tốt nhất.”
Đã nói vậy rồi thì Ninh Thư cũng chẳng rỗi hơi nữa.
Dành thời gian khuyên bảo An Ngọc Quân thì chẳng thà đi vẽ truyện tranh đam mỹ còn hơn.
Ít ra thì chút tiền nhuận bút đó cũng đủ cho Ninh Thư chi tiêu, muốn ăn gì cũng đều có thể mua được.
Cũng không rõ khi nào người ủy thác quay trở lại, lúc về lại thấy mấy tác phẩm đam mỹ ngược luyến tình thâm được vẽ trên danh nghĩa của mình, không biết sẽ có phản ứng gì đây.
Maybe đần mặt ra, rồi gầm lên cái méo gì thế.
Nguyên Lương là một trạch nam chính hiệu, có thể mới đầu vẫn chưa thích nghi được đề tài này , nhưng biết đâu vì có cô dẫn dắt, anh ta sẽ tự mình mở ra thế giới mới thì sao?
Oa hahaha..
Ninh Thư chăm chú ăn hết hai bát móng giò to oạch, ợ một tiếng, rồi nhìn qua An Ngọc Quân đang nhăn nhó mặt mày, hai tay ôm chặt bụng.
“Cô sắp sinh à?” Ninh Thư hỏi.
Trán An Ngọc Quân túa đầy mồ hôi, xua tay rồi chạy loạng choạng vào trong phòng vệ sinh, còn khóa trái cửa lại .
Ninh Thư đứng bên ngoài gõ cửa: “An Ngọc Quân, cô ổn không vậy?”
“Không sao cả, chỉ bị tiêu chảy chút thôi.” Giọng nói run run không che giấu được sự khổ sở, tuy nhiên cô ta vẫn kiên quyết không mở cửa.
Ninh Thư phóng xuất lực tinh thần , xuyên qua cánh cửa thấy An Ngọc Quân đang ngồi bệt dưới đất, hai đùi mở rộng, ở bên dưới chảy ra cả máu.
Có một đầu rắn to bằng ngón tay cái đang từ từ chui ra khỏi làn váy cô ta.
Khi con rắn đen nhánh chui ra hoàn toàn thì mau chóng ổn định lại cơ thể, nó quay về hướng An Ngọc Quân, khè ra chiếc lưỡi đỏ tươi.
“Mama cố lên, chỉ còn mỗi em gái thôi, bình thường em ấy ham chơi, không chăm chỉ tu luyện nên giờ mới khiến mẹ khổ cực như vầy.”
An Ngọc Quân cắn chặt răng, sắc mặt vô cùng tái nhợt, ôm bụng quằn quoại.
Phía dưới chảy ra rất nhiều máu, máu trôi về phía rãnh nước, tạo thành nhiều vết máu uốn lượn.
Tiểu hắc xà nóng nảy chui vào váy, cắn đầu tiểu bạch xà lôi ra ngoài.
Sắc mặt An Ngọc Quân xám xịt như tro tàn.
“Mama.” Một đen một trắng hốt hoảng nhìn An Ngọc Quân. Tiểu hắc xà phải truyền một chút yêu khí vào trong thân thể An Ngọc Quân, mới khiến sắc mặt cô ta khá khẩm hơn đôi chút.
“Chúng con có lỗi với mẹ, vì chúng con to quá nên mới khiến vỏ trứng bị vỡ.” Tiểu hắc xà cúi đầu ăn năn.
Môi An Ngọc Quân trắng bệch, hé miệng nở nụ cười “Mẹ không sao.”
Ninh Thư vẫn đứng ở cửa quan sát, cô sa mạc lời rồi.
“An Ngọc Quân, cô không sao chứ?” Ninh Thư cao giọng.
“Các con mau trốn đi.” An Ngọc Quân gian nan đứng lên, bọc kĩ hai đứa nhỏ bên trong khăn tắm, sau đó cầm vòi hoa sen xử lí sạch sẽ vết máu đọng lại trên sàn.
“Nguyên Lương, tôi muốn tắm rửa, anh có thể mang cho tôi một bộ quần áo được không?” Váy cô ta đã thấm đầy máu tươi.
Ninh Thư đi ra bán công lấy quần áo , sau đó gõ cửa nói: “Quần áo đây.”
An Ngọc Quân mở he hé cửa, lộ một khe hở nhỏ,rồi thò tay ra cầm quần áo.
Ngay lúc này, Ninh Thư bỗng ngửi thấy một mùi máu tươi xộc lên nồng nặc.
An Ngọc Quân nhận quần áo xong thì lập tức chốt cửa lại.
Vừa mới đẻ mà đã muốn tắm rửa, không sợ bị ốm à?
Ninh Thư đứng ngoài cửa nói vọng vào: “Hôm nay thời tiết chuyển lạnh, cô bật nước nóng mà tắm, cũng đừng tắm lâu quá, kẻo bị cảm lạnh.”
“Vâng tôi biết rồi.” Giọng An Ngọc Quân truyền ra yếu ớt, một lúc sau thì vang lên tiếng nước chảy.
Lần này cô ta tắm rửa rất nhanh, khi ra ngoài lộ rõ sắc mặt nhợt nhạt, phần bụng xẹp đi đôi chút, nhưng vẫn còn phồng lên kha khá.
Hẳn đó là phần vỏ còn sót lại phía trong.
An Ngọc Quân trông thấy Ninh Thư vẫn đang đứng trước cửa phòng tắm, cô ta thuận tay đóng cửa lại rồi nói “Cảm ơn anh đã lấy quần áo giúp tôi.”
Ninh Thư nhìn thoáng qua cô ta, rồi xoay người ra ngoài phòng khách tiếp tục vẽ truyện.
An Ngọc Quân bất lực thở dài, sau đó định bụng vào phòng bếp nấu cơm.
Ninh Thư nhàn nhạt nói : “ Khỏi cần nấu cơm, tôi gọi đồ bên ngoài rồi, mỗi ngày ăn cơm cô làm cũng chán.”
“Vậy à, được thôi.” An Ngọc Quân mệt lả cả người, không cần làm cơm càng tốt chứ sao.
An Ngọc Quân mặc thêm mấy lớp quần áo, rõ là đang mùa hè, nhưng mồ hôi lạnh trên trán cứ túa ra, tựa như khí lạnh thoát ra từ trong xương cốt.
Ninh Thư buông bút, quan sát bộ dáng yếu ớt của An Ngọc Quân hỏi “ Cô bị bệnh à?”
“Tôi cảm thấy không được thoải mái cho lắm.”
Ninh Thư vuốt cằm “Cô vào phòng ngủ mà nghỉ ngơi , dù sao thì cô cũng là người mang thai cho Xà Vương.”
“Cảm ơn anh.” An Ngọc Quân vào phòng tắm, lén lút mang theo hai tiểu xà về phòng ngủ.
Buổi tối Ninh Thư ra nhận đồ ăn ship đến, cô gọi một suất gà hầm, vài món ăn thanh đạm, sau đó mang đồ ăn vào phòng ngủ.
Hai tiểu xà lập tức trốn vào trong chăn.
Ninh Thư đặt đồ ăn cạnh đầu giường, nói: “ Cô ăn chút gì đi.”
“Cảm ơn anh.” An Ngọc Quân khó nhọc ngồi dậy, chống người tựa vào đầu giường.
Ninh Thư quan sát sắc mặt cô ta: “Có muốn đi viện không?”
Vỏ trứng vẫn lưu lại trong thân thể, lại còn là chỗ tử cung yếu ớt, cô ta không biết quý trọng bản thân à?
Ninh Thư không rõ vì sao An Ngọc Quân lại cam chịu mang bầu, dù sao thì việc làm của Xà Vương cũng coi như là hành vi cưỡng gian đồi bại.
Cuối cùng thì chính vì cái thai này mà cô ta bị lũ yêu quái truy sát.
An Ngọc Quân lắc đầu: “ Tôi không có việc gì, chỉ cần nghỉ ngơi là ổn rồi, không nhất thiết phải tới viện.”
Ninh Thư tốt bụng suy nghĩ cho cô ta.
Thế mà An Ngọc Quân lại cảnh giác cô, vậy thôi quên đi.
“Vậy cô nghỉ ngơi cho tốt.” Ninh Thư nhìn lướt qua hai tiểu xà đang ngọ nguậy dưới lớp chăn.
Nếu không được gắp ra, vỏ trứng vỡ vẫn sẽ nằm trong cơ thể.
Chúng sẽ đâm chọc khắp khoang bụng, nghe thôi cũng thốn rồi.
An Ngọc Quân nói: “Không sao, cứ để thai nhi đầy tháng, phát triển khỏe mạnh.”
Ninh Thư nhíu mày, cô đã sớm nhận thấy thai nhi bên trong quả trứng đã phát triển khá lớn, không lâu sau vỏ trứng sẽ bị phá vỡ.
“Lúc mới tới đây đã dự tính được ngày sinh, sao giờ lại không sinh nữa?”
Ninh Thư thử tưởng tượng bản thân mang thai rắn, lập tức rùng mình.
Cô hơi buồn nôn , lưỡi rắn lúc nào cũng khè khè thò thụt , lộ ra hai răng nanh tẩm độc.
Sinh vật này mà chui ra từ trong cơ thể thì …
Ngoài ra, cô chẳng hiểu tại sao Xà Vương lại lên giường với một cô gái loài người, có lẽ vì thấy An Ngọc Quân nhỏ nhắn dễ thương? Cho nên mới ngang nhiên vào nhà người ta, rồi lôi con gái người ta ra bạch bạch bạch.
Hắn muốn lưu lại giống nòi, rất ích kỉ mà bắt ép người phụ nữ này phải mang thai con hắn.
Sao lại không đi tìm yêu quái nhỉ, bên ngoài vẫn còn đầy nữ xà yêu, sao lại tìm con người làm gì?
Chỉ đành kết luận rằng mọi chuyện xảy ra đều do lực hấp dẫn giữa các sinh vật.
Ninh Thư muốn An Ngọc Quân sớm sinh con đẻ cái, tránh để vỏ trứng lưu lại bên trong cơ thể.
Thế nhưng,..
Ninh Thư càng muốn vậy thì An Ngọc Quân lại càng khẳng định cô có ý đồ xấu xa – âm mưu ăn hết con cô ta.
Nhưng cô ta không có lá gan trở mặt, chỉ khẽ nói : “Cứ đợi đến lúc cái thai này đầy tháng là tốt nhất.”
Đã nói vậy rồi thì Ninh Thư cũng chẳng rỗi hơi nữa.
Dành thời gian khuyên bảo An Ngọc Quân thì chẳng thà đi vẽ truyện tranh đam mỹ còn hơn.
Ít ra thì chút tiền nhuận bút đó cũng đủ cho Ninh Thư chi tiêu, muốn ăn gì cũng đều có thể mua được.
Cũng không rõ khi nào người ủy thác quay trở lại, lúc về lại thấy mấy tác phẩm đam mỹ ngược luyến tình thâm được vẽ trên danh nghĩa của mình, không biết sẽ có phản ứng gì đây.
Maybe đần mặt ra, rồi gầm lên cái méo gì thế.
Nguyên Lương là một trạch nam chính hiệu, có thể mới đầu vẫn chưa thích nghi được đề tài này , nhưng biết đâu vì có cô dẫn dắt, anh ta sẽ tự mình mở ra thế giới mới thì sao?
Oa hahaha..
Ninh Thư chăm chú ăn hết hai bát móng giò to oạch, ợ một tiếng, rồi nhìn qua An Ngọc Quân đang nhăn nhó mặt mày, hai tay ôm chặt bụng.
“Cô sắp sinh à?” Ninh Thư hỏi.
Trán An Ngọc Quân túa đầy mồ hôi, xua tay rồi chạy loạng choạng vào trong phòng vệ sinh, còn khóa trái cửa lại .
Ninh Thư đứng bên ngoài gõ cửa: “An Ngọc Quân, cô ổn không vậy?”
“Không sao cả, chỉ bị tiêu chảy chút thôi.” Giọng nói run run không che giấu được sự khổ sở, tuy nhiên cô ta vẫn kiên quyết không mở cửa.
Ninh Thư phóng xuất lực tinh thần , xuyên qua cánh cửa thấy An Ngọc Quân đang ngồi bệt dưới đất, hai đùi mở rộng, ở bên dưới chảy ra cả máu.
Có một đầu rắn to bằng ngón tay cái đang từ từ chui ra khỏi làn váy cô ta.
Khi con rắn đen nhánh chui ra hoàn toàn thì mau chóng ổn định lại cơ thể, nó quay về hướng An Ngọc Quân, khè ra chiếc lưỡi đỏ tươi.
“Mama cố lên, chỉ còn mỗi em gái thôi, bình thường em ấy ham chơi, không chăm chỉ tu luyện nên giờ mới khiến mẹ khổ cực như vầy.”
An Ngọc Quân cắn chặt răng, sắc mặt vô cùng tái nhợt, ôm bụng quằn quoại.
Phía dưới chảy ra rất nhiều máu, máu trôi về phía rãnh nước, tạo thành nhiều vết máu uốn lượn.
Tiểu hắc xà nóng nảy chui vào váy, cắn đầu tiểu bạch xà lôi ra ngoài.
Sắc mặt An Ngọc Quân xám xịt như tro tàn.
“Mama.” Một đen một trắng hốt hoảng nhìn An Ngọc Quân. Tiểu hắc xà phải truyền một chút yêu khí vào trong thân thể An Ngọc Quân, mới khiến sắc mặt cô ta khá khẩm hơn đôi chút.
“Chúng con có lỗi với mẹ, vì chúng con to quá nên mới khiến vỏ trứng bị vỡ.” Tiểu hắc xà cúi đầu ăn năn.
Môi An Ngọc Quân trắng bệch, hé miệng nở nụ cười “Mẹ không sao.”
Ninh Thư vẫn đứng ở cửa quan sát, cô sa mạc lời rồi.
“An Ngọc Quân, cô không sao chứ?” Ninh Thư cao giọng.
“Các con mau trốn đi.” An Ngọc Quân gian nan đứng lên, bọc kĩ hai đứa nhỏ bên trong khăn tắm, sau đó cầm vòi hoa sen xử lí sạch sẽ vết máu đọng lại trên sàn.
“Nguyên Lương, tôi muốn tắm rửa, anh có thể mang cho tôi một bộ quần áo được không?” Váy cô ta đã thấm đầy máu tươi.
Ninh Thư đi ra bán công lấy quần áo , sau đó gõ cửa nói: “Quần áo đây.”
An Ngọc Quân mở he hé cửa, lộ một khe hở nhỏ,rồi thò tay ra cầm quần áo.
Ngay lúc này, Ninh Thư bỗng ngửi thấy một mùi máu tươi xộc lên nồng nặc.
An Ngọc Quân nhận quần áo xong thì lập tức chốt cửa lại.
Vừa mới đẻ mà đã muốn tắm rửa, không sợ bị ốm à?
Ninh Thư đứng ngoài cửa nói vọng vào: “Hôm nay thời tiết chuyển lạnh, cô bật nước nóng mà tắm, cũng đừng tắm lâu quá, kẻo bị cảm lạnh.”
“Vâng tôi biết rồi.” Giọng An Ngọc Quân truyền ra yếu ớt, một lúc sau thì vang lên tiếng nước chảy.
Lần này cô ta tắm rửa rất nhanh, khi ra ngoài lộ rõ sắc mặt nhợt nhạt, phần bụng xẹp đi đôi chút, nhưng vẫn còn phồng lên kha khá.
Hẳn đó là phần vỏ còn sót lại phía trong.
An Ngọc Quân trông thấy Ninh Thư vẫn đang đứng trước cửa phòng tắm, cô ta thuận tay đóng cửa lại rồi nói “Cảm ơn anh đã lấy quần áo giúp tôi.”
Ninh Thư nhìn thoáng qua cô ta, rồi xoay người ra ngoài phòng khách tiếp tục vẽ truyện.
An Ngọc Quân bất lực thở dài, sau đó định bụng vào phòng bếp nấu cơm.
Ninh Thư nhàn nhạt nói : “ Khỏi cần nấu cơm, tôi gọi đồ bên ngoài rồi, mỗi ngày ăn cơm cô làm cũng chán.”
“Vậy à, được thôi.” An Ngọc Quân mệt lả cả người, không cần làm cơm càng tốt chứ sao.
An Ngọc Quân mặc thêm mấy lớp quần áo, rõ là đang mùa hè, nhưng mồ hôi lạnh trên trán cứ túa ra, tựa như khí lạnh thoát ra từ trong xương cốt.
Ninh Thư buông bút, quan sát bộ dáng yếu ớt của An Ngọc Quân hỏi “ Cô bị bệnh à?”
“Tôi cảm thấy không được thoải mái cho lắm.”
Ninh Thư vuốt cằm “Cô vào phòng ngủ mà nghỉ ngơi , dù sao thì cô cũng là người mang thai cho Xà Vương.”
“Cảm ơn anh.” An Ngọc Quân vào phòng tắm, lén lút mang theo hai tiểu xà về phòng ngủ.
Buổi tối Ninh Thư ra nhận đồ ăn ship đến, cô gọi một suất gà hầm, vài món ăn thanh đạm, sau đó mang đồ ăn vào phòng ngủ.
Hai tiểu xà lập tức trốn vào trong chăn.
Ninh Thư đặt đồ ăn cạnh đầu giường, nói: “ Cô ăn chút gì đi.”
“Cảm ơn anh.” An Ngọc Quân khó nhọc ngồi dậy, chống người tựa vào đầu giường.
Ninh Thư quan sát sắc mặt cô ta: “Có muốn đi viện không?”
Vỏ trứng vẫn lưu lại trong thân thể, lại còn là chỗ tử cung yếu ớt, cô ta không biết quý trọng bản thân à?
Ninh Thư không rõ vì sao An Ngọc Quân lại cam chịu mang bầu, dù sao thì việc làm của Xà Vương cũng coi như là hành vi cưỡng gian đồi bại.
Cuối cùng thì chính vì cái thai này mà cô ta bị lũ yêu quái truy sát.
An Ngọc Quân lắc đầu: “ Tôi không có việc gì, chỉ cần nghỉ ngơi là ổn rồi, không nhất thiết phải tới viện.”
Ninh Thư tốt bụng suy nghĩ cho cô ta.
Thế mà An Ngọc Quân lại cảnh giác cô, vậy thôi quên đi.
“Vậy cô nghỉ ngơi cho tốt.” Ninh Thư nhìn lướt qua hai tiểu xà đang ngọ nguậy dưới lớp chăn.
Danh sách chương