An Ngọc Quân thấy dưới chăn động đậy, vội vàng đè tay lên che giấu, sau đó ngước mắt nhìn Ninh Thư: “Tôi không sao hết, không cần phải đi viện đâu, cảm ơn anh đã quan tâm.”

Ninh Thư hỏi lại lần nữa: “ Cô thực sự không đi sao, tính toán sương sương thì giờ đã là lúc cô sinh còn gì?”

“Tình trạng của cô thế này không được ổn lắm, sớm đi tới bệnh viện sẽ tốt hơn.” Ninh Thư nói.

Đã nói đến mức độ này mà sao An Ngọc Quân vẫn cứng đầu thế nhỉ.

Chả ai thèm động vào con cô ta làm gì.

Dù có nấu canh rắn đi chăng nữa thì vẫn sợ bị trúng độc nhé.

Thấy An Ngọc Quân vẫn chày cối không muốn đi viện, Ninh Thư cũng lười nói thêm.

Cô đã nói hết hết nước hết cái rồi, nếu cô ta có bị nhiễm trùng hay là xảy ra chuyện thì cũng chẳng liên quan đến cô.

Loài người giao hợp với loài rắn, tại sao lại đẻ ra quả trứng mà lại không phải là con người? Nhân loại xôn xao với yêu quái, lúc mang bầu sẽ giống với loài động vật sao?

Ninh Thư nhìn lướt qua khuôn mặt tái nhợt của An Ngọc Quân: “Hỏi lại lần cuối, cô thực sự không muốn đi viện sao?”

An Ngọc Quân lắc đầu : “Thực sự không đi, nếu tôi ra ngoài liền bị lũ yêu quái truy sát, tốt hơn hết là không đi đâu cả.”

Ninh Thư:…

Ninh Thư nhìn cô ta đau đẻ nên cũng để tâm một chút, phụ nữ sinh con tựa như dạo một vòng qua quỷ môn quan , đã thế trong bụng còn sót lại vỏ trứng, cho nên cô mới có ý tốt nhắc nhở cô ta tới viện thăm khám.

Nhưng An Ngọc Quân lại cố tình không hiểu.

Ninh Thư cũng chẳng ưu phiền, thân thể của chính mình còn không lo thì ai lo.

Cô mà muốn động thủ thì mấy người này phản kháng được chắc?

“Vậy cô nghỉ ngơi cho tốt.” Ninh Thư lạnh nhạt nói, sau đó xoay người đi ra ngoài.

Ninh Thư đứng ngoài cửa, phóng xuất lực tinh thần để xem xét tình huống trong phòng.

Hai con rắn một đen một trắng từ từ chui ra chiếm lấy một góc chăn.

Tiểu hắc xà nhìn An Ngọc Quân nói: “Mẹ ơi, thân thể mẹ có sao không, hay là mẹ tới bệnh viện đi, trong người mẹ còn có vỏ trứng gây hại cho cơ thể .”

Loli nhanh miệng tiếp lời: “Đúng thế mama, tốt nhất mẹ nên đi viện, không phải con chim mắt mù kia muốn dẫn mẹ đi viện sao?”

“Chờ tới lúc hai người đi rồi, con và anh trai sẽ nghĩ cách chạy trốn khỏi đây.”

An Ngọc Quân nghe Loli nói xong bèn sửng sốt, nhẹ giọng hỏi: “Các con bé như vậy mà muốn đi đâu?”

“Con muốn đi tìm cha, đoán chắc rằng con chim mắt mù kia sẽ sớm ra tay với chúng ta thôi.”

“Mẹ yên tâm đi, tụi con sẽ cử ra một người ở lại bảo vệ mẹ.” tiểu hắc xà nói .

“Vậy anh với em, ai sẽ đi tìm bố đây?” tiểu hắc xà nhìn em gái.

“Lúc cần tu luyện thì em lại ham chơi, giờ phải làm sao?”

“Anh~, anh chỉ biết trách em thôi, nếu không thì cả hai chúng ta mang theo mẹ rời đi?”

“Cả ba mẹ con đi khỏi nơi này.”

Tiểu hắc xà suy nghĩ “Được đó, anh cũng có thể bảo vệ mẹ khi ra bên ngoài, sau đó chúng ta cùng đi tìm cha.”

Trong lòng An Ngọc Quân cảm thấy rất ấm áp, đặt tay xoa đầu đứa con trai, nói: “Ừm, mẹ nghe theo con.”

Ninh Thư đứng ngoài cửa, nhìn một màn như vậy thì lắc đầu ngán ngẩm.

Đây là rốt cục là chuyện gì, dẫn theo hai đứa trẻ đi tìm cha nó?

Tìm được người rồi, sau đó cả gia đình sẽ sum vầy?

Làm người thì có thể bao dung cao thượng, nhưng ít ra phải có giới hạn của bản thân chứ ?

Đã bị cưỡng hiếp rồi , lại còn sinh con cho tên ấy, đã thế giờ còn muốn đi tìm hắn ta?

Đừng nhìn bề ngoài An Ngọc Quân là người lớn, thực ra cô ta ngây thơ đến nỗi bị hai đứa trẻ trâu dắt mũi.

Không mảy may bận tâm đến những sai lầm của Xà Vương.

Cô ta bị hai đứa nhỏ tẩy não từ lâu rồi, cho nên giờ đây trong lòng cô ta đã sinh ra hạt giống thiện cảm.

Dù thời Đại Thanh đã tàn lụi, nhưng hệ tư tưởng cổ hủ này vẫn lưu truyền và tồn tại cho đến nay.

Nhưng cũng phải nói là thực lực Xà Vương quá mạnh, An Ngọc Quân muốn né cũng không né được.

Không phản kháng được thì đành phải chấp nhận vậy.

Lại nói, Xà Vương vừa mạnh, lại vừa có ngoại hình điển trai, nhìn chung khá ổn áp.

Coi như bây giờ cô ta chưa yêu, nhưng sau này sẽ yêu thôi.

Đàn ông yêu qua đường dạ dày, phụ nữ yêu qua đường tình dục. Phụ nữ thường dễ có cảm tình với người đàn ông từng quan hệ với mình.

Đàn ông có thể lạnh nhạt vô cảm với chuyện đó, nhưng riêng phụ nữ thì không thể.

Huống hồ cô ta còn sinh ra hai đứa trẻ nữa.

Đã dự định đi rồi thì đi nhanh dùm, thế nhưng nếu để ba người họ rời đi, tên Xà Vương kia sẽ không tới đây nữa.

Cô còn chưa tính sổ với hắn cơ mà.

Chẳng nhẽ bắt cô phải đi khắp nới tìm Xà Vương à?

Ninh Thư sờ cằm trầm tư, đúng thế, cho dù lúc này ba mẹ con An Ngọc Quân có muốn rời đi cũng không thể.

Bởi vì cơ thể An Ngọc Quân đang rất suy yếu.

Đã thế trong người cô ta còn có vỏ trứng, khác với chuyện người bình thường mang thai sót lại cuống rốn.

Mà không chỉ có mỗi vỏ trứng đâu nhé, còn có cả dịch nhầy nuôi trứng nữa, nếu không xử lí sạch sẽ những thứ này thì sẽ bốc mùi.

Dịch nhầy nuôi trứng chính là lòng trắng trứng, nó mà hư thối thì đúng là ối dồi ôi.

Hiện giờ An Ngọc Quân đang ở cữ , Ninh Thư tự mình nấu cơm ăn, tiện tay làm luôn vài món ăn dễ tiêu hóa cho An Ngọc Quân.

Biết là phụ nữ sinh con rất khó khăn, nhưng không vì thế mà cô đồng cảm với An Ngọc Quân.

Mỗi khi trông thấy Ninh Thư, hai con rắn liền nhanh chóng trốn vào trong chăn.

Ninh Thư mặc kệ, cô đã sớm biết tới sự ra đời của chúng rồi.

Hơn nữa cô còn biết vào mỗi tối, chúng luôn lén lút chạy vào phòng bếp tìm đồ ăn.

Đừng nghĩ chúng còn nhỏ mà ăn chay gì đó, ngay cả thịt tươi sống chúng cũng nuốt sạch.

Ăn của tao , ở chỗ của tao, thế mà còn bày ra vẻ mặt khó ở cho tao xem.

Hôm nay Ninh Thư rình lúc hai tiểu quỷ đang lén lút đi ra, cô nhanh chóng dùng mỗi tay chộp lấy một đầu rắn.

Bỗng dưng bị nắm đầu, hai con rắn vùng vẫy quấn thân mình trên cổ tay Ninh Thư.

“Sao lại có rắn ở đây ta?” Ninh Thư dùng một tay cầm đầu, một tay cầm đuôi, kéo căng chúng ra.

“Ôi chao, đàn hồi tốt thế.” Ninh Thư cười híp mắt.

Hai con rắn bị Ninh Thư đùa giỡn cũng chẳng nói câu nào, có vẻ đang giả bộ làm những con rắn bình thường.

Chúng sợ bị Ninh Thư ăn sống.

Ninh Thư vung vẩy hai con rắn trong tay, trầm tư nói : “Tươi như vầy không nấu canh thì phí.”

Ninh Thư mang hai con rắn đi vào phòng bếp, đặt sẵn một con dao phay trên thớt, dọa chúng sợ hãi run lẩy bẩy.

Ninh Thư vứt tiểu bạch xà vào trong nồi cơm điện, cô đóng nắp nồi lại, tiểu bạch xà làm cách nào cũng không ra được.

Ninh Thư quan sát tiểu hắc xà trong tay : “Để tao nhìn xem jj của rắn ở đâu, có phải có tới hai cái lận không?”

“Mẹ ơi , cứu chúng con!” Tiểu hắc xà không nhịn được gào lên kêu cứu.

Không phải không muốn trốn, mà là nó trốn không thoát, nó không tài nào thoát khỏi sự khống chế của con chim này được.

Con ưng này có chút thực lực.

An Ngọc Quân đang mơ màng ngủ thì bỗng dưng nghe thấy tiếng con mình kêu cứu, cô ta vội vàng đứng dậy, do động tác quá nhanh nên khiến bụng trướng đau.

Cô ta chẳng thèm xỏ dép, chân đất chân cát phi thẳng đến trước cửa phòng bếp, trông thấy con nhỏ bị Ninh Thư túm đầu, sắc mặt lập tức xám xịt.

“Anh buông nó ra, buông nó ra!!” An Ngọc Quân gào lên như hổ mẹ, cướp lấy tiểu hắc xà từ trong tay Ninh Thư rồi gắt gao ôm nó vào trong ngực.

“Anh giấu đứa nữa ở đâu?” An Ngọc Quân thất kinh truy tìm tung tích con gái.

“Mẹ ơi, con ở đây.” Trong nồi cơm điện phát ra động tĩnh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện