An Ngọc Quân cầu tình thay Ninh Thư, từ lúc Xà Vương đến đây, tâm tình cô ta rốt cục được thả lỏng.

Dù sao thì cô ta cũng chưa xảy ra chuyện gì, có thể bỏ qua cho con sơn ưng này.

“Mama, mẹ còn không rõ tâm địa thối nát của con chim này sao, ông ta không chỉ muốn nấu canh chúng con mà còn muốn vạch jj của anh trai ra xem.”

Thật ra tiểu bạch xà không biết jj của rắn là gì, chỉ bắt chước lại lời Ninh Thư nói.

Trái lại khiến An Ngọc Quân mặt đỏ như gấc, xấu hổ cúi đầu.

“Còn gì nữa không?” Xà Vương nhàn nhã vuốt ve tiểu bạch xà đang cuộn trên cổ tay hắn.

“Không những thế, ông ta còn sai mẹ làm việc như nô lệ dù biết rõ mẹ đang bầu bí, làm đến mức kiệt sức.”

Ánh mắt Xà Vương bất thiện nhìn Ninh Thư.

Ninh Thư không chùn chân, tao độc ác thế đấy, mày có giỏi thì đến cắn tao đi.

“Đó đều là sự thật, vì thế mà tụi con ở trong bụng mẹ không dám ra ngoài, cuối cùng lớn quá nên đành phá vỡ vỏ trứng mà sinh ra.”

“Vỏ trứng vẫn ở trong cơ thể mama.” Tiểu hắc xà công khai gia nhập đội ngũ lên án tội ác của Ninh Thư.

Ninh Thư giật giật mí mắt, chỉ trong phút chốc cô liền biến thành thứ tội ác tày trời.

Sao chẳng ai kể ân cứu mạng vậy? Xà Vương nhíu mày, con ngươi hẹp dài nhìn xuống bụng An Ngọc Quân: “ Em có sao không?”

“Em không sao.”

Ninh Thư suy nghĩ rồi nói : “Có vấn đề gì đâu, cứ cho hai đứa nhỏ chui vào trong người, nhặt từng mảnh vỏ trứng ra ngoài chẳng phải xong sao?”

Ninh Thư vừa dứt lời, nhiệt độ trong phòng tức khắc giảm vài độ, nói chung khá là xấu hổ.

An Ngọc Quân hận không tìm được cái lỗ chui xuống, tên này nói gì vậy trời.

Lời như thế mà cũng nói được.

Xà Vương nhìn chằm chằm Ninh Thứ, đồng tử dựng thẳng co lại làm người ta cảm giác được nguy hiểm.

Xà Vương thè lưỡi, lưỡi rắn phân thành hai nhánh.

Ninh Thư buồn nôn, mẹ nó, lăn lộn cùng với thứ này trên giường, thật sự…

Có lẽ mọi bộ phận trên cơ thể Xà Vương đều có thể trở thành vũ khí công kích: đầu lưỡi, ngón tay, thậm chí là đuôi rắn.

Còn có cả hai cái ấy ấy nữa.

Ngẫm lại thì khẩu vị đúng là nặng đô, khiến người nghe máu nóng phun trào.

Nửa dưới Xà Vương hóa thành thân rắn, nửa trên vẫn duy trì hình dáng con người.

“Baba cố lên.” Tiểu bạch xà cổ vũ “ Nhất định phải khiến con chim mắt mù quỳ xuống cầu xin tha thứ.”

An Ngọc Quân thấy Xà Vương trong trạng thái nửa người nửa rắn thì có chút không thích ứng được, sắc mặt trở nên trắng bệch.

“Mẹ ơi, chúng ta đứng bên cạnh quan sát.” Tiểu hắc xà lo An Ngọc Quân sẽ bị ảnh hưởng.

An Ngọc Quân chỉ là nhân loại yếu ớt, dính phải chút công kích nhẹ cũng tiễn cô ta về trời.

Xà Vương nhoáng một cái liền xuất hiện trước mặt Ninh Thư, hắn ưỡn người, từ trên cao nhìn xuống Ninh Thư “Bắt nạt phụ nữ của tao, mày phải đền mạng.”

Khí thế tỏa ra từ Xà Vương vô cùng cường đại, hắn dồn toàn bộ uy áp xuống người Ninh Thư.

Phải thừa nhận là cô bị một áp lực phi thường lớn chèn ép.

Thảo nào người ủy thác vừa lộ diện đã ngủm củ tỏi rồi, bởi thực lực hai phe chênh lệch quá lớn.

Ngón tay Ninh Thư biến thành móng ưng sắc bén, đầu vuốt lóe lên ánh sáng âm lãnh.

Ninh Thư mạnh mẽ phản công, hung hăng đưa vuốt về phía Xà Vương.

Hành động của Xà Vương chớp loáng, rất nhanh đã né tránh công kích từ Ninh Thư, hai người đứng đối diện nhau so chiêu.

Toàn bộ phòng khách hỗn loạn như bãi chiến trường, đuôi rắn của Xà Vương không ngừng xới tung mọi thứ trong phòng lên.

Cái đuôi này có sức sát thương cực khủng, Ninh Thư chỉ dính một đòn thôi mà đã đau hết lục phủ ngũ tạng.

Nếu như bị nó quấn vào người, khẳng định sẽ bị lực lượng cường đại này siết đến chết.

Hơn nữa cả cơ thể chứa đầy độc tính, bình thường nếu đụng phải nọc độc thì lập tức bị ăn mòn.

Nọc độc nhỏ xuống đất, nơi dính phải xèo xèo bốc khói.

Ninh Thư dùng màn nước bao phủ khắp cơ thể, tránh cho nọc độc dính phải người mình, màn nước cũng có tác dụng cản trở.

Đúng là một Xà Vương lợi hại, thời nay yêu quái nắm giữ sức mạnh khủng bố như thế rất chi là ít.

Phòng ốc lộn xộn bừa bãi, Ninh Thư cảnh giác nhìn tên Xà Vương chiếm cứ phần lớn diện tích như bãi phân lớn, dùng vuốt ưng nâng mắt kính lên.

Chỗ đứng của cô bị bó hẹp, không thể tùy ý vận động tay chân, Xà Vương ở vị trí này rất có lợi.

Trong kịch bản nói rằng nguyên chủ hứng chịu một chiêu liền đứt, vốn cho là Nguyên Lương quá yếu, nhưng thực tế thì Xà Vương quá mạnh.

Đánh rắn phải đánh bảy tấc, Ninh Thư nhìn xuống bộ móng vuốt rồi lại ngước nhìn thằng cha trước mắt.

*Đánh rắn phải đánh bảy tấc: Đánh rắn phải đánh vào đúng chỗ mới chết. Nếu bạn đánh vào đuôi của nó thì không gây ảnh hưởng đến tính mạng nó.Bảy tấc là vị trí của tim rắn.

Con mẹ nó, bảy tấc ở đâu ?

Xà Vương mất kiên nhẫn, hắn không hứng thú với trò mèo vờn chuột này, móng tay bỗng mọc dài ra.

Hắn lộ ra răng nanh bén nhọn, nọc độc chảy ra từ răng, gào thét một tiếng rồi xông thẳng về phía Ninh Thư.

Ninh Thư quơ móng vuốt, mồ hôi chảy đầy đầu, sắc mặt tái nhợt.

Không may cô bị móng tay sắc bén cào rách quần áo, còn bị cào mấy đường sâu hoắm trước ngực, nghe ra tiếng thịt cháy xèo xèo.

Ninh Thư vịn vào tường chống đỡ, máu chảy đầy đất, cô cảm giác nọc độc đang nhanh chóng ăn mòn cơ thể mình, quả thực rất khó chịu.

Máu chảy ngày càng nhiều, vấy bẩn khắp nơi.

Cả phòng toàn là máu.

Cơ thể Xà Vương gầy đi một vòng, mà máu trong cơ thể yêu quái lại chính là sức mạnh.

Máu của Xà Vương bị Ninh Thư tước đoạt.

Ninh Thư lau khóe miệng chảy máu, mặc dù trước ngực bị nọc độc làm hư thối tỏa ra khói trắng, nhưng thấy Xà Vương phía đối diện cũng chật vật không kém, cô khá hài lòng.

Một cảnh đầy máu tươi này khiến cho An Ngọc Quân cùng hai tiểu xà sợ hãi.

“Baba.” Hai tiểu xà hô lên.

An Ngọc Quân hốt hoảng chạy tới: “Anh có sao không?”

Ninh Thư cử động ngón tay, những giọt máu to như ngón cái dần dần tụ tập lại một chỗ , cuối cùng tụ thành một quả bóng cỡ lớn.

Xà Vương nhìn chằm chằm vào giọt máu, bỗng đầu hắn hóa thành đầu rắn to lớn, một phát đớp trọn giọt máu.

Ninh Thư:…

Cô hao phí nửa cái mạng mới lấy được máu Xà Vương ra bên ngoài.

Xà Vương nuốt vào máu của chính mình, tuy nhiên lại như nuốt phải bom, giọt máu trong cơ thể nổ tung.

Xà Vương hự một tiếng , phun ra một búng máu lớn.

Xà Vương trở lại hình người, toàn thân chảy máu đầm đìa, xanh mặt nhìn Ninh Thư.

“Mày có chút bản lĩnh.”

Trước ngực Ninh Thư đã bị ăn mòn đến mức có thể thấy cả xương sườn, cô nhịn đau cười híp mắt: “U là trời, đau chết tao mất, muốn giải độc thì đương nhiên phải dựa vào máu của mày, không còn cách nào khác, tao đành phải lấy thôi.”

Độc tố trước mắt, dù có dùng nước tinh khiết tẩy rửa đi chăng nữa cũng không kiềm hãm được hư thối.

“Đủ rồi, đừng đánh nữa.” An Ngọc Quân quát.

Ninh Thư không chút biểu cảm, chỉ tay vào ngực: “Tôi bị đánh đến mức lòi cả xương cốt, cô lại bắt ngừng là tđn , cmn mắt cô bị mù à?”

Xà Vương nuốt vào máu của mình, chịu lực phát nổ từ giọt máu bên trong, khiến cơ thể chịu nội thương, khắp nơi đều đau đớn.

Cảm giác máu bị rút ra khỏi cơ thể quả thực quá kinh khủng.

Hai tiểu xà lặng im quấn quanh cổ tay Xà Vương.

Sớm biết mọi chuyện thành ra như này, chúng sẽ không giật dây làm cha và con chim mắt mù đánh nhau.

Con chim mắt mù này sao lại lợi hại thế, bình thường thấy ông ta như con gà ốm thôi mà?

Sắc mặt An Ngọc Quân tái nhợt, trải qua việc này, thêm cả việc đi chân đất khá lâu khiến cô ta không chịu nổi.

Bờ môi có chút tái xanh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện