An Ngọc Quân chẳng màng cơ thể suy nhược, ra sức ngăn cản Ninh Thư đánh nhau với Xà Vương.

“Đừng đánh nữa, cảm ơn anh đã cứu tôi.” An Ngọc Quân nói với Ninh Thư, tiếp đó quay sang Xà Vương: “Anh ta thực sự đã cứu em.”

Ninh Thư cảm giác máu chó đầy đầu, ai cần cô ta đứng ra can ngăn vậy, ngực cô vẫn đang bị ăn mòn đây này, không lâu nữa sẽ đến xương cốt.

Rồi đến nội tạng.

Cô còn đường sống à? Ninh Thư không có hứng nghe An Ngọc Quân lải nhải.

Cô dùng nước tinh khiết tẩy rửa vết thương, cảm giác nóng rát và đau nhức như bị dội axit vào người.

“Đưa tao thuốc giải, không đừng hòng ra khỏi đây .” Ninh Thư lạnh lùng nói.

Xà Vương cười âm lãnh “Không có thuốc giải đâu, trúng độc của tao thì mày chết chắc.”

Ninh Thư không sợ hãi, nâng mắt kính lên.

“Chết thì chết, nhưng dù tao có chết cũng phải lôi một nhà bốn người chúng mày theo cùng.” Ninh Thư lạnh nhạt nói.

“Gặp được chúng mày do tao xui tám kiếp.”

“Tao đã bố trí kết giới xung quanh nơi này, chúng mày muốn đi cần tốn kha khá thời gian đấy, để xem ai chết trước.”

Ninh Thư ngồi xếp bằng trên đất, nhìn xuống lồng ngực đã biến dạng hoàn toàn.

Cũng may lần này là cơ thể đàn ông, nếu là phụ nữ thì ngực của cô…

Vẻ mặt Xà Vương cứng lại, không còn giữ bộ dạng bình thản như trước.

Xà Vương rất tự tin với thực lực của bản thân, dù sao hắn cũng từng một mình xông vào cục điều tra, không những thế còn mang theo đồ trộm được ra ngoài.

Nhưng không ngờ hắn lại bị con chim ưng tầm thường này đánh bại.

Mặc dù biết sơn ưng trúng độc của hắn, sớm muộn cũng hóa thành vũng nước xanh, nhưng Xà Vương không vì thế mà khinh địch.

Hơn nữa, người trong cục điều tra sắp đuổi đến nơi này, giờ không phải lúc tranh đấu cùng sơn ưng.

Xà Vương hóa thành rắn, cuốn An Ngọc Vương lại, định bụng mang theo vợ con rút lui.

Muốn chạy sao, nghĩ dễ thế?

Ngón tay Ninh Thư hóa thành móng vuốt, chém mạnh vào thân thể Xà Vương, vết thương cũ rách ra, máu tươi văng tung tóe.

Xà Vương đau đớn, hắn còn bị kết giới làm vướng chân.

Xà Vương tức giận, con chim này dai như đỉa vậy, cứ cắn mãi không buông, hắn còn có chuyện gấp hơn cần làm.

Ngực Ninh Thư đau rát, cô quyết tâm dùng móng vuốt chém không ngừng vào đuôi rắn, mỗi lần xuống tay, máu tươi lại phun ồ ạt.

An Ngọc Quân chứng kiến sự việc thì mặt cắt không còn giọt máu, kinh sợ nhìn Ninh Thư.

Yêu quái này thật kinh khủng.

Xà Vương xoay sở mãi mà không thể làm kết giới sứt mẻ, ngược lại còn bị Ninh Thư đánh chém như điên.

Xà Vương quét đuôi mang theo một sức mạnh khổng lồ quất thẳng về phía Ninh Thư.

Ninh Thư nhanh nhẹn né tránh, đuôi rắn quất mạnh xuống nền nhà, cả căn phòng rung lên, dưới nền xuất hiện vết nứt lớn.

Tình cảnh chiến đấu vô cùng ác liệt, máu tươi vấy đầy xung quanh: toàn bộ phòng khách, trên tường, sàn nhà toàn máu là máu.

Xà Vương vừa chiến đấu với Ninh Thư vừa tìm cách phá trận.

Nình Thư nhìn ra được sự nóng nảy của hắn, hắn đang gấp rút muốn đi.

Ninh Thư chạm ngón tay vào mặt nước, màn nước bỗng dày thêm một tầng.

Cùng lắm thì đồng quy vu tận, cmn ngực cô đau quá.

Phần xương sườn ngày càng loãng ra, trở nên giòn xốp, dễ gãy.

Hai tiểu xà không có cách nào tham gia trận chiến, còn An Ngọc Quân thấy cảnh mỗi đao toàn máu thì sớm sợ đến choáng váng.

Xà Vương lại hóa thành người, toàn thân nhuốm đầy máu.

Con ngươi âm đức nhìn chằm chằm Ninh Thư, đồng tử dựng thẳng co lại, trông cực kì nguy hiểm.

Trong phòng không một tiếng động, bầu không khí đông cứng lại.

Phần ngực Ninh Thư trở nên khó coi, máu thịt hỗn độn, nọc độc đang từ từ ngấm sâu vào thân thể.

Cô muốn ăn đan Giải Độc nhưng tiếc là không có.

Ninh Thư cắn răng hạ quyết tâm, cầm dao cạo ra lớp thịt thối ở phía trước, phòng ngừa chất độc thấm sâu vào nội tạng.

An Ngọc Quân nhìn Ninh Thư từng dao từng dao khoét đi lớp thịt của mình, máu đen không ngừng túa ra trông phát khiếp.

An Ngọc Quân giật giật mí mắt, lập tức hôn mê bất tỉnh.

Vốn dĩ thân thể đã suy yếu, đã thế còn đi chân trần, rồi chứng kiến giao tranh kịch liệt, giờ bồi thêm cảnh tượng Ninh Thư tự khoét thịt khiến cô ta không chống đỡ nổi.

Bị kích động mạnh, lăn ra bất tỉnh.

Xà Vương ôm An Ngọc Quân vào lòng rồi ngoái nhìn Ninh Thư: “Mày không thả bọn tao?”

Ninh Thư đáp: “Tao đã nói rồi, chỉ cần đưa thuốc giải, tao sẽ để chúng mày rời đi, không thì đừng hòng ra khỏi đây.”

Dù sao hôm nay cũng gây thù chuốc oán rồi, bản chất loài rắn âm tà xảo trá, chả phải loại rộng lượng gì.

Ninh Thư đoán chắc Xà Vương không bỏ qua cho cô.

Ngoài ra Xà Vương vẫn sốt ruột muốn rời đi, mặc dù không rõ lí do nhưng cứ kéo dài thời gian trước đã.

Đệt mẹ, xẻo thịt quá là đau, trong phòng đều vang vọng tiếng rên ai ui ai ui của Ninh Thư.

Tiểu bạch xà tính châm chọc Ninh Thư nhưng miệng không mở nổi.

Dù nó có ngốc thế nào thì vẫn nhìn ra được con chim này có thực lực không kém.

Không thì cả gia đình đã chẳng bị vây tại đây.

Tiểu bạch xà nhe răng, ông ta đúng là cao thủ ẩn mình, bình thường toàn giả làm con gà ốm.

Xà Vương nhìn chằm chằm Ninh Thư, tên này đối với chính mình còn tàn nhẫn như thế, nói gì đến ra tay với người khác.

Loại người này thủ đoạn vô cùng ngoan độc, Xà Vương híp con ngươi hẹp dài nhìn Ninh Thư.

Cuối cũng có máu tươi chảy ra từ ngực, cô phải gọt một lớp da mới lột bỏ được hết độc, à không , nhiều lớp da mới đúng.

Thật là đau cmn, sắc mặt Ninh thư trắng bệch , dựa lưng vào tường, đau đến mất cảm giác.

Ninh Thư nâng kính mắt, thấy Xà Vương gắt gao nhìn mình như vậy thì cười một tiếng: “Nhìn tao làm gì, tao chẳng cần thuốc giải nữa, chúng ta cứ cò cưa tới khi người truy mày đến đây.”

Xà Vương ôm An Ngọc Quân, mỗi bên vai là một tiểu xà, một đen một trắng khè lưỡi về phía cô.

“Tao thừa nhận có người truy bắt tao, nhưng nếu chúng đến đây thì mày đừng hòng nếm mật ngọt.” Xà Vương đột nhiên nói.

Ninh Thư khẽ đảo con ngươi: “Người truy mày là người của cục điều tra à, cơ mà tao lại chẳng làm chuyện gì thương thiên hại lí, không làm việc ác, giết người cũng không, họ chả có cớ bắt tao.”

“Mày sai rồi, mục đích của cục điều tra là tiêu diệt yêu quái lợi hại, thực lực mày không yếu, rất nhanh thôi, mày sẽ có tên trong danh sách bị trừ khử.”

Nhìn vẻ mặt Xà Vương không giống nói dối, Ninh Thư vẫn bất động thanh sắc: “Rồi sao?”

“Chúng ta liều mạng đánh nhau một chết hai sống, cục điều tra sẽ ngư ông đắc lợi.”

“Mày cũng biết nhân loại khi đứng trên đỉnh cao tự tháp, chúng luôn tìm cách trường sinh bất lão, mà chúng ta lại là yêu quái mạnh, tất yếu sẽ bị con người mổ xẻ làm vật thí nghiệm, mưu đồ tìm ra bí mật sinh sống hơn trăm năm của chúng ta.”Xà Vương nói.

Nghe cũng hợp lý.

Vậy ra cục điều tra được thành lập vì mục đích riêng sao?

Mặt mũi Ninh Thư không chút biểu tình: “Cho nên?”

“Cho nên chúng ta phải ngừng chiến.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện