Tô Mạn Ngọc và Ninh Thư quyết định làm ra một biện pháp nhất lao vĩnh dật biện pháp, để Tống Minh không thể tới quấy rầy các cô.

* Nhất lao vĩnh dật: một lần mệt mỏi để đổi lấy cả đời không lo lắng

Tô Mạn Ngọc nói dứt khoát gậy ông đập lưng ông, đuổi Tống Minh ra trường học, Ninh Thư chuyển động linh hồn châu trong tay, nghĩ rồi nói với triều Tô Mạn Ngọc.

"Nếu hắn gặp quỷ thì sao?"

"Gặp quỷ?"

Tô Mạn Ngọc bừng tỉnh đại ngộ, lôi nước mắt trâu ra.

"Hù chết con rùa này đi."

Vào ban đêm, Ninh Thư hẹn Tống Minh tới dưới ký túc xá.

Tống Minh hưng phấn tới, cho rằng đối phương rốt cuộc đã bị sự lãng mạn của hắn cưa đổ, hơn nữa còn nửa đêm tới tìm hắn, nét mặt tỏa sáng, hứng phấn không chịu được.

Tới dưới ký túc xá, nhìn thấy dưới ánh đèn có bóng hai người, nhìn thấy Tô Mạn Ngọc, trong lòng hắn ta hơi hoảng sợ, cô gái này miệng độc, trong nhà lại có tiền, làm người không thở nổi

Tống Minh sửa sang lại quần áo của mình một chút, trên mặt lập tức ôn hòa tươi cười, giống như lập tức mang lên mặt nạn giả dối, trong mắt lại có dục vọng ghê tởm

Tống Minh đi đến trước mặt Ninh Thư, lập tức vươn tay muốn cầm tay cô, Ninh Thư mặt lạnh nhạt lùi về phía sau một bước, trong lòng Tống Minh thầm mắng, hơn nửa đêm tìm đàn ông, giờ lại còn giả vờ rụt rè.

"Vũ Đồng, muộn như vậy vãn em tìm anh làm gì?"

Tống Minh ôn hòa hỏi.

Tô Mạn Ngọc lập tức nói.

"Anh cũng đã theo đuổi Vũ Đồng một đoạn thời gian rồi."

Tống Minh vừa nghe Tô Mạn Ngọc nói chuyện, phản xạ có điều kiện nhớ đến, cô gái này vừa mở miệng thì sẽ chẳng có gì hay

"Tôi thật sự thích Vũ Đồng, tôi cảm thấy cô ấy là cô gái duy nhất mà đời này ta thích."

Tống Minh nhìn Ninh Thư ôn nhu yểu điệu nói.

Tô Mạn Ngọc tức khắc sắc mặt xanh lét, tức khắc liền muốn nôn, Ninh Thư nhìn sắc mặt của cô, không phúc hậu nở nụ cười, nói rõ với Tống Minh.

"Buổi tôi hôm nay bọn tôi tìm anh là muốn chơi trò chơi với anh, anh có hứng thú không?"

Tống minh nhìn thấy Ninh Thư cười, đồ nhà quê này cười rộ lên cũng khá xinh đẹp, cô rất ít cười, lúc gặp hắn, luôn lạnh như băng sương, đột nhiên cười làm cho người ta có cảm giác kinh diễm, hắn cảm thấy mình vất vả theo đuổi đồ nhà quê này là đáng giá, trong lòng quyết định vuets bỏ cô chậm một chút.

"Chơi trò chơi, muộn như vậy?"

Tống Minh tức khắc cảm thấy bụng nóng lên, máu nóng chạy ngược lên mặt, cảm giác mụn trên mặt có hơi ngứa, hắn khống chế bản thân không đưa tay lên gãi

"Ba người chúng ta chơi trò chơi?"

Tống minh nhìn Tô Mạn Ngọc cao ngạo mỹ lệ, tuy rằng cảm thấy mình si tâm vọng tưởng, nhưng trong lòng nhịn không được ảo tưởng, 3p, ha hả......

Tô Mạn Ngọc nhìn thấy sắc mặt nhộn nhạo của Tống Minh, ánh mắt nhìn cô đầy dâm uế, hận không thể móc mắt hắn ra, thật đúng là chưa từng gặp loại đàn ông ghê tởm như vậy, cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, theo đuổi Trang Vũ Đồng, lại dám dùng ánh mắt này nhìn mình.

Ninh Thư bỏ qua đôi mắt bên cạnh, không nhìn ánh mắt nhộn nhạo của Tống Minh, loại đàn ông này đúng thật không biết xấu hổ..

"Nhắm mắt lại, chúng ta phải chơi trò chơi."

Tô Mạn Ngọc nghiến răng nghiến lợi cười lạnh một tiếng vớiTống Minh.

Tống Minh nhìn Tô Mạn Ngọc tươi cười, lập tức nhắm hai mắt lại, trái tim kích động đập bịch bịch, trong đầu nổ tung pháo hoa vui vẻ.

Đột nhiên một đồ vật lạnh lẽo bôi trên mí mắt hắn, định mở to mắt, lại nghe thấy giọng nói của Tô Mạn Ngọc.

"Chờ một chút, đừng mở mắt vội."

Tống minh trong lòng rung động, nhắm mắt lại không mở.

"Được, mở to mắt đi."

Ninh Thư nhàn nhạt nói.

Tống Minh vội vàng mở mắt, cảm giác đôi mắt có chút không thoải mái, lại nhắm lại sau đó lại mở, thì nhìn thấy một con quỷ mặt dữ tợn đi qua hắn,Tống Minh sợ hãi kêu một tiếng, lại nhìn thấy một con quỷ véo cổ hắn, là một con nữ quỷ, tròng mắt Tống Minh vừa đảo, suýt hôn mê bất tỉnh, phát ra tiếng hét cao vút chói tai, khó có thể tưởng tượng một tên đàn ông lại hét cao như vậy.

Nhưng bị quỷ véo cổ hắn lại không cảm giác được đau, xung quanh đều là quỷ, một ít quỷ còn bò lên người hắn.

"Có quỷ, có quỷ a."

Tống minh thét chói tai, muốn trốn đến phía sau Ninh Thư, bị cô đá văng.

Tô Mạn Ngọc nhìn Tống Minh sợ hãi đến mức khuôn mặt vặn vẹo, tâm tình rất tốt mà cười ha ha, Tống Minh nghe thấy Tô Mạn Ngọc cười, ngay cả Trang Vũ Đồng cũng cười, các ncôàng đang cười, các cô là ma quỷ.

Lại có một con quỷ bay về phía hắn, Tống Minh té ngã lộn nhào mà chạy, một bên chạy một bên hét chói tai.

"Có quỷ, có quỷ a."

Toàn bộ vườn trường đều là tiếng thét chói tai của hắn.

"Đức hạnh gì."

Tô Mạn Ngọc vẻ mặt khinh thường, bây giờ là gan Tô Mạn Ngọc lớn, nhìn thấy người khác gặp quỷ, cư nhiên còn có tâm tư châm chọc.

Ninh Thư cũng bĩu môi: "Loại người này lòng dạ bất chính, hấp dẫn quỷ nhất."

"Được, chúng ta đi ngủ đi, chuyện cuối cùng cũng giải quyết."

Tô mạn ngọc ngáp một cái, bám lấy tay Ninh Thư, đột nhiên nói.

"Tôi biết sau này nên chọn chồng như thế nào rồi."

"Chọn lựa như thế nào?"

Ninh thư tò mò hỏi.

Tô Mạn Ngọc ưỡn ngực nói: "Muốn theo đuổi tôi, trước tiên phải bôi nước mắt trâu lên đã, xem bọn họ có sợ quỷ không."

Ninh Thư:......

Người bình thường đều sẽ có bóng ma tâm lý đi, Ninh Thư nhìn Tô Mạn Ngọc.

"Cô ấy à cô độc cả đời."

"Đến quỷ còn sợ, có tư cách gì làm đàn ông của tôi."

Tô Mạn Ngọc nói năng lý lẽ hùng hồn.

Ninh Thư:......

Logic này, làm người đàn ông của cô với việc sợ quye có liên quan gì sao? Ngày hôm sau, Tống Minh không còn đến quấy rầy Ninh Thư nữa, nhìn thấy cô và Tô Mạn Ngọc thì đi đường vòng, giống như hai người là ác quỷ vậy

Tô Mạn Ngọc vừa thấy Tống Minh, thậm chí còn cười vô cùng sáng lạn với hắn, lúm đồng tiền như hoa, nhưng Tống Minh vừa thấy Tô Mạn Ngọc cười, tức khắc liền sợ tới mức nhảy dựng lên, Tống Minh hiện tại nhìn thấy Tô Mạn Ngọc, cảm thấy mặt Tô Mạn Ngọc rất vặn vẹo, là dữ tợn, là ác quỷ cười với hắn.

Nhìn thấy cái dạng này của Tống Minh, ngược lại Tô Mạn Ngọc càng cười sáng lạn hơn với hắn, Tống Minh chạy trốn càng nhanh.

Hiện tại Tống minh thần thần bất ổn, luôn có quỷ, một lúc nói trong phòng vệ sinh có quỷ, còn nói thêm trên giường đệm nào có quỷ, buổi tối cùng người khác ngủ, blah blah, làm người khác vô cùng phiền.

Sau khi nước mắt trâu mất tác dụng, Tống Minh liền không thể thấy quỷ nữa, nhưng bất luận hắn đi đến đâu, đều cảm thấy nơi ấy có quỷ

Tống minh thật sự chịu không nổi, trực tiếp chuyển trường.

Nghe được Tống minh đi rồi, Tô Mạn Ngọc rất khinh thường.

"Mới có được bao nhiêu thời gian đâu, hắn còn chưa gặp được nữ quỷ lợi hại đâu, phỏng chừng còn chưa dọa chết được mình."

Ninh thư uống sữa đậu nành, nói với Tô Mạn Ngọc.

"Cô nói xem thời gian dài như vậy mà nữ quỷ không tới, có phải là đã bị đạo sĩ mà Quý Thanh Viễn mời đến thu đi rồi không?"

"Không biết."

Tô mạn ngọc lắc đầu.

"Con quỷ này thật phiền, Quý Thanh Viễn rốt cuộc là bị làm sao vậy, tình huống như thế nào cũng không nói cho chúng ta biết, không phải là nữ quỷ đang quần lấy Lâm Thiển hiển đấy chứ."

"Tốt nhất là như vậy, oan có đầu nợ có chủ, nên đi tìm Lâm Thiển Thiển."

Tô mạn ngọc vui sướng khi người gặp họa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện