Tô Mạn Ngọc đàm luận việc Lâm Thiển Thiển đã trở lại, Ninh Thư và Tô Mạn Ngọc trên đường về ký túc xá, đụng phải Lâm Thiển Thiển nằm trên cáng, Lâm Thiển Thiển bị người nâng vào ký túc xá.
Ninh Thư nhíu mày, Tô Mạn Ngọc hỏi Ninh Thư.
"Bộ dạng sắp chết này đi vào ký túc xá làm gì?"
Ninh Thư lắc đầu, nhìn bóng dáng Quý Thanh Viễn, cô không hiểu được nam chủ và nữ chủ là đang làm sao? Ninh thư đi theo trở về ký túc xá, nhìn Lâm Thiển Thiển ngồi trên xe lăn, mặt cô ta thật gầy, rất gầy, trên người mặc áo bông, mùa hè mà lại mặc áo bông.
Nhìn ra được là âm khí nhập thể tương đối nghiêm trọng, Quý Thanh Viễn đau lòng nhìn Lâm Thiển Thiển, Lâm Thiển Thiển rất ngoan ngoãn lắc đầu nói.
"Thanh Viễn, em không sao."
"Em yên tâm, rất nhanh thôi lệ quỷ sẽ bị diệt trừ."
Quý Thanh Viễn nắm tay Lâm Thiển Thiển.
Ninh Thư nhìn thạch cao trên đùi Lâm Thiển Thiển, cảm thấy đầu óc Quý Thanh Viễn có bệnh, không phải có bệnh bình thường, chân bị thương thành như vậy, còn chui vào ký túc xá, không muốn hai chân này này của Lâm Thiển Thiển nữa hay sao?
"Trang Vũ Đồng, chúng ta đi tìm thầy quản kí túc xá đổi phòng ngủ thôi, không thể ở chung kí túc xá với bạch liên hoa được, đợi lát nữa nếu xảy ra chuyện gì, xui xẻo là chúng ta."
Vẻ mặt Tô Mạn Ngọc châm chọc, lôi kéo tay Ninh Thư xoay người ra phòng ngủ.
Quý Thanh Viễn sắc mặt xanh mét, không mở miệng, mà là Lâm Thiển Thiển ngồi trên xe lăn mở miệng, giọng Lâm Thiển Thiển rất suy yếu nói.
"Tô Mạn Ngọc, Trang Vũ Đồng, các cô chờ một chút."
Ninh Thư xoay người nhìn Lâm Thiển Thiển, xem cô ta muốn nói cái gì.
"Gần đây các cô có bị nữ quỷ quấy rầy không?"
Lâm Thiển Thiển hỏi hai người.
Tô Mạn Ngọc dẫn đầu nói
"Gió êm sóng lặng, hết thảy đều tốt."
Tô Mạn Ngọc nhìn ra Lâm Thiển Thiển tình huống không hề tốt chút nào, muốn kích thích Lâm Thiển Thiển, Lâm Thiển Thiển nhìn thấy sắc mặt Ninh Thư và Tô Mạn Ngọc đều khá tốt, trong trắng lộ hồng, nhìn dáng vẻ là ăn ngon ngủ ngon.
Ngay cả rang Vũ Đồng dáng vẻ quê mùa, gần đây xinh đẹp rất nhiều, Lâm Thiển Thiển trong lòng hơi khổ sở, Cô nằm ở bệnh viện, nữ quỷ luôn tới quấy rầy cô, làm cô không biết nên làm gì mới tốt, tuy rằng có phù chú hộ thân đạo trưởng cho, nhưng thường thường có một ít động tĩnh, làm người sợ hết hồn.
Quý Thanh Viễn muốn đưa cô về nhà, nhưng ba anh ấy không cho cô vào cửa, sợ cô mang đồ vật dơ bẩn vào.
Lâm Thiển Thiển muốn ở cạnh đạo sĩ, nhưng ông ta rất cao ngạo, chỉ ở tại biệt thự Quý gia, nhưng ba của Quý Thanh Viễn lại không cho phép cô ở Quý gia, chuyện này làm Lâm Thiển Thiển rất bi thương.
Quý Thanh Viễn tranh thủ hai lần rồi thôi, Lâm Thiển Thiển nghĩ còn không bằng về ký túc xá, nữ quỷ vẫn luôn quấn lấy cô, Lâm Thiển Thiển nghĩ, nếu mọi người đưa lệ quỷ tới, mọi người cùng nhau gánh vác.
Nhưng bây giờ thấy trạng thái của Tô Mạn Ngọc và Ninh Thư tốt như vậy, chỉ mình cô là thê thảm như vậy, trong lòng cô rất đau, ngay cả chân cũng đau
Quý Thanh Viễn nới với Lâm Thiển Thiển.
"Thiển Thiển, chúng ta vẫn nên quay lại bệnh viện thôi, bác sĩ nói chân của em phải chăm sóc cho tốt, bằng không dễ dàng xảy ra chuyện."
Lâm nhợt nhạt lắc đầu.
"Em ở ký túc xá khá tốt."
Trong lòng Lâm Thiển Thiển cũng khá oán Quý Thanh Viễn, giận dỗi phải về ký túc xá.
Quý Thanh Viễn bất đắc dĩ, chỉ có thể nói với Tô Mạn Ngọc.
"Mạn Ngọc, chuyện lần trước, thực xin lỗi, lòng tôi quá lo lắng, quá sốt ruột, cho nên mới làm ra chuyện như vậy đối với cô, tôi hy vọng cô có thể thông cảm cho tôi."
Lâm Thiển Thiển vội vàng hỏi.
"Thanh Viễn, anh làm gì cô ta vậy?"
Giọng điệu này giống như đangbắt gian, ánh mắt nhìn Tô Mạn Ngọc trở nên không tốt, cảm thấy thời gian mình nằm viện, Tô Mạn Ngọc đã quyến rũ bạn trai mình.
Trong khoảng thời gian này, Lâm Thiển Thiển áp lực tâm lý rất lớn, chân của cô bác sĩ chẩn rằng có khả năng sẽ què, thật không tưởng tượng được mình bị què sẽ thành bộ dạng gì, Quý Thanh Viễn đẹp trai như vậy, còn sẽ ở bên mình sao? Sẽ ở bên một người què như mình sao?
Cho dù Quý Thanh Viễn nói yêu mình, nhưng trong lòng Lâm Thiển Thiển vẫn rất bất an, cảm thấy mình thật sự quá xui xẻocuộc đời quả thực là một mảnh u ám, bây giờ nghe Quý Thanh Viễn xin lỗi Tô Mạn Ngọc, Lâm Thiển Thiển cảm thấy thế giới đều phải sụp đổ.
"Các người làm gì?"
Thân thể Lâm Thiển Thiển run rẩy hỏi Quý Thanh Viễn, biểu tình rất kích động.
Quý Thanh Viễn vội vàng ngồi xổm xuống an ủi Lâm Thiển Thiển, liên thanh nói.
"Anh và Tô Mạn Ngọc căn bản không có gì, em nên biết rằng anh và cô ấy không có quan hệ gì, người anh thích vẫn luôn là em."
Lâm Thiển Thiển hỏi tiếp.
"Vậy các người đang nói chuyện gì?"
"Lúc trước bởi vì em, anh ta đánh Tô Mạn Ngọc."
Quý Thanh Viễn giải thích.
Lúc này Lâm Thiển Thiển mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, trên mặt lộ ra tươi cười, nói với Tô Mạn Ngọc.
" Mạn Ngọc, tôi thay Thanh Viễn xin lỗi cô, là anh ấy quá để ý tôi, thấy tôi xảy ra chuyện quá kích động, cho nên mới động tay đánh cô."
Tô Mạn Ngọc:......
Da mặt Tô Mạn Ngọc giật giật, bây giờ cô cũng không biết nên thể hiện ra biểu tình gì.
Nhưng Ninh Thư cảm thấy cảm xúc của Lâm Thiển Thiển có vấn đề, trước đây cô ta hoạt bát, linh động vô cùng, nhưng giờ đây cô ta lại rất bén nhọn, chỉ biết kích thích, chỉ cẩn một chút chuyện nhỏ sẽ làm cảm xúc của cô ta dao.
Hiện tại Lâm Thiển Thiển tự ti, đối mặt với Quý Thanh Viễn thì tự ti, nhưng lại không rời đi Quý Thanh Viễn, dùng vấn đề bén nhọn tới thử tình yêu bén nhọn đối với mình
Không biết Quý Thanh Viễn có thể nhẫn tới khi nào.
Quý Thanh Viễn xoa xoa trán, nói với Tô Mạn Ngọc.
"Mạn Ngọc, cô có thể giúp đỡ chăm sóc cô ấy một chút hay không."
"Đừng, ngàn vạn đừng, nếu lại xảy ra chuyện gì, lại một cái miệng rộng hướng tới đây, Quý Thanh Viễn, anh cũng quá coi thường Tô Mạn Ngọc tôi rồi, Tô Mạn Ngọc tôi có thể thích anh, nhưng nếu không thích anh, anh không phải là cái gì hết, đánh tôi, bây giờ không đau không ngứa nói hai câu, muốn đem ta trở thành mẹ, tôi hèn như vậy sao?"
Tô Mạn Ngọc vẫy vẫy tay.
"Bây giờ tôi phải đi đổi ký túc xá, bây giờ tôi không dám chạm vào Lâm Thiển Thiển, đến lúc xảy ra chuyện lại đổ lên đầu chúng tôi."
Bây giờ Tô Mạn Ngọc xem như nhìn thấu Quý Thanh Viễn, nhìn hắn không tình nguyện xin lỗi, liền biết trong lòng hắn nghĩ như thế nào, ngầm tìm người trả thù Trang Vũ Đồng, người đều không thích người đê tiện, vô sỉ.
Quý Thanh Viễn lại rất đê tiện vô sỉ.
Quý Thanh Viễn hít một hơi thật sâu, nói với Lâm Thiển Thiển.
"Thiển Thiển, chúng ta vẫn nên quay lại bệnh viện đi."
Lâm Thiển Thiển giống như đang giận dỗi nói.
"Em mới không cần trở về, trở về làm cái gì, để bị quỷ quấn lấy, còn không bằng ở ký túc xá."
"Nhưng còn chân của em?"
Quý Thanh Viễn nhỏ giọng an ủi.
"Thiển Thiển, nghe lời, lần này anh bảo đạo trưởng cho em nhiều đồ vật phòng thân hơn, nhất định sẽ không có việc gì."
Lâm Thiển Thiển lắc đầu.
"Em không trở về bệnh viện."
Ninh thư đã nhìn ra, hóa ra nữ quỷ vẫn luôn quấn lấy Lâm Thiển Thiển, cốt truyện đã xảy ra độ lệch, hiện tại trong tay Ninh Thư có linh hồn châu, là kinh sợ đối, cho nên vẫn luôn quấn lấy Lâm Thiển Thiển bị thương chân.
Ninh Thư nhíu mày, Tô Mạn Ngọc hỏi Ninh Thư.
"Bộ dạng sắp chết này đi vào ký túc xá làm gì?"
Ninh Thư lắc đầu, nhìn bóng dáng Quý Thanh Viễn, cô không hiểu được nam chủ và nữ chủ là đang làm sao? Ninh thư đi theo trở về ký túc xá, nhìn Lâm Thiển Thiển ngồi trên xe lăn, mặt cô ta thật gầy, rất gầy, trên người mặc áo bông, mùa hè mà lại mặc áo bông.
Nhìn ra được là âm khí nhập thể tương đối nghiêm trọng, Quý Thanh Viễn đau lòng nhìn Lâm Thiển Thiển, Lâm Thiển Thiển rất ngoan ngoãn lắc đầu nói.
"Thanh Viễn, em không sao."
"Em yên tâm, rất nhanh thôi lệ quỷ sẽ bị diệt trừ."
Quý Thanh Viễn nắm tay Lâm Thiển Thiển.
Ninh Thư nhìn thạch cao trên đùi Lâm Thiển Thiển, cảm thấy đầu óc Quý Thanh Viễn có bệnh, không phải có bệnh bình thường, chân bị thương thành như vậy, còn chui vào ký túc xá, không muốn hai chân này này của Lâm Thiển Thiển nữa hay sao?
"Trang Vũ Đồng, chúng ta đi tìm thầy quản kí túc xá đổi phòng ngủ thôi, không thể ở chung kí túc xá với bạch liên hoa được, đợi lát nữa nếu xảy ra chuyện gì, xui xẻo là chúng ta."
Vẻ mặt Tô Mạn Ngọc châm chọc, lôi kéo tay Ninh Thư xoay người ra phòng ngủ.
Quý Thanh Viễn sắc mặt xanh mét, không mở miệng, mà là Lâm Thiển Thiển ngồi trên xe lăn mở miệng, giọng Lâm Thiển Thiển rất suy yếu nói.
"Tô Mạn Ngọc, Trang Vũ Đồng, các cô chờ một chút."
Ninh Thư xoay người nhìn Lâm Thiển Thiển, xem cô ta muốn nói cái gì.
"Gần đây các cô có bị nữ quỷ quấy rầy không?"
Lâm Thiển Thiển hỏi hai người.
Tô Mạn Ngọc dẫn đầu nói
"Gió êm sóng lặng, hết thảy đều tốt."
Tô Mạn Ngọc nhìn ra Lâm Thiển Thiển tình huống không hề tốt chút nào, muốn kích thích Lâm Thiển Thiển, Lâm Thiển Thiển nhìn thấy sắc mặt Ninh Thư và Tô Mạn Ngọc đều khá tốt, trong trắng lộ hồng, nhìn dáng vẻ là ăn ngon ngủ ngon.
Ngay cả rang Vũ Đồng dáng vẻ quê mùa, gần đây xinh đẹp rất nhiều, Lâm Thiển Thiển trong lòng hơi khổ sở, Cô nằm ở bệnh viện, nữ quỷ luôn tới quấy rầy cô, làm cô không biết nên làm gì mới tốt, tuy rằng có phù chú hộ thân đạo trưởng cho, nhưng thường thường có một ít động tĩnh, làm người sợ hết hồn.
Quý Thanh Viễn muốn đưa cô về nhà, nhưng ba anh ấy không cho cô vào cửa, sợ cô mang đồ vật dơ bẩn vào.
Lâm Thiển Thiển muốn ở cạnh đạo sĩ, nhưng ông ta rất cao ngạo, chỉ ở tại biệt thự Quý gia, nhưng ba của Quý Thanh Viễn lại không cho phép cô ở Quý gia, chuyện này làm Lâm Thiển Thiển rất bi thương.
Quý Thanh Viễn tranh thủ hai lần rồi thôi, Lâm Thiển Thiển nghĩ còn không bằng về ký túc xá, nữ quỷ vẫn luôn quấn lấy cô, Lâm Thiển Thiển nghĩ, nếu mọi người đưa lệ quỷ tới, mọi người cùng nhau gánh vác.
Nhưng bây giờ thấy trạng thái của Tô Mạn Ngọc và Ninh Thư tốt như vậy, chỉ mình cô là thê thảm như vậy, trong lòng cô rất đau, ngay cả chân cũng đau
Quý Thanh Viễn nới với Lâm Thiển Thiển.
"Thiển Thiển, chúng ta vẫn nên quay lại bệnh viện thôi, bác sĩ nói chân của em phải chăm sóc cho tốt, bằng không dễ dàng xảy ra chuyện."
Lâm nhợt nhạt lắc đầu.
"Em ở ký túc xá khá tốt."
Trong lòng Lâm Thiển Thiển cũng khá oán Quý Thanh Viễn, giận dỗi phải về ký túc xá.
Quý Thanh Viễn bất đắc dĩ, chỉ có thể nói với Tô Mạn Ngọc.
"Mạn Ngọc, chuyện lần trước, thực xin lỗi, lòng tôi quá lo lắng, quá sốt ruột, cho nên mới làm ra chuyện như vậy đối với cô, tôi hy vọng cô có thể thông cảm cho tôi."
Lâm Thiển Thiển vội vàng hỏi.
"Thanh Viễn, anh làm gì cô ta vậy?"
Giọng điệu này giống như đangbắt gian, ánh mắt nhìn Tô Mạn Ngọc trở nên không tốt, cảm thấy thời gian mình nằm viện, Tô Mạn Ngọc đã quyến rũ bạn trai mình.
Trong khoảng thời gian này, Lâm Thiển Thiển áp lực tâm lý rất lớn, chân của cô bác sĩ chẩn rằng có khả năng sẽ què, thật không tưởng tượng được mình bị què sẽ thành bộ dạng gì, Quý Thanh Viễn đẹp trai như vậy, còn sẽ ở bên mình sao? Sẽ ở bên một người què như mình sao?
Cho dù Quý Thanh Viễn nói yêu mình, nhưng trong lòng Lâm Thiển Thiển vẫn rất bất an, cảm thấy mình thật sự quá xui xẻocuộc đời quả thực là một mảnh u ám, bây giờ nghe Quý Thanh Viễn xin lỗi Tô Mạn Ngọc, Lâm Thiển Thiển cảm thấy thế giới đều phải sụp đổ.
"Các người làm gì?"
Thân thể Lâm Thiển Thiển run rẩy hỏi Quý Thanh Viễn, biểu tình rất kích động.
Quý Thanh Viễn vội vàng ngồi xổm xuống an ủi Lâm Thiển Thiển, liên thanh nói.
"Anh và Tô Mạn Ngọc căn bản không có gì, em nên biết rằng anh và cô ấy không có quan hệ gì, người anh thích vẫn luôn là em."
Lâm Thiển Thiển hỏi tiếp.
"Vậy các người đang nói chuyện gì?"
"Lúc trước bởi vì em, anh ta đánh Tô Mạn Ngọc."
Quý Thanh Viễn giải thích.
Lúc này Lâm Thiển Thiển mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, trên mặt lộ ra tươi cười, nói với Tô Mạn Ngọc.
" Mạn Ngọc, tôi thay Thanh Viễn xin lỗi cô, là anh ấy quá để ý tôi, thấy tôi xảy ra chuyện quá kích động, cho nên mới động tay đánh cô."
Tô Mạn Ngọc:......
Da mặt Tô Mạn Ngọc giật giật, bây giờ cô cũng không biết nên thể hiện ra biểu tình gì.
Nhưng Ninh Thư cảm thấy cảm xúc của Lâm Thiển Thiển có vấn đề, trước đây cô ta hoạt bát, linh động vô cùng, nhưng giờ đây cô ta lại rất bén nhọn, chỉ biết kích thích, chỉ cẩn một chút chuyện nhỏ sẽ làm cảm xúc của cô ta dao.
Hiện tại Lâm Thiển Thiển tự ti, đối mặt với Quý Thanh Viễn thì tự ti, nhưng lại không rời đi Quý Thanh Viễn, dùng vấn đề bén nhọn tới thử tình yêu bén nhọn đối với mình
Không biết Quý Thanh Viễn có thể nhẫn tới khi nào.
Quý Thanh Viễn xoa xoa trán, nói với Tô Mạn Ngọc.
"Mạn Ngọc, cô có thể giúp đỡ chăm sóc cô ấy một chút hay không."
"Đừng, ngàn vạn đừng, nếu lại xảy ra chuyện gì, lại một cái miệng rộng hướng tới đây, Quý Thanh Viễn, anh cũng quá coi thường Tô Mạn Ngọc tôi rồi, Tô Mạn Ngọc tôi có thể thích anh, nhưng nếu không thích anh, anh không phải là cái gì hết, đánh tôi, bây giờ không đau không ngứa nói hai câu, muốn đem ta trở thành mẹ, tôi hèn như vậy sao?"
Tô Mạn Ngọc vẫy vẫy tay.
"Bây giờ tôi phải đi đổi ký túc xá, bây giờ tôi không dám chạm vào Lâm Thiển Thiển, đến lúc xảy ra chuyện lại đổ lên đầu chúng tôi."
Bây giờ Tô Mạn Ngọc xem như nhìn thấu Quý Thanh Viễn, nhìn hắn không tình nguyện xin lỗi, liền biết trong lòng hắn nghĩ như thế nào, ngầm tìm người trả thù Trang Vũ Đồng, người đều không thích người đê tiện, vô sỉ.
Quý Thanh Viễn lại rất đê tiện vô sỉ.
Quý Thanh Viễn hít một hơi thật sâu, nói với Lâm Thiển Thiển.
"Thiển Thiển, chúng ta vẫn nên quay lại bệnh viện đi."
Lâm Thiển Thiển giống như đang giận dỗi nói.
"Em mới không cần trở về, trở về làm cái gì, để bị quỷ quấn lấy, còn không bằng ở ký túc xá."
"Nhưng còn chân của em?"
Quý Thanh Viễn nhỏ giọng an ủi.
"Thiển Thiển, nghe lời, lần này anh bảo đạo trưởng cho em nhiều đồ vật phòng thân hơn, nhất định sẽ không có việc gì."
Lâm Thiển Thiển lắc đầu.
"Em không trở về bệnh viện."
Ninh thư đã nhìn ra, hóa ra nữ quỷ vẫn luôn quấn lấy Lâm Thiển Thiển, cốt truyện đã xảy ra độ lệch, hiện tại trong tay Ninh Thư có linh hồn châu, là kinh sợ đối, cho nên vẫn luôn quấn lấy Lâm Thiển Thiển bị thương chân.
Danh sách chương