"Tố Tố, buổi trưa hôm nay cha và mẹ muốn tới nhà hàng Hải Phong ăn cơm, vừa vặn cách chỗ con ở rất gần, chúng ta cùng nhau ăn trưa được không..."

Lương Mộ Lan nói xong, sợ bị Tố Tâm từ chối, lại nói, "Mẹ rất nhớ con."

Ngày đó ở trong bệnh viện không chào mà đi, bây giờ Lương Mộ Lan lại nói giọng bi thương như vậy, Tố Tâm không thể không nhận lời.

Tố Tâm suy đoán, đại khái cha mẹ bảo cô ra ngoài ăn cơm là vì để tránh cho cô và Tố Nhiên chạm mặt.

" Vậy trưa nay con sẽ tới, mấy giờ vậy mẹ..."

"Một chút! Sớm một chút!"

Cúp điện thoại, Tố Tâm đi về phòng vệ sinh để rửa tay.

Tố Tâm đẩy cửa tiến vào nhà vệ sinh ở cuối hành lang, trong phòng kế có người đang gọi điện thoại, giọng nói mang theo ý cười.

"Tôi làm sao lại không thể tới Thành phố A công tác! Tối hôm nay cùng nhau ăn một bữa cơm đi!"

Giọng nói này có chút quen tai.

Trước bồn rửa tay, Tố Tâm nhanh chóng mở vòi nước chuẩn bị rửa tay, liền nghe thấy cửa phòng nhà vệ sinh riêng mở ra...

Tố Tâm ngẩng đầu nhìn lên gương.

Từ trong phòng kế đi ra, chính là tổng giám mới của bọn cô, Sở Tầm, nhìn thấy bồn rửa tay có người, Sở Tầm cũng nhìn lại, trong gương cùng Tố Tâm bốn mắt nhìn nhau.

Nhìn thấy tổng giám Tố Tâm không thể không chào hỏi, cô đối với Sở Tầm cười yếu ớt gật đầu, Sở Tầm cũng là gật đầu.

Sở Tầm so với ở trên TV càng gầy hơn, ăn mặc cẩn thận tỉ mỉ, mặc một bộ vest công sở dành cho nữ được cắt may tinh tế tỉ mỉ, tóc dài, ghim thấp đuôi ngựa, không giống ở trên màn ảnh truyền hình lấy thân phận tổng giám để nói chuyện, mà lúc này Sở Tầm mặt mày mỉm cười, đáng yêu vạn phần.

Sở Tầm đem điện thoại kẹp ở mặt cùng bả vai, đứng ở bên cạnh Tố Tâm rửa tay, nước chảy vọt qua những đầu ngón tay được sơn màu cẩn thận tỉ mỉ, trên người là mùi nươc hoa nhàn nhạt, nhẹ nhàng xông vào mũi Tố Tâm.

"Tối nay có hẹn rồi, vậy thì tối mai, tối mai chắc anh không đến nỗi còn có hẹn chứ! Hay là... Anh đã có bạn gái!"

Sở Tầm đùa giỡn nói xong, không biết đã nhận được câu trả lời gì, Tố Tâm chỉ nhìn đến nụ cười trên mặt cô ta cứng đờ.

Lập tức, Sở Tầm nhếch môi, hững hờ vẩy vẩy nước trên tay, nhìn vào gương chỉnh lại mái tóc: "Như vậy, hôm nào giới thiệu cho tôi quen biết một chút, cho tôi xem một chút là cô gái nào đã đoạt mất trái tim ân nhân cứu mạng của tôi."

Vô ý ở lại chỗ này nghe người khác nói chuyện, Tố Tâm rửa tay xong, giật hai tờ giấy vệ sinh, lau tay xong liền đi ra ngoài, ra cửa mới đem giấy vệ sinh ném vào trong thùng rác...

...

Trở về nhà ngủ bù, tỉnh dậy đã là mười hai giờ rưỡi trưa.

Tố Tâm vội vội vàng vàng rời giường đi làm vệ sinh cá nhân

Tống Hiểu trong tay bưng một cái cái chén, tựa ở khung cửa nhà vệ sinh, nhìn xem Tố Tâm đánh răng.

Tố Tâm mấp máy khóe môi còn dính bọt kem đánh răng, từ tấm gương nhìn sang, hỏi: "Làm sao vậy!"

"Mới vừa rồi lúc cậu ngủ, Hiểu Niên có nói với mình chuyện của cậu và cái người tên Phó Kiến Văn..." Tống Hiểu đem chén nước cầm qua tay khác, điều chỉnh tư thế đứng, "Mình nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy cậu không nên nghe Hiểu Niên, nói yêu thương, chia tay cùng kết hôn, ly hôn, sẽ rất đau khổ, dù là chuyện gì xảy ra, thua thiệt đều là phụ nữ, cậu chưa biết rõ Phó Kiến Văn là người như thế nào, kích động vội vàng nhận lời người ta, sợ là sau này sẽ hối hận."

Tố Tâm nắm chặt bàn chải đánh răng, nhả bọt kem đánh răng ra, nhấp một ngụm nước: "Mình biết..."

"Cậu với mình không giống nhau, cậu là người đặc biệt coi trọng tình cảm, đã nhận định một người có thể sẽ kiên quyết yêu người đó, cậu không thích hợp với dạng người như Phó Kiến Văn đâu. Vẫn là nên suy nghĩ kĩ hơn xem sao."

Mọi người hãy like và bỏ phiếu cho sữa nhé
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện