Tố Tâm nghe Tống Hiểu nói, xem như là hiểu, đem bàn chải đánh răng cất về chỗ cũ.

Khom lưng, lấy tay cho nước lên mặt, đưa tay cầm lọ sữa rửa mặt, lòng bàn tay xoa nắn cho ra bọt.

Tóc dài theo bên má hạ xuống, Tống Hiểu đi vào đem chén nước đặt ở trên bồn rửa mặt, giúp Tố Tâm buộc lại tóc ra sau gáy.

"Tuy rằng mình khuyên cậu, nhưng mình chưa từng gặp qua Phó Kiến Văn, cũng không biết Phó Kiến Văn đối với cậu có bao nhiêu tình cảm, những câu nói này có thể nói đúng, cũng có khả năng không đúng, những lời này, chỉ hi vọng cậu cân nhắc kĩ một chút!"

"Được!" Tố Tâm lên tiếng, cô biết Tống Hiểu là muốn tốt cho cô.

Tống Hiểu buông thõng mắt tiệp: "Hiểu Niên còn nói cậu muốn cùng một người đàn ông bình thường kết hôn, cái này mình đặc biệt không đồng ý, kinh nghiệm của mình nói cho mình biết, dù cho lúc này trong lòng cậu đúng là muốn như vậy, nhưng khi hai người đàn ông này đứng chung một chỗ, để mà so sánh chắc hẳn sẽ có cảm tình hơn đối với người đàn ông giàu có, đẹp trai lại có khí thế trầm ổn, đây không phải là lòng hư vinh, đây chính là bản năng! Mình đã ở trong cái vòng lẩn quẩn này nhiều năm, đi đến tuổi này, đã gặp đủ loại đàn ông, nói tóm lại không phải một mình bản thân muốn mà được, chúng ta còn nhiều người nhìn vào!"

"Cũng như mình cùng Tô Hoàn, giữa chúng mình vẫn có tình yêu, nhưng khi gặp được người đàn ông kia, tuy rằng cảm thấy vô sỉ, mình còn phản bội Tô Hoàn, một phần là hiện thực bức bách ép mình phải làm vậy, một phần cũng là bởi vì cùng Tô Hoàn vừa so sánh, người đàn kia hấp dẫn mình hơn! Dù cho bây giờ Tô Hoàn còn hi vọng hai chúng mình sẽ quay lại, nhưng mình biết đã trải qua người đàn ông kia thì mình cùng Tô Hoàn không thể quay lại được."

Tống Hiểu đem vết thương của mình làm ví dụ cho Tố Tâm.

Tống Hiểu giúp Tố Tâm cột tóc lên sau đó bưng chén nước lên đứng ở bên cạnh Tố Tâm.

"Cậu từng thích Hứa Khai, lại xuất hiện ở bên cạnh Phó Kiến Văn, người nào cũng không phải người thường, trái tim của cậu còn có thể rung động với người bình thường sao! Càng đừng nói tới kết hôn... Cho dù có một chút tình yêu, đều sẽ bị

gánh nặng cơm áo gạo tiền làm thay đổi, không có tiền sinh hoạt tình yêu sẽ như thế nào tiếp tục!"

Tố Tâm đem bọt sữa rửa mặt vò ở trên mặt, nhắm mắt nghe Tống Hiểu nói.

"Mình cũng không biết mình nên khuyên can cậu, hay là nên cổ vũ cậu, chỉ có thể cùng cậu nói ra một chút kinh nghiệm của người từng trải, hi vọng cậu có thể tham khảo một chút."

Không đợi Tố Tâm trả lời, Tống Hiểu cụp mắt uống một hớp nước ấm: "Cho dù là nhìn thấu thế giới này dơ bẩn, cho dù là bất cứ lúc nào, cũng không muốn kết hôn với người mà mình không yêu, chuyện này đối với chính mình và đối với người khác đều không công bằng."

Tố Tâm nhắm hai mắt, đem bọt ở trên mặt rửa sạch sẽ, dùng khăn mặt xoa xoa mặt nói: "Mình hiểu cậu nói, mình hai mươi năm hai mươi sáu tuổi rồi, coi như là chưa từng ăn thịt heo cũng đã gặp heo chạy! Mình thích Phó Kiến Văn, này không có gì thẹn thùng không dám thừa nhận, người có mị lực như anh ta, mình tin không chỉ là mình, chỉ cần anh ta muốn... Có thể khiến tất cả phụ nữ đều rung động. Nhưng đầu óc mình rất rõ ràng, mình cùng Phó Kiến Văn có khoảng cách rất lớn, dù có động tâm, nhưng mình không có cách nào như Hiểu Niên nói sẽ thử cùng bắt đầu với một người mà mình biết trước là không có kết quả như vậy, nhưng mình chắc chắn, mình sẽ không vì điều gì mà chọn bừa một người đàn ông mà không có tình cảm gì rồi kết hôn đâu.."

Tống Hiểu nghiêm túc nhìn Tố Tâm trong gương, đợi Tố Tâm rửa mặt xong, Tống Hiểu mới thăm dò hỏi một câu: "Mình rất hiếu kì, cậu cảm thấy Phó Kiến Văn cùng Hứa Khai... ai có mị lực hơn!"

Mọi người nhớ like và bỏ phiếu cho sữa nhé
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện