Tố Tâm nghiêng đầu nhìn qua một đôi mắt to long lanh ướt nhẹp nước của Đoàn Đoàn, đến cùng không có hỏi thêm Vưu Nại Nại, cô nói với Đoàn Đoàn: “Hôm nay ba ba không ở, Đoàn Đoàn có thể uống một chén nước chanh lớn có được hay không!”
Con mắt của Đoàn Đoàn đều sáng lên, hai cánh tay tròn tròn mũm mĩm ôm lấy phần gáy của Tố Tâm, gương mặt béo múp míp cũng cọ xuống phần gáy: “Mẹ! Hay nhất!”
Vưu Nại Nại nhìn xem Đoàn Đoàn, sau đó lại nghĩ tới Tiểu Đường Quả nhà mình, Vưu Nại Nại có phần phiền muộn...
Tính cách của đứa bé Tiểu Đường Quả kia, thật giống bởi vì không có ba ba, lại tăng thêm các đối xử không đứng đắn của Vưu Nại Nại, cho nên một chút cũng không giống như một cô bé bốn năm tuổi, ngược lại là như là một bà già! Nếu như Tiểu Đường Quả có thể mềm mại manh nha như Đoàn Đoàn thì tốt biết mấy.
Cho Đoàn Đoàn ăn điểm tâm xong, Tố Tâm gọi cho Phó Kiến Văn một cú điện thoại.
“Alo...” giọng nói của Phó Kiến Văn một mảnh nhu hòa.
“Nại Nại nói anh muốn ra ngoài cùng Lục Tân Nam hai ngày để chuẩn bị hôn lễ, muốn chuẩn bị cái gì!” Trong giọng nói của Tố Tâm không hề che giấu sự lo lắng cho Phó Kiến Văn.
“Bí mật! Chuẩn bị cho em một thứ bất ngờ!”
Tiếng nói quen thuộc trầm ổn mạnh mẽ truyền tới, mang theo ý cười cùng cảm giác thần bí.
Trái tim đang treo lên của Tố Tâm cũng thả xuống, truy hỏi một câu: “Anh muốn đi hai ngày, không phải là xuất ngoại!”
Đầu bên kia điện thoại, Phó Kiến Văn dừng một chút mới nói: “Không yên lòng!”
Từ khi trải qua chuyện ở Venice, Tố Tâm luôn cảm thấy ở nước ngoài luôn tồn tại nguy cơ tứ phía.
“Yên tâm, anh sẽ rất rất mau trở lại...” Phó Kiến Văn nói.
Tố Tâm buông con mắt xuống: “Vậy anh hãy giữ liên lạc với em bất cứ lúc nào, để em biết anh đang ở chỗ nào!”
“Bất cứ lúc nào anh cũng sẽ gửi định vị cho em!” Giọng nói của Phó Kiến Văn mang theo ý cười, “Cho em thuận tiện kiểm tra anh!”
Con mắt của Đoàn Đoàn đều sáng lên, hai cánh tay tròn tròn mũm mĩm ôm lấy phần gáy của Tố Tâm, gương mặt béo múp míp cũng cọ xuống phần gáy: “Mẹ! Hay nhất!”
Vưu Nại Nại nhìn xem Đoàn Đoàn, sau đó lại nghĩ tới Tiểu Đường Quả nhà mình, Vưu Nại Nại có phần phiền muộn...
Tính cách của đứa bé Tiểu Đường Quả kia, thật giống bởi vì không có ba ba, lại tăng thêm các đối xử không đứng đắn của Vưu Nại Nại, cho nên một chút cũng không giống như một cô bé bốn năm tuổi, ngược lại là như là một bà già! Nếu như Tiểu Đường Quả có thể mềm mại manh nha như Đoàn Đoàn thì tốt biết mấy.
Cho Đoàn Đoàn ăn điểm tâm xong, Tố Tâm gọi cho Phó Kiến Văn một cú điện thoại.
“Alo...” giọng nói của Phó Kiến Văn một mảnh nhu hòa.
“Nại Nại nói anh muốn ra ngoài cùng Lục Tân Nam hai ngày để chuẩn bị hôn lễ, muốn chuẩn bị cái gì!” Trong giọng nói của Tố Tâm không hề che giấu sự lo lắng cho Phó Kiến Văn.
“Bí mật! Chuẩn bị cho em một thứ bất ngờ!”
Tiếng nói quen thuộc trầm ổn mạnh mẽ truyền tới, mang theo ý cười cùng cảm giác thần bí.
Trái tim đang treo lên của Tố Tâm cũng thả xuống, truy hỏi một câu: “Anh muốn đi hai ngày, không phải là xuất ngoại!”
Đầu bên kia điện thoại, Phó Kiến Văn dừng một chút mới nói: “Không yên lòng!”
Từ khi trải qua chuyện ở Venice, Tố Tâm luôn cảm thấy ở nước ngoài luôn tồn tại nguy cơ tứ phía.
“Yên tâm, anh sẽ rất rất mau trở lại...” Phó Kiến Văn nói.
Tố Tâm buông con mắt xuống: “Vậy anh hãy giữ liên lạc với em bất cứ lúc nào, để em biết anh đang ở chỗ nào!”
“Bất cứ lúc nào anh cũng sẽ gửi định vị cho em!” Giọng nói của Phó Kiến Văn mang theo ý cười, “Cho em thuận tiện kiểm tra anh!”
Danh sách chương