Vân Lưu Ly cùng Đường Tranh đều hướng về phía cửa nhìn xem, vừa nhìn thấy Tố Tâm, khoé môi Vân Lưu Ly cười ra, bên trong tròng mắt tất cả đều là ôn hoà lộng lẫy, tiếng nói khàn khàn lộ ra mấy phần suy yếu, giọng nói rất trong trẻo nhu hoà: “Em biết chị, chị là người dẫn chương trình Tố Tâm, chính là vợ của Phó Kiến Văn, bạn tốt nhất của Cố Thanh Thành...”

Vân Lưu Ly nở nụ cười với Tố Tâm, đôi mắt to xinh đẹp cong lên, dù nhìn thế nào cũng đều thấy là một cô bé vô cùng đáng yêu.

Đường Tranh cảm thấy nhức đầu, anh nâng trán: “Tiểu Lưu Ly, đây là vợ của chú Kiến Văn, con nên gọi là dì”

Vân Lưu Ly mím môi, hắng giọng một cái mới nghiêm túc mở miệng: “Nhưng như vậy, con cùng Cố Thanh Thành sẽ kém một bối phận rồi!”

Trong lòng Tố Tâm lộp bộp một tiếng, cảm giác thật giống như mình đã phát hiện ra bí mật gì đó.

Cô bé này, sẽ không phải là thích... Cố Thanh Thành! Tố Tâm không chút biến sắc, đem hộp giữ nhiệt đặt ở trên tủ giường bệnh, cúi đầu đem súp đổ ra...

Vưu Nại Nại đang đứng ở cửa vào cũng ngẩng đầu nhìn về phía của Vân Lưu Ly, cô gái nhỏ này không hề che giấu phần tình cảm của mình đối với Cố Thanh Thành, nơi này đều là người trưởng thành, nhìn đều có thể hiểu.

Tố Tâm cùng Vưu Nại Nại có thể nhìn ra được, Đường Tranh là người tiếp xúc với Vân Lưu Ly nhiều nhất, đương nhiên cũng là người biết rõ ràng nhất.

Cũng là bởi vì rõ ràng, Đường Tranh mới cảm thấy đau đầu.

Lần này Vân Lưu Ly xảy ra chuyện, cũng có liên quan đến chuyện cô nhóc có ý đồ đối với Cố Thanh Thành.

Đường Tranh nghe trợ lý bên người Cố Thanh Thành nói, Vân Lưu Ly làm theo lời người bạn của mình, thừa dịp Cố Thanh Thành uống thuốc ngủ nằm xuống, liền giở trò với Cố Thanh Thành sau đó bị Cố Thanh Thành bắt được!

Dưới cơn nóng giận, Cố Thanh Thành lệnh thủ hạ cưỡng chế đưa Vân Lưu Ly trở về kí túc xá ở trường học, không có lệnh của Cố Thanh Thành thì Vân Lưu Ly không được trở về!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện