"Thần bất tài vô dụng, thật sự không dám đảm bảo sẽ không nguy hiểm tới tính mạng Hoàng hậu". Triệu thái y quỳ sụp xuống.
Đây là lần đầu tiên ông đối mặt với trường hợp này, quả thật không gì có thể bảo đảm cả.
Nhìn thái độ Bệ hạ đối với Hoàng hậu liền biết hắn trân trọng y bao nhiêu.
Cho nên Triệu thái y càng không dám hứa hẹn bừa bãi, nếu nhỡ may xảy ra bất trắc, ông có mười cái đầu cũng không đủ để Bệ hạ chém.
Cố Văn Quân mặc dù không ôm quá nhiều hy vọng, nhưng chính miệng Triệu thái y đã khẳng định như vậy, thì quả thực là không còn cách nào khác rồi.
Cố Văn Quân trong lòng vô cùng khó chịu, suy cho cùng đó cũng là hài tử của hắn, nói không đau lòng liền chính là nói dối.
Nhưng mà so với hài tử, hắn càng cần Hiên nhi hơn. Hiên nhi của hắn chỉ có một, cho nên hắn không muốn đem tính mạng y ra để đánh cược.
Chỉ là, ngay khi Cố Văn Quân hạ xuống quyết tâm buông bỏ hài tử, Triệu thái y đang tâm tình nặng nề lúc này đột nhiên ngẩng đầu lên, hai mắt phát sáng.
"Thần bất tài vô dụng, nhưng có một người có lẽ sẽ giúp được Hoàng hậu". Nhớ tới lời đồn đại trong dân gian dạo gần đây, Triệu thái y trong lòng liền ôm kỳ vọng.
"Ý ngươi là...". Cố Văn Quân lúc này cũng đã ngờ ngợ ra được Triệu Thái y đang muốn nhắc đến cái gì.
"Đúng vậy. Chính là cái người được mệnh danh là thần y kia.
Nhưng là muốn mời được hắn, quả thực khó như lên trời, hơn nữa gặp được rồi còn chưa chắc hắn sẽ chữa". Nói tới đây, Triệu thái y cũng có hơi ngập ngừng.
Mấy năm trước trong dân gian đột nhiên nổi lên một vị thần y, người này hành tung xuất quỷ nhập thần, hơn nữa tính tình còn rất cổ quái.
Sở dĩ hắn được người người tôn sùng thành thần y, chính là bởi vì đã chữa khỏi liên tiếp vài căn bệnh mà người đương thời cho rằng là bệnh nan y.
Chỉ là, người này không phải ai cũng cứu, trước khi chữa trị, hắn sẽ nhìn qua người bệnh một lần. Thuận mắt liền cứu ngươi một mạng, không thuận mắt, vậy thì sinh tử của ngươi chẳng liên quan gì tới ta.
Hắn càng không phải người tùy tiện mang tiền hoặc quyền thế ra uy hiếp là sẽ đồng ý cứu người.
Người như vậy, quả thực là khiến người ta hận đến nghiến răng, nhưng cũng đồng thời muốn dốc sức để lấy lòng.
Chưa hết, chỗ ở của vị thần y này cũng không cố định, muốn gặp được hắn, cơ hồ đều là phó thác vào vận mệnh. Mà tìm được người rồi, lại chưa chắc hắn sẽ chịu chữa bệnh.
Chỉ là, dù sao vẫn có một tia hy vọng. Nếu đây là cơ hội mà ông trời cho hắn thì sao? Nếu Hiên nhi có thể bình an vô sự sinh hạ hài tử thì sao? Nghĩ tới đây, Cố Văn Quân không khỏi siết chặt nắm tay.
Tuy rằng trước đó hắn động sát niệm với hài tử còn chưa chào đời của mình. Nhưng đó là với tiền đề nó sẽ gây nguy hại đến tính mạng của Phó Gia Hiên.
Nhưng hổ dữ không ăn thịt con, hiện tại có một tia hy vọng, không đến bước vạn bất đắc dĩ, hắn vẫn là muốn thử một lần.
"Chuyện hôm nay, nửa chữ cũng không được lọt ra ngoài". Cố Văn Quân nhìn Triệu thái y, trầm giọng ra lệnh.
"Thần tuân mệnh". Triệu thái y lập tức quỳ xuống.
...
Triệu thái y bốc cho Phó Gia Hiên mấy than thuốc tẩm bổ, hơn nữa còn dặn đi dặn lại với Cố Văn Quân trong thời gian này tuyệt đối không được làm chuyện phòng the.
Dường như nghĩ tới cái gì đó, Cố văn Quân không khỏi khựng lại, đen mặt gật đầu.
Trong thời gian Phó Gia Hiên dưỡng thai, Cố Văn Quân gấp rút cho người đi điều tra hành tung của vị thần y kia.
Phó Gia Hiên sau khi tỉnh lại liền dò hỏi tình trạng của mình, Triệu thái y và Cố Văn Quân luôn kết hợp lại để nói dối cho qua, nửa chữ cũng không dám nhắc tới hài tử trong bụng trước mặt y.
Hiện tại Phó Gia Hiên đã mang thai được hơn hai tháng, sẽ chẳng mấy chốc nữa bụng cũng sẽ dần dần lộ rõ.
Tới lúc đó, không thể thông qua mấy lời nói dối hỏng trước thiếu sau mà dối gạt cho qua chuyện được nữa.
Ôm một quả bom nổ chậm như vậy, cho nên Cố Văn Quân luôn rất căng thẳng. Một bên xuất hết toàn lực cho người đi tìm vị thần y kia, một bên cứ luôn nhìn chằm chằm Phó Gia Hiên.
Mà Phó Gia Hiên cũng nhạy bén nhận thấy ánh mắt của hắn. Sau khi thấy rõ nơi hắn nhìn là bụng mình, mặt Phó Gia Hiên càng thêm ngưng trọng.
Có phải là y béo lên, cho nên Cố Văn Quân cảm thấy không thích rồi hay không?.
Kế hoạch giảm cân trước đó Phó Gia Hiên thực hiện còn chưa được mấy ngày liền đã tới hôn lễ.
Từ hôn lễ tới hiện tại cũng đã được gần nửa tháng, Phó Gia Hiên luôn trầm mê trong hương vị tân hôn, cho nên cũng không có thời gian chú ý đến chuyện này.
Hiện tại phát hiện ra ánh mắt của Cố Văn Quân, y liền không khỏi biến sắc. Bây giờ nhìn kĩ lại, hình như bụng y lại to hơn trước một chút rồi.
Nhận thấy được điểm này, Phó Gia Hiên gần như là liều mạng phong bế miệng mình lại. Thuốc bổ canh bổ nhân sâm gì đó đưa tới, nửa muỗng y cũng không chịu uống, sáng sớm đã thức dậy chạy bộ.
Sáng nay sau khi thượng triều xong, Cố Văn Quân như thường lệ tới chỗ Phó Gia Hiên. Hắn sợ y xảy ra bất trắc, cho nên chỉ hận không thể luôn đặt y ở dưới mí mắt mà quan sát.
Chỉ là vừa tới nơi, thu một màng kia vào mắt, Cố Văn Quân không khỏi toàn thân lạnh toát, mồ hôi lạnh túa ra đầm đìa.
Chỉ thấy Phó Gia Hiên ở bên kia thân mặc thường phục đơn bạc, y đang nằm trên thảm, hai tay gập lại gối ra sau đầu. Sau đó cả người gồng lên cố sức muốn gập bụng.
Trên trán y lấm tấm mồ hôi, mồ hôi lạnh trên người Cố Văn Quân cũng tuôn ra như tắm.
Hắn một bước biến thành ba bước, chạy như bay tới đem Phó Gia Hiên ôm lên.
"Làm sao vậy?". Đột nhiên bị người nâng lên, Phó Gia Hiên thân thể lảo đảo, theo bản năng vòng tay ôm lấy cổ hắn. Mà Cố Văn Quân lúc này cũng vững vàng ôm chặt lấy y.
"Cái này nên là ta hỏi mới đúng! Hiên nhi đây là đang làm gì vậy hả? Có biết như vậy nguy hiểm lắm hay không?".
Cố Văn Quân lo lắng đến không hề cân nhắc lời nói, không cẩn thận liền nói ra mấy câu kỳ quái, hơn nữa thái độ hắn còn rất kỳ lạ, làm cho Phó Gia Hiên thấy hơi nghi hoặc.
"Nguy hiểm? Làm như vậy có chỗ nào nguy hiểm?". Phó Gia Hiên mặt đầy khó hiểu, y không biết tập thể dục còn có thể gây nguy hiểm cơ đấy.
Chỉ là bụng y hiện tại có hơi đau, chắc là do lâu rồi không vận động nhiều như vậy nên bị đau cơ thôi.
Đây là lần đầu tiên ông đối mặt với trường hợp này, quả thật không gì có thể bảo đảm cả.
Nhìn thái độ Bệ hạ đối với Hoàng hậu liền biết hắn trân trọng y bao nhiêu.
Cho nên Triệu thái y càng không dám hứa hẹn bừa bãi, nếu nhỡ may xảy ra bất trắc, ông có mười cái đầu cũng không đủ để Bệ hạ chém.
Cố Văn Quân mặc dù không ôm quá nhiều hy vọng, nhưng chính miệng Triệu thái y đã khẳng định như vậy, thì quả thực là không còn cách nào khác rồi.
Cố Văn Quân trong lòng vô cùng khó chịu, suy cho cùng đó cũng là hài tử của hắn, nói không đau lòng liền chính là nói dối.
Nhưng mà so với hài tử, hắn càng cần Hiên nhi hơn. Hiên nhi của hắn chỉ có một, cho nên hắn không muốn đem tính mạng y ra để đánh cược.
Chỉ là, ngay khi Cố Văn Quân hạ xuống quyết tâm buông bỏ hài tử, Triệu thái y đang tâm tình nặng nề lúc này đột nhiên ngẩng đầu lên, hai mắt phát sáng.
"Thần bất tài vô dụng, nhưng có một người có lẽ sẽ giúp được Hoàng hậu". Nhớ tới lời đồn đại trong dân gian dạo gần đây, Triệu thái y trong lòng liền ôm kỳ vọng.
"Ý ngươi là...". Cố Văn Quân lúc này cũng đã ngờ ngợ ra được Triệu Thái y đang muốn nhắc đến cái gì.
"Đúng vậy. Chính là cái người được mệnh danh là thần y kia.
Nhưng là muốn mời được hắn, quả thực khó như lên trời, hơn nữa gặp được rồi còn chưa chắc hắn sẽ chữa". Nói tới đây, Triệu thái y cũng có hơi ngập ngừng.
Mấy năm trước trong dân gian đột nhiên nổi lên một vị thần y, người này hành tung xuất quỷ nhập thần, hơn nữa tính tình còn rất cổ quái.
Sở dĩ hắn được người người tôn sùng thành thần y, chính là bởi vì đã chữa khỏi liên tiếp vài căn bệnh mà người đương thời cho rằng là bệnh nan y.
Chỉ là, người này không phải ai cũng cứu, trước khi chữa trị, hắn sẽ nhìn qua người bệnh một lần. Thuận mắt liền cứu ngươi một mạng, không thuận mắt, vậy thì sinh tử của ngươi chẳng liên quan gì tới ta.
Hắn càng không phải người tùy tiện mang tiền hoặc quyền thế ra uy hiếp là sẽ đồng ý cứu người.
Người như vậy, quả thực là khiến người ta hận đến nghiến răng, nhưng cũng đồng thời muốn dốc sức để lấy lòng.
Chưa hết, chỗ ở của vị thần y này cũng không cố định, muốn gặp được hắn, cơ hồ đều là phó thác vào vận mệnh. Mà tìm được người rồi, lại chưa chắc hắn sẽ chịu chữa bệnh.
Chỉ là, dù sao vẫn có một tia hy vọng. Nếu đây là cơ hội mà ông trời cho hắn thì sao? Nếu Hiên nhi có thể bình an vô sự sinh hạ hài tử thì sao? Nghĩ tới đây, Cố Văn Quân không khỏi siết chặt nắm tay.
Tuy rằng trước đó hắn động sát niệm với hài tử còn chưa chào đời của mình. Nhưng đó là với tiền đề nó sẽ gây nguy hại đến tính mạng của Phó Gia Hiên.
Nhưng hổ dữ không ăn thịt con, hiện tại có một tia hy vọng, không đến bước vạn bất đắc dĩ, hắn vẫn là muốn thử một lần.
"Chuyện hôm nay, nửa chữ cũng không được lọt ra ngoài". Cố Văn Quân nhìn Triệu thái y, trầm giọng ra lệnh.
"Thần tuân mệnh". Triệu thái y lập tức quỳ xuống.
...
Triệu thái y bốc cho Phó Gia Hiên mấy than thuốc tẩm bổ, hơn nữa còn dặn đi dặn lại với Cố Văn Quân trong thời gian này tuyệt đối không được làm chuyện phòng the.
Dường như nghĩ tới cái gì đó, Cố văn Quân không khỏi khựng lại, đen mặt gật đầu.
Trong thời gian Phó Gia Hiên dưỡng thai, Cố Văn Quân gấp rút cho người đi điều tra hành tung của vị thần y kia.
Phó Gia Hiên sau khi tỉnh lại liền dò hỏi tình trạng của mình, Triệu thái y và Cố Văn Quân luôn kết hợp lại để nói dối cho qua, nửa chữ cũng không dám nhắc tới hài tử trong bụng trước mặt y.
Hiện tại Phó Gia Hiên đã mang thai được hơn hai tháng, sẽ chẳng mấy chốc nữa bụng cũng sẽ dần dần lộ rõ.
Tới lúc đó, không thể thông qua mấy lời nói dối hỏng trước thiếu sau mà dối gạt cho qua chuyện được nữa.
Ôm một quả bom nổ chậm như vậy, cho nên Cố Văn Quân luôn rất căng thẳng. Một bên xuất hết toàn lực cho người đi tìm vị thần y kia, một bên cứ luôn nhìn chằm chằm Phó Gia Hiên.
Mà Phó Gia Hiên cũng nhạy bén nhận thấy ánh mắt của hắn. Sau khi thấy rõ nơi hắn nhìn là bụng mình, mặt Phó Gia Hiên càng thêm ngưng trọng.
Có phải là y béo lên, cho nên Cố Văn Quân cảm thấy không thích rồi hay không?.
Kế hoạch giảm cân trước đó Phó Gia Hiên thực hiện còn chưa được mấy ngày liền đã tới hôn lễ.
Từ hôn lễ tới hiện tại cũng đã được gần nửa tháng, Phó Gia Hiên luôn trầm mê trong hương vị tân hôn, cho nên cũng không có thời gian chú ý đến chuyện này.
Hiện tại phát hiện ra ánh mắt của Cố Văn Quân, y liền không khỏi biến sắc. Bây giờ nhìn kĩ lại, hình như bụng y lại to hơn trước một chút rồi.
Nhận thấy được điểm này, Phó Gia Hiên gần như là liều mạng phong bế miệng mình lại. Thuốc bổ canh bổ nhân sâm gì đó đưa tới, nửa muỗng y cũng không chịu uống, sáng sớm đã thức dậy chạy bộ.
Sáng nay sau khi thượng triều xong, Cố Văn Quân như thường lệ tới chỗ Phó Gia Hiên. Hắn sợ y xảy ra bất trắc, cho nên chỉ hận không thể luôn đặt y ở dưới mí mắt mà quan sát.
Chỉ là vừa tới nơi, thu một màng kia vào mắt, Cố Văn Quân không khỏi toàn thân lạnh toát, mồ hôi lạnh túa ra đầm đìa.
Chỉ thấy Phó Gia Hiên ở bên kia thân mặc thường phục đơn bạc, y đang nằm trên thảm, hai tay gập lại gối ra sau đầu. Sau đó cả người gồng lên cố sức muốn gập bụng.
Trên trán y lấm tấm mồ hôi, mồ hôi lạnh trên người Cố Văn Quân cũng tuôn ra như tắm.
Hắn một bước biến thành ba bước, chạy như bay tới đem Phó Gia Hiên ôm lên.
"Làm sao vậy?". Đột nhiên bị người nâng lên, Phó Gia Hiên thân thể lảo đảo, theo bản năng vòng tay ôm lấy cổ hắn. Mà Cố Văn Quân lúc này cũng vững vàng ôm chặt lấy y.
"Cái này nên là ta hỏi mới đúng! Hiên nhi đây là đang làm gì vậy hả? Có biết như vậy nguy hiểm lắm hay không?".
Cố Văn Quân lo lắng đến không hề cân nhắc lời nói, không cẩn thận liền nói ra mấy câu kỳ quái, hơn nữa thái độ hắn còn rất kỳ lạ, làm cho Phó Gia Hiên thấy hơi nghi hoặc.
"Nguy hiểm? Làm như vậy có chỗ nào nguy hiểm?". Phó Gia Hiên mặt đầy khó hiểu, y không biết tập thể dục còn có thể gây nguy hiểm cơ đấy.
Chỉ là bụng y hiện tại có hơi đau, chắc là do lâu rồi không vận động nhiều như vậy nên bị đau cơ thôi.
Danh sách chương