Cố Văn Quân cũng cảm thấy bản thân lỡ lời, chỉ là dù vậy, cũng tuyệt đối không thể để Hiên nhi lại làm loại chuyện nguy hiểm như vậy nữa.

"Thân thể Hiên nhi từ nhỏ đã suy yếu, làm như vậy lỡ tổn hại gân cốt thì sao? Như vậy liền không nguy hiểm? Hơn nữa, hôm nay tại sao Hiên nhi lại đột nhiên làm như vậy?".

Phó Gia Hiên bình thường hết ăn rồi lại ngủ, ngay cả đi bộ mấy bước cũng lười, cho nên Cố Văn Quân cũng không chú ý đến mấy chuyện này.

Chỉ là hôm nay không biết làm sao đột nhiên lại nổi hứng tập luyện thành như vậy. Có trời biết lúc nãy nhìn thấy một màng kia hắn đã hoảng sợ như thế nào.

Bây giờ nghĩ lại Cố Văn Quân vẫn còn thấy sợ, cứ cảm thấy nếu bản thân tới muộn một chút y nhất định sẽ xảy ra chuyện.

"Chẳng phải gần đây ta béo lên hay sao? Huynh đừng hòng lừa gạt ta, hôm trước ta rõ ràng nhìn thấy huynh cứ nhìn chằm chằm bụng ta rồi thất thần hồi lâu". Phó Gia Hiên nhìn hắn, hơi bĩu môi.

Nghe y nói như vậy, Cố Văn Quân lúc này mới vỡ lẽ. Hóa ra Hiên nhi sợ béo, cho nên hiện tại muốn vận động tan mỡ.

Gần đây khẩu phần ăn giảm mạnh, ngay cả nhân sâm y thích nhất cũng không uống, hóa ra là do sợ béo chứ không phải ăn không vào.

Chỉ là, Triệu thái y từng nói, giai đoạn này rất quan trọng. Người mang thai nhất định phải thật khỏe mạnh, có như vậy lúc sinh nở mới có đủ khả năng để chống chọi.

Hiện tại Hiên nhi nghĩ bụng y to lên là do béo, không chịu ăn lại còn liều mạng giảm cân, hắn lại không thể nói về chuyện hài tử cho y. Cố Văn Quân nhất thời lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan.

"Không béo. Ở trong mắt ta, Hiên nhi như vậy thật sự rất đáng yêu. Trắng trắng mềm mềm, ôm vào rất thích, cho nên ta mới không nhịn được nhìn lâu hơn một chút.

Hiên nhi sau này đừng hành hạ bản thân như vậy nữa. Nên ăn cứ ăn, nên ngủ cứ ngủ, hứa với ta đừng giảm cân nữa được không?".

Cố Văn Quân ngồi xuống đem Phó Gia Hiên đặt ở trên đùi, hắn vừa dỗ ngọt y vừa dùng tay xoa xoa bụng y.



Hài tử chỉ mới hơn hai tháng, hơn nữa còn là con đầu lòng, cho nên bụng Phó Gia Hiên cũng không có quá nhiều thay đổi.

Vùng bụng chỉ hơi nhô lên một chút, vừa vặn hình thành giống như một lớp mỡ thừa. Trách không được Hiên nhi nghĩ đây là do y béo rồi liều mạng giảm cân.

Cố Văn Quân nhân cơ hội này mà vuốt ve bụng y, cách một tầng da thịt cảm thụ hài tử ở bên trong. Trái tim hắn đập lên thình thịch, tay cũng hơi run.

Đây là hài tử, là mối liên kết diệu kỳ giữa y và hắn.

"Có thật không? Như vậy trông đáng yêu thật sao?". Phó Gia Hiên có hơi ngờ vực, y ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Cố Văn Quân, muốn nhìn ra một tia dối lòng trong mắt hắn.

Chỉ là trong ánh mắt kia, giống như chứa đựng cả biển trời dịu dàng yêu thương, vừa nhìn liền khiến y đắm chìm bên trong không thoát ra nổi.

"Thật. Đương nhiên là thật, trước giờ ta có bao giờ nói dối Hiên nhi chưa?". Cố Văn Quân nhanh như chớp mà gật đầu, ánh mắt nhìn y tràn đầy kiên định, ngay cả một tia dao động cũng không có.

Nghe mấy lời này của hắn, Phó Gia Hiên mới miễn cưỡng gật đầu.

Chỉ là trong âm thầm y vẫn cố gắng không quá buông thả bản thân như trước kia nữa. Thèm cái gì thì sẽ ăn cái đó, nhưng ăn vừa đủ no liền thôi.

Hơn nữa ăn rau quả nhiều hơn, cơm chỉ ăn một lượng vừa đủ. Mỗi lần ăn cơm xong đều sẽ đi tản bộ, không dám vừa ăn xong liền lăn ra ngủ như trước kia.

...

Thời gian trôi qua từng ngày, Cố Văn Quân cũng ăn không ngon ngủ không ngon từng ấy ngày.

Theo lời của Triệu thái y, hài tử phát triển rất nhanh, mà càng lớn càng khó phá bỏ, hơn nữa còn ảnh hưởng rất lớn đến tính mạng của Phó Gia Hiên.

Cố Văn Quân ôm một tia hy vọng, nhưng vị thần y kia quả đúng như lời đồn, thần long thấy đầu không thấy đuôi.

Cho dù hắn có xuất toàn bộ người, lục tung cả kinh thành nhưng ngay cả cái bóng của người nọ cũng chẳng thấy đâu.



Mà hài tử trong bụng của Hiên nhi cứ lớn lên từng ngày. Chẳng lẽ hắn thật sự phải từ bỏ hài tử?

Nhưng Cố Văn Quân không cam tâm. Ông trời đây là đang trêu đùa hắn sao? Cho hắn hy vọng rồi đáp trả bằng tuyệt vọng?.

Cố Văn Quân hạ xuống quyết tâm, hắn không thể từ bỏ dễ dàng như thế được. Không đến bước vạn bất đắc dĩ, hắn tuyệt đối sẽ không từ bỏ hài tử.

...

Mấy hôm sau Cố Văn Quân rời kinh thành, hắn lấy lí do đến Tây Vực đàm phán ít chuyện, đi một chuyến liền trở về. Phó Gia Hiên cũng không nghi ngờ, chỉ dặn hắn đi sớm về sớm, trên đường thượng lộ bình an.

Cố Văn Quân để lại hai ám vệ thân thủ giỏi nhất luôn luôn quan sát nhất cử nhất động của Phó Gia Hiên. Chỉ cần y gặp nguy hiểm, bọn họ dù liều cả mạng sống cũng phải bảo hộ y chu toàn.

Người hầu trong cung cũng thay mới một lượt, tất cả đều là tâm phúc trung thành dưới trướng Cố Văn Quân.

Nghe theo căn dặn của hắn, ai cũng chăm sóc Phó Gia Hiên chẳng khác nào chăm sóc bảo bối tâm can trong lòng mình.

Sắp xếp xong hết thảy, Cố Văn Quân lúc này mới khởi hành.

Sợ động tĩnh quá lớn sẽ gây chú ý, cho nên lần này Cố Văn Quân đi không dẫn theo quá nhiều người. Hơn nữa vừa ra khỏi thành liền tách ra, mỗi người đi một hướng chia nhau đi tìm tung tích của vị thần y kia.

Cố Văn Quân tách ra chỉ dẫn theo một mình thái giám Trương Tam, trông chẳng khác nào một vị thiếu gia bình thường ra ngoài đi du ngoạn cả.

Đi được một đoạn, Cố Văn Quân và Trương Tam dừng lại ở một trà quán ven đường để nghỉ chân.

Nơi này người từ bốn phương tụ về tương đối đông, nói không chừng còn có thể nghe ngóng được chút tin tức.

Chỉ là, tin tức thì không nghe ngóng được gì, chỉ có gặp được một thiếu niên kỳ lạ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện