EDITOR: LAM

Trường đại học Kim Hồ cho phép sinh viên kết hôn trong thời gian đi học, miễn không ảnh hưởng đến việc thi cử và tốt nghiệp thì cũng có thể sinh con. Song, vấn đề nằm ở chỗ, người đó là nam thần Thời Tự, còn đối tượng kết hôn của hắn lại là người có thành tích bết bát nhất lớp, Hạ Tê Kình.

Giáo viên phụ trách ở đầu bên kia điện thoại thốt chẳng nên lời, mãi một lúc lâu mới miễn cưỡng duy trì bình tĩnh bảo hai người ngày mai đến văn phòng một chuyến bởi vì có giấy chứng nhận đăng ký liên quan cần được bổ sung.

Sau khi cúp điện thoại, Hạ Tê Kình cay đắng hỏi Thời Tự, “Ngày mai tôi không đi có được không?”

Thời Tự cảm thấy có chút buồn cười, “Cậu sợ đến vậy cơ à?”

Hạ Tê Kình, “Tôi sợ gặp giáo viên từ cái thuở tiểu học lận, mỗi lần bị giáo viên gọi lên thì kiểu gì cũng phải dẫn về nhà gặp phụ huynh. Vất vả lắm mới lết lên được đại học, cứ ngỡ chỉ cần không tùy tiện trốn tiết thì sẽ không phải gặp giáo viên nữa, kết quả là cứ hai, ba ngày lại bị giáo viên phụ trách điểm tên, cô ấy nhìn tôi như thể nhìn một thanh niên sa ngã ấy.”

Thời Tự rót cốc nước, uống một ngụm rồi mới nói, “Tôi thì tưởng cậu sợ bị hỏi chuyện kết hôn.”

“À chuyện đó…”. Hạ Tê Kình gãi gãi đầu, “Dù sao cũng là giả thôi mà, đến lúc ấy tôi bịa đại mấy cái lý do hệt như đã dùng với ông ngoại để đối phó là xong, hơn nữa việc tôi kết hôn với cậu, nhìn kiểu nào cũng là tôi được lợi, he he.”

Hạ Tê Kình tưởng tượng đến vẻ mặt như nuốt phải ruồi bọ của giáo viên phụ trách vào ngày mai bèn nhịn không được cười sảng khoái một trận.

Hạ Tê Kình muốn dắt mũi Thời Tự, “Ê, tôi có chuyện muốn thương lượng với cậu, ngày mai cậu có thể phối hợp một chút với tôi không?”

Thời Tự, “Phối hợp cái gì?”

“Ngày mai, giáo viên phụ trách nhất định sẽ chú ý tới bọn mình, cho nên bọn mình phải diễn sao cho giống như thật vậy đó.”. Hạ Tê Kình cây ngay không sợ chết đứng nói, “Ít nhất cũng phải cư xử như một cặp vợ chồng bình thường, có đúng không nè? Trang phục tình nhân này nọ thì thôi cho qua đi, tởm chết mất, thế nhưng lời nói và cử chỉ phải thân mật và gần gũi một chút mới được, như vậy không tính là quá phận đúng chứ? Kiểu giả vờ lơ đễnh gọi biệt danh của đối phương ấy, không quá đáng đâu ha?”

Thời Tự, “…?”

Hạ Tê Kình càng nghĩ càng hưng phấn, “Còn nữa, chẳng hạn như, hai đứa bọn mình cùng nhau bước vào cửa, nhưng mà Alpha thì phải ưu tiên chăm lo cho Omega yêu dấu của mình trước nha, vậy nên cậu phải giúp tôi mở cửa, đợi tôi vào rồi thì cậu mới theo sau, làm như thế người ngoài nhìn vào sẽ thấy cậu là một chàng trai lịch lãm biết săn sóc người khác. Tiếp đó, lỡ như giáo viên phụ trách kiếm chuyện với tôi, cố ý hỏi về thành tích thi này nọ, thân là một Alpha dịu dàng, chu đáo, cậu phải đứng ra bảo vệ cho tôi và hạ lệnh cho người giáo viên độc ác đó ngay lập tức ngậm miệng lại, tận lực bày ra dáng vẻ của một người bạn trai toàn năng.”

Nói tới vế sau, hai mắt của Hạ Tê Kình ngay lập tức phát sáng, “Đúng, chính là như vậy, sau này mỗi khi giáo viên phụ trách tới tìm tôi, cậu nhất định phải thay tôi cản lại, cô ấy sẽ không nảy sinh nghi ngờ gì nữa, còn đặc biệt tán dương cậu là một người rất có tinh thần trách nhiệm đấy.”

Những lời này của Hạ Tê Kình có đến chín phần giả, một phần thật.

Cái gì mà trách nhiệm của một Alpha với người yêu, bạn trai toàn năng này nọ tất cả đều là nói bậy hết, cậu hoàn toàn không có hứng thú với cách đối đãi mà Thời Tự dành cho mình, đơn giản là vì từ năm nhất tới giờ cậu bị giáo viên phụ trách đeo bám quá lâu, chỉ cần có thể khiến cho người ta ăn quả đắng là cậu vui bất chấp. Trong mắt các vị giáo sư, Thời Tự chính là con cưng của trời, giáo viên phụ trách yêu thích cậu ta tới mức hận không thể thu nhận làm con nuôi. Vừa nghĩ tới sau này có thể lôi Thời Tự ra làm lá chắn đẩy lùi những buổi tọa đàm khiến người ta ghét vào sáng sớm kia, Hạ Tê Kình kích động tới mức muốn chạy quanh một vòng.

“Thế nào, thế nào?”. Hạ Tê Kình háo hức nhìn về phía Thời Tự, “Tôi giúp cậu đối phó với ông ngoại thì cậu phải giúp lại tôi, công bằng chứ hả?”

Thời Tự ngẩng đầu lên nhìn trần nhà, “Có vẻ không ổn lắm thì phải? Chuyện của ông ngoại được ghi rõ bên trong hợp đồng mà trong đó không hề nhắc đến việc tôi phải giúp cậu ứng phó với giáo viên phụ trách.”

Hạ Tê Kình bị hắn vạch trần ngay tại chỗ nhưng vẫn không hề chột dạ, “Tiện tay giúp đỡ thôi, hỗ trợ nhau mà.”

Thời Tự từ chối cho ý kiến, hắn nhìn đồng hồ và nói, “Đến giờ tắm rửa đi ngủ rồi.”

Hạ Tê Kình cố gắng thuyết phục, “Cậu xem, làm như vậy cậu cũng đâu có thiệt thòi gì, lai còn có thể khiến cho người ta thấy dáng vẻ của một Thời Thần dịu dàng, chu đáo, sau này hợp đồng kết thúc, giáo viên phụ trách biết được chuyện hôn nhân giả lắm khi còn vui vẻ gả luôn con gái cho cậu đó.”

Con gái của giáo viên phụ trách là một ngôi sao nổi tiếng, từng theo học tại Học viện Điện ảnh & Truyền hình Thủ đô, người này từng thủ vai nữ chính trong một bộ phim thanh xuân, cực kỳ hoạt bát và đáng yêu. Nữ minh tinh có ghé qua trường hồi đầu năm, tuy rằng đeo cặp kính râm to bản che nửa khuôn mặt nhưng vẫn có thể thấy được làn da trắng ngần và những đường nét thanh tú trên gương mặt, là vì đặc biệt tới thăm mẹ nên mới đến. Đám sinh viên chen chúc tầng tầng lớp lớp, vây chặt toàn bộ ký túc xá đến con kiến còn không lọt qua nổi. Sau đó giáo viên phụ trách phải đích thân ra mặt cảnh cáo rằng bất cứ ai ở lại không chịu đi sẽ bị bắt tham gia khóa học sáng sớm và ngồi nghe tọa đàm cả buổi, thế nên đám đông mới miễn cưỡng giải tán.

Thời Tự nhíu mày, “Nói nhăng nói cuội gì thế?”

Hạ Tê Kình cho rằng Thời Tự là đang chê cậu nói nhiều vì vậy mới thè lưỡi lên tiếng, “Đùa chút thôi.”

Vẻ mặt của hắn thoáng lạnh lùng, chắc là vì không muốn người khác xía vào đời sống tình cảm của mình.

Hạ Tê Kình cũng biết mình lỡ lời nên mới ngượng ngùng ngậm miệng lại.

Thời Tự đứng lên, mắt nhìn di động rồi nói, “Sáng mai bảy giờ rưỡi phải rời giường, không được dậy trễ.”

Hạ Tê Kình mím môi, bất đắc dĩ theo sát hắn.

Thời Tự tìm một bộ đồ ngủ sạch sẽ đưa cho cậu chàng, chính bản thân hắn cũng trở về tắm rửa.

Trong nháy mắt lúc Thời Tự xoay người rời đi, Hạ Tê Kình kìm lòng không đậu than thở một câu, “Hầy, chủ yếu là do tôi nghĩ tới chuyện, tương lai khi hết hạn hợp đồng, hai đứa bọn mình sẽ không thể xuất hiện cùng nhau được nữa…”

Âm cuối thậm chí còn kéo dài, nghe qua sẽ cho cảm giác có chút luyến lưu bồi hồi.

Bóng lưng của Thời Tự bỗng dưng khựng lại.

Hạ Tê Kình tiếp tục nói, “… Tôi phải tận dụng thời cơ này chiết xuất thêm giá trị sử dụng, thế thì tương lai tôi mới được nhờ nha!”

Lời nói chứa đựng tiếng thở than vô cùng chân thành.

Thời Tự vung tay, nặng nề bước về phía trước, bóng lưng hiện ra đôi chút thở phì phò.

Hạ Tê Kình thắc mắc, “Sao lại giận rồi? Tui không nói gì hết mà.”

Hạ Tê Kình là một con cú đêm chính hiệu, mười giờ rưỡi tắm rửa xong trèo lên giường, căn bản là ngủ không được trong khi Thời Tự sau khi quay về phòng thì tắt đèn, mặc kệ cậu tự mình đi ngủ rồi, cậu đành phải ở trong căn phòng kế bên, giương mắt lên nhìn.

Gian này nhỏ hơn so với phòng của Thời Tự, vách tường màu xanh lá nhạt, bàn, ghế, giường và giá sách nhỏ không cao đến thắt lưng. Bên trên giá sách chứa đầy tranh ảnh và từ điển Tiếng Anh của trẻ em, ngoài ra thì không còn gì khác nữa.

Hạ Tê Kình đoán gian phòng này rất có thể là nơi mà Thời Tự đã ở khi còn bé, nhưng lý do tại sao cậu ta lại dọn sang phòng mới chỉ cách căn cũ có một cái vách tường thì cậu lại không thể hiểu nổi. Giường trong phòng có kích cỡ phù hợp với một người lớn trưởng thành chứ không phải dành cho đứa nhỏ, chẳng lẽ cậu nói đúng rồi, Thời Tự thật sự có em gái? Hay là nói, họ hàng nhà cậu ta có con nít thường xuyên tới đây ở cho nên mới chuẩn bị một căn phòng thiếu nhi đơn giản? Hạ Tê Kình suy đoán tới mức đau đầu, thế là quyết định không nghĩ nữa, cậu nằm ở trên giường chuẩn bị ngủ, thế nên mới mở ra Wechat. Mặc dù đã khuya nhưng vẫn có hơn 99+ tin nhắn hoạt động sôi nổi, đột nhiên có một cái thông báo nhảy ra bên trong vô số bức ảnh hoạt động thường ngày của Thời Tự.

Ban nhạc Andromeda sẽ tới biểu diễn vào tuần tới a a a a a a a a a a a!

Gì gì gì gì gì? Ban nhạc nào?

Tui biết nè! Các thành viên trong nhóm đều tốt nghiệp từ trường mình ra đấy, thành lập chưa được ba năm mà đã có thể đến biểu diễn chủ chốt ở lễ hội âm nhạc rồi, hát chính đẹp trai dã man!!!

Hát chính hình như tên là Diệp Vọng thì phải?

Chính là anh ấy a a a a a a a a a!



Diệp Vọng, Hạ Tê Kình nhìn chằm chằm cái tên kia sau đó tuôn ra một tràn thở dài thườn thượt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện