EDITOR: LAM

Sáng ngày hôm sau, Hạ Tê Kình vẫn thức dậy trễ, giờ giấc sinh hoạt bình thường của cậu là 0 giờ đi ngủ, 10 giờ dậy và nếu trong lúc đó ngủ không được thì có thể trở mình chơi game. 

Thời Tự có đến gõ cửa vào lúc 7 giờ nhưng Hạ Tê Kình không nghe thấy. Mười phút sau hắn lại đến gõ thêm lần nữa, Hạ Tê Kình hãy còn ngái ngủ, đầu óc có hơi tỉnh táo nhưng thân thể thì lại không cho phép cậu cử động.

Thời Tự là một con người có giáo dưỡng, hắn tuyệt nhiên không thể lỗ mãng xông vào vén chăn của người ta lên vì vậy chỉ đành kiên nhẫn gõ đi gõ lại nhiều lần, gõ cho đến khi Hạ Tê Kình cuối cùng dụi mắt đứng dậy.

Hạ Tê Kình ôm một bụng cáu kỉnh chạy ra mở cửa, đầu tóc rối tung hệt như cái ổ gà.

Cửa mở, cánh tay của Thời Tự khựng lại giữa không trung, hắn nhìn Hạ Tê Kình bằng một ánh mắt đầy trịch thượng, “Tôi cứ tưởng cậu không muốn tỉnh lại nữa.”

Hạ Tê Kình, “Sáng nay tôi không có lịch học.”

“Tôi thì có.”. Thời Tự nói rõ ràng, “Tiết thứ ba và thứ tư của buổi sáng, câu lạc bộ bước nhảy có chiêu sinh khóa biểu diễn, tôi muốn tới hỗ trợ.”

“Vậy câu đi đi.”. Hạ Tê Kình cau có nói, “Tôi ngủ tiếp đây, ngủ dậy tôi cam đoan với cậu là sẽ không sờ loạn đồ đạc, chăn gối tôi cũng sẽ xếp lại gọn gàng rồi mới đến trường.”

Thời Tự, “Không được.”

Hạ Tê Kình lùi một bước tiến ba bước, cậu hơi cụp mắt xuống, giả vờ ướt át đáng thương, “Cậu không tín nhiệm tư cách con người tôi sao?”

Thông thường, nếu đã nói đến mức này thì chủ nhà sẽ nhanh chóng phủ nhận sau đó nói rằng mình cảm thấy yên tâm và tin tưởng vào khách, thế nhưng Thời Tự vậy mà lại gật đầu một cái, “Đối với một kẻ thậm chí còn không thể dậy đúng giờ như cậu thì chuyện không tín nhiệm chẳng phải rất bình thường à?”

Hạ Tê Kình tức đến nỗi muốn cắn người.

Thời Tự tiếp tục nói, “Buổi học của câu lạc bộ bước nhảy đường phố cậu cũng phải tham gia.”

Hạ Tê Kình xém chút nữa nhảy dựng lên, “Tại sao?! Lớp học thử đâu phải là môn bắt buộc, lần trước muốn đi nhưng giờ tôi hết hứng rồi, tôi xin rút khỏi câu lạc bộ là được chứ gì?”

Thời Tự rũ mắt xuống nhìn cậu, “Ồ? Không hài lòng với chương trình học hay sao?”

Phí lời, dĩ nhiên là không hài lòng rồi.

Lần trước Hạ Tê Kình ngoài ý muốn tiến vào kỳ phát tình, Thời Tự đùa bỡn cậu từ đầu tới cuối khiến cho cậu có cảm giác mình như kiểu bị lột đồ công khai trước đám đông ấy, báo hại cậu mất hết mặt mũi, trốn còn không kịp đây nè.

Còn bắt tui đi học, học cái quần!

Cơ mà những lời thế này, tốt nhất đừng nên nói ra thì hơn, giờ mà mở miệng chẳng khác nào bị lột đồ thêm lần nữa, là đàn ông không thể mất hết thể diện được.

Hạ Tê Kình vờ như ta đây bình thản lắm, “Không có gì bất mãn hết, chỉ là tôi không thích đến nữa. Học kỳ này tôi muốn tham gia khóa học tổng quan, nào là trà đạo, đồ gốm, lịch sử văn minh Ai Cập, phong cách giám định và thưởng thức Baroque (*), ây dô, tôi bận tối mắt tối mũi nên không rảnh.”

Thời Tự, “Vậy lần trước sao lại có thời gian để đi học thử?”

Hạ Tê Kình, “Thì phải thử mới biết là không hợp đó, ôi chao, tính linh hoạt của cơ thể tôi không tốt, cũng chẳng còn cách nào khác nha.”

“Vậy cậu còn tới lớp bóng rổ làm gì?”

“Đấy là bởi vì…”. Hạ Tê Kình nói tới đây thì dừng lại, may là chưa khai ra sự thật, “Tôi giúp bạn cùng phòng chọn môn nhưng lại không để ý nên đã đăng nhập bằng tài khoản cá nhân của mình, lúc đấy không cẩn thận nhấn nhầm vào môn bóng rổ.”

Vì muốn cường điệu tính chân thật của lời nói, Hạ Tê Kình còn thêm mắm dặm muối, “Bạn cùng phòng của tôi chắc cậu cũng biết, tên là Lâm Dữ Thiên, học chung trường cấp ba với cậu đó.”

Lúc bấy giờ, Lâm Dữ Thiên, người đang ở bên trong căn tin nhà trường gặm bánh bao đột nhiên hắt hơi một cách đầy khó hiểu.

Thời Tự nín thinh nhìn cậu, không nói lời nào.

Hạ Tê Kình bất thình lình ngộ ra, “Không phải chứ? Dáng vẻ của cậu trông cứ như muốn tôi đi học vậy đó.”

Đôi con ngươi đen láy của Thời Tự nhìn chằm chằm vào cậu, đuôi mắt hẹp dài, vẫn duy trì bộ dạng lặng im như cũ.

Thời Tự không phủ nhận khiến cho Hạ Tê Kình thoáng sửng sốt, cậu hất cằm lên, ngả ngớn nói, “Cậu quyến luyến tôi đến thế sao? Vậy thì năn nỉ tôi đi, năn nỉ tôi thì họa may tôi suy nghĩ lại.”

Căn biệt thự của Thời Tự tuy rằng được xây theo lối kiến trúc song lập (1) nhưng lại có ánh sáng và thông gió rất tốt, ban công thoáng đãng từ trần đến sàn sạch sẽ và sáng sủa, rèm trắng bay trong gió, tựa như cánh bướm la đà.

Thời khắc này, ánh mặt trời xuyên qua thấu kính thủy tinh chiếu rọi vào trong, phả lên khuôn mặt tươi cười ngả ngớn của Hạ Tê Kình, những sợi lông tơ mỏng manh cũng theo đó bại lộ một cách triệt để. Cậu bé con vừa mới ngủ dậy, tóc tai bù xù nhưng trông không hề luộm thuộm mà là biếng nhác tỏa ra chút hương vị của sữa non, cậu bé ngẩng đầu lên, trên mặt khô ráo, sạch sẽ như một quả vải thiều mới được bóc vỏ.

Thời Tự không thể cảm nhận được mùi tin tức tố còn sót lại của Omega khi mới rời giường thế nhưng hắn vẫn có thể ngửi thấy mùi cơ thể thoang thoảng hương sữa non.

Rất…

Rất giống một cơn ảo giác chẳng thể tỏ bày, hơi thở khẽ khàng lan tràn vào một buổi sáng se lạnh, qua loa, lười biếng, bốc đồng, hoảng hốt, trong lành, bén nhọn, mềm mại, khiến cho cả làn da lẫn khứu giác của hắn trở nên nhạy cảm dị thường. 

Ngay tại sáng sớm, bảy giờ mười tám phút hai mươi lăm giây, thình lình ập đến, không hẹn mà tới.

Hạ Tê Kình vốn tưởng Thời Tự sẽ giống như dĩ vãng không chút nể nang đá đểu mình. 

Song, bất ngờ là Thời Tự chỉ trố mắt ra nhìn trong chốc lát, hắn ngập ngừng, nhỏ giọng nói, “Cậu đừng rút lui khỏi câu lạc bộ, có được không?”

Hạ Tê Kình, “… Hả??”

Hạ Tê Kình sốc toàn tập, chuyện gì vậy trời? Thế giới này bị làm sao đấy? 

Thời Tự như này là đang cầu xin tui đó ư?! Là tui điên rồi hay là thế giới này điên rồi??? Hạ Tê Kình vốn là ôm một bộ tâm tình chuẩn bị kháy trở lại nhưng mà chuyện xảy ra khiến cho cậu không biết phải nói gì hơn.

Tại bên trong một trận yên lặng dài dằng dặc không có lấy một tiếng động, cậu bỗng dưng nhận ra bầu không khí dần trở nên khó tả.

Hai người đang nói chuyện với nhau mà đột nhiên ngắt quãng, một là bởi vì quá thân thiết, thân tới mức như dùng chung một cơ thể, không cần mở miệng, chỉ một cái ánh mắt là đã có thể hiểu nhau; hai là do không hợp cạ, ông nói gà bà nói vịt, không thể tiếp tục cuộc đối thoại nên mới chọn cách im lặng, tránh trường hợp càng nói càng tồi tệ hơn. 

Hạ Tê Kình ngẫm nghĩ, cậu và Thời Tự hoàn toàn không thuộc bất kỳ trường hợp nào trong này cả, lời nói của Thời Tự khá mập mờ, giọng điệu hàm súc không rõ nghĩa, thế nên cậu chẳng dám đoán mò, càng chẳng dám tùy tiện hỏi lý do, chỉ có thể lặng thinh không nói.

Càng im lặng thì sự quái đản lại càng rõ ràng.

Thời Tự đang nhìn Hạ Tê Kình, dùng chữ “Nhìn” để hình dung thì có vẻ không chính xác lắm, nói đúng hơn thì phải là “Quan sát”. Hắn quan sát gương mặt cậu chàng một cách cẩn thận, từ trán đến cằm, từ mắt đến mũi đến miệng, như thể trước kia hắn chưa từng chân chính nhìn qua.

Hạ Tê Kình đột nhiên có cảm giác kỳ lạ, Thời Tự dùng một loại ánh mắt gần như là dịu dàng và lả lướt để “Mơn trớn” cậu. Cậu từng chứng kiến qua khá nhiều kiểu nhìn, đôi khi sắc lẹm như dao, có lúc lại gai góc đầy mình, thỉnh thoảng thì như ánh sáng trôi nổi, lắm khi lại là mặt nước sâu thẳm. Tuy nhiên, loại như của Thời Tự thì cậu chưa bao giờ được thấy.

Êm ái, bằng phẳng, gần trong gang tấc.

Khoảng cách sát sao, cũng quá thân mật, khiến cho cậu rất muốn bỏ chạy.

Nội tâm Hạ Tê Kình rít gào, tui chỉ rút khỏi câu lạc bộ bước nhảy thôi mà, có nhất thiết phải hùng hổ dọa người thế không?!

Hạ Tê Kình bồn chồn không dứt trước ánh nhìn được xưng là “Nhẹ nhàng nuốt chửng” kia.

Đương lúc sắp không trụ được nữa, chuẩn bị hét lên thì Thời Tự lại thu hồi ánh mắt, thong thả lên tiếng, “… Cậu đỏ mặt nha.”

Chú thích:

vomnha9(*) Nguyên văn 巴洛克 – “Baroque” là một phong cách nghệ thuật thịnh hành ở châu Âu từ năm 1600 đến năm 1750, có nguồn gốc từ Ý trong thời kỳ cải cách kháng nghị và được phát triển ở hầu hết các khu vực của Châu Âu tin vào Công giáo. Sau đó, với sự lan rộng của Công giáo, ảnh hưởng của nó đã vươn xa đến tận Châu Mỹ Latinh và các nước Châu Á. Baroque là một phong cách nghệ thuật có ảnh hưởng sâu sắc đến thời gian và không gian, sự nổi lên của nó có liên quan chặt chẽ đến tôn giáo thời bấy giờ. (Theo baidu)

Biệt thự song lập là gì - City Review(1) Nguyên văn 复式结构 – Biệt thự có kết cấu song lập là biệt thự có 3 mặt sân vườn và 1 mặt tường chung. Là 2 căn nằm chung trên một khu đất có lối đi riêng biệt, có thể đối xứng hoặc không đối xứng với nhau. Tuy là 2 căn biệt thự nhưng nhìn từ ngoài vào chỉ là một căn. Tóm lại biệt thự song lập là biệt thự có 2 cửa chính, 2 khối nhà đồng dạng và liên kết với nhau. (Nguồn: nhadep.ktv )
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện