Editor: Chicken Twins

Cố Ỷ Dương càng ngày càng gần, Điền Mật cũng thấy rõ ngũ quan của hắn, giống hệt như trong giấc mơ.

Chỉ là trong mơ, khuôn mặt hắn nghiêm nghị, xa cách.

Lúc này, Cố Ỷ Dương mạnh mẽ, tinh thần phấn chấn, áo choàng màu đỏ sậm của hắn tùy ý phất lên trong gió, thoạt nhìn vô cùng uy phong.

''Uy--'' Cố Ỷ Dương cách Điền Mật khoảng một trượng thì ghìm dây cương cho ngựa dừng lại, sau đó xoay người xuống ngựa, giơ tay gỡ cái mũ trên đầu xuống, kẹp dưới nách, bước nhanh về phía Điền Mật.

Hắn nở nụ cười rạng rỡ, khuôn mặt anh tuấn nghiêm nghị dường như đang tỏa sáng dưới ánh mặt trời, trong ánh mắt chỉ có hoài niệm.

''Mật Nhi!'' Hắn đi tới trước mặt Điền Mật thì dừng lại, xác định là nàng bèn gọi một tiếng. Điền Mật ngửa đầu nhìn hắn.

Hắn rất cao, so với Âu Dương Túc Ngọc không khác nhau là mấy, khoảng chừng một mét tám mươi lăm, ban đầu tươi cười, đột nhiên Điền Mật bật khóc, cảm nhận được tình thân, muốn ỷ lại vào ca ca, nàng dường như muốn đem tất cả ủy khuất hòa vào nước mắt.

''Ca ca!''

Nhìn thấy Điền Mật khóc, Cố Ỷ Dương có chút bối rối, vươn tay lau những giọt nước mắt trên khuôn mặt Điền Mật: ''Đừng khóc, đừng khóc, chẳng phải ca ca của muội đã quay trở về rồi đây sao!?'' Bàn tay hắn xoa xoa khuôn mặt mềm mại của Điền Mật, hai bên má có cảm giác hơi đau, nhưng trong lòng nàng lại cảm thấy vô cùng ấm áp.

Cảm giác rất chân thực, mới khiến Điền Mật đem thực tế tách ra khỏi giấc mơ, Cố Ỷ Dương đang sống sờ sờ trước mặt nàng, sẽ không bị chết đi như trong cốt truyện.

''Vâng--'' Điền Mật gật đầu, bước về phía trước rồi nhào vào lòng Cố Ỷ Dương.

Cả người Cố Ỷ Dương cừng đờ, sau đó nở nụ cười cưng chiều, đưa tay ôm lấy Điền Mật: ''Được rồi, ca ca đã trở về, nhìn muội này, một chút cũng không thay đổi, vẫn thích khóc nhè.''

Nói xong, tựa như nhớ ra cái gì đó, đưa tay đẩy bả vai Điền Mật ra khỏi lồng ngực mình, sau đó khom người, nhìn thẳng Điền Mật: ''Thân thể của muội đã tốt hơn chút nào chưa? Sao lại mặc y phục mỏng manh như vậy mà chạy ra ngoài này rồi? Ánh mắt hắn tràn ngập thân thiết, trong kí ức hắn, Điền Mật gầy gò nhỏ bé, bởi vì bị rơi xuống nước, nên thân thể mới yếu ớt như vậy.

''Bây giờ muội muội của huynh đã hoàn toàn khỏe mạnh!'' Điền Mật nhếch môi cười, trên khuôn mặt vẫn còn vương nước mắt, đôi mắt trắng đen rõ ràng, vì nước mắt cọ rửa qua, nên càng thêm trong suốt.

Cố Ỷ Dương quan sát Điền Mật từ trên xuống dưới một phen, phát hiện quả thực nàng rất hoạt bát, với lại sắc mặt hồng hào, cũng không quá gầy yếu, lúc này mới cảm thấy yên tâm.

''Ha ha -- Ỷ Dương lập công lớn rồi! Giỏi lắm!'' Vĩnh Ninh Vương cùng Điền Khiếu đi tới, nhìn Cố Ỷ Dương, giống như đang nhìn con trai của chính mình vậy.

Còn Điền Khiếu thì trưng ra khuôn mặt thối hoắc, quay đầu sang một bên, nhất quyết không muốn nhìn mặt Cố Ỷ Dương.

Cố Ỷ Dương buông Điền Mật ra, bước về phía Vĩnh Ninh Vương chắp tay: ''Vương gia!'' Sau đó liếc Điền Khiếu một cái, nhếch môi nở nụ cười mang theo hàm ý khác: ''Thế tử.''

Điền Khiếu nghiêng đầu nhìn hắn, sắc mặt càng thêm âm trầm, hắn cảm thấy dường như Cố Ỷ Dương đang cười nhạo hắn, cười nhạo hắn ngoại trừ thân phận thế tử của Vĩnh Ninh Vương ra, còn lại chẳng có gì.

Mà hắn, Cố Ỷ Dương, chỉ dựa vào năng lực của chính mình, mà trở thành tam phẩm Vân Huy tướng quân.

Hai bàn tay hắn siết chặt, kiềm chế ý muốn đè Cố Ỷ Dương xuống đất hung hăng đánh một trận như khi còn bé. Hừ lạnh một tiếng, không nói gì.

Cố Ỷ Dương chẳng thèm để ý, chỉ nghiêng đầu nhìn ngó xung quanh cửa vương phủ, nhưng không nhìn thấy người mà mình muốn gặp, hắn có chút nghi hoặc, quay đầu nhìn Điền Mật.

''Mật Nhi, mẫu thân đâu?''

Câu hỏi của hắn khiến cho Vĩnh Ninh Vương và Điền Mật thay đổi sắc mặt, trên khuôn mặt hai người đều lộ ra vẻ lo lắng, chỉ là, suy nghĩ lại không giống nhau.

Điền Mật nắm lấy cánh tay Cố Ỷ Dương, mở miệng muốn nói, lại bị một tiếng thét cắt đứt.

''Cố Ỷ Dương! Nữ nhân này là ai? Tại sao ngươi lại cùng nàng ta ôm ôm ấp ấp như vậy?''

Điền Mật quay đầu nhìn, lúc này mới phát hiện, đội quân đã tiến đến phía sau các nàng, đi theo còn có một chiếc xe ngựa. Lúc này, trên xe xuất hiện một nữ tử mặc y phục màu tím đen, nàng buộc tóc đuôi ngựa, nước da màu vàng nhạt, ngũ quan tinh xảo, có vẻ anh khí mười phần, giữa mi tâm còn có một đóa hoa màu tím đậm đang nở.

Nàng mở to đôi mắt, trên cánh tay có một con hắc xà nhỏ dài quấn vòng quanh, nếu con rắn kia không nhẹ nhàng thè lưỡi, thì Điền Mật cũng không chú ý đến nó.

Cái nữ nhân anh khí mười phần này, hiện tại đang căm tức nhìn nàng và Cố Ỷ Dương, giống như đang bắt gặp tướng công mình đang yêu đương vụng trộm với tình nhân vậy, Điền Mật có chút không giải thích được.

''Mật Nhi, vị này chính là con gái của thủ lĩnh liên minh tộc, Mạc Nạp.'' Cố Ỷ Dương liếc mắt nhìn Mạc Nạp, sau đó giới thiệu thân phận của Mạc Nạp cho Điền Mật.

Điền Mật gật đầu, sau đó buông tay Cố Ỷ Dương ra, hướng về phía Mạc Nạp chào hỏi: ''Xin chào Mạc Nạp cô nương.''

Ai cũng nhìn ra Điền Mật xinh đẹp hơn Mạc Nạp, Mạc Nạp đương nhiên cũng nhìn ra điều này, cho nên, khi nhìn thấy Điền Mật và Cố Ỷ Dương thân thiết như vậy, cảm giác nguy cơ nổi lên. Đối với chuyện Điền Mật lễ phép chào hỏi, Mạc Nạp không trả lời nàng, trực tiếp nhảy từ trên xe ngựa xuống, đi tới chỗ Cố Ỷ Dương và Điền Mật đứng. Động tác của nàng không có nửa điểm rụt rè và thục nữ của nữ tử Nam Diệu quốc, mà giống như những nam tử khác, bước lớn đi tới.

Bước đến chỗ hai người chỉ còn cách một cánh tay, Mạc Nạp dừng lại, đưa tay chỉ vào mũi Điền Mật, ánh mắt thì nhìn chằm chằm Cố Ỷ Dương: ''Nàng ta là ai?!'' Giọng Nam Diệu của nàng hơi khó nghe, thanh âm cũng có chút thiên về trung tính.

Đối với cử chỉ của nàng, Cố Ỷ Dương có chút tức giận, trực tiếp vươn tay kéo Điền Mật về phía sau lưng mình để che chở, sau đó trừng mắt nhìn Mạc Nạp: ''Đây là muội muội của ta, Điền Mật.''

Nghe những lời của Cố Ỷ Dương, nàng ta ngay lập tức ngây người. Sau đó thái độ biến đổi nhanh chóng, nàng mỉm cười, lộ hàm răng trắng noãn, trong ánh mắt mang theo ý cười: ''Hóa ra là muội muội nha! Xin lỗi ha ha, muội muội, tẩu tử đã hù dọa ngươi rồi!? Tẩu tử còn tưởng rằng tiểu kĩ nữ nhà ai không biết xấu hổ muốn cướp nam nhân với ta đây!''

Điền Mật đứng phía sau Cố Ỷ Dương nghiêng đầu nhìn, bị lời nói của nàng ta dọa, hoảng sợ há to miệng. Tẩu, tẩu tử? Nàng chớp chớp mắt, ngẩng đầu nhìn Cố Ỷ Dương, hy vọng Cố Ỷ Dương có thể cho nàng đáp án.

Kết quả Cố Ỷ Dương nghe xong lời Mạc Nạp nói, lập tức hai bên tai đỏ lên, thẹn quá thành giận liếc mắt trừng Mạc Nạp lần nữa: ''Chớ nói lung tung!''

Sau đó hắn cúi đầu nhìn Điền Mật đang chờ hắn trả lời, có chút lúng túng ho khan một tiếng: ''Chuyện đó, ca ca còn phải vào cung yết kiến, những chuyện khác đợi ca ca trở về sẽ nói cho muội, ha ha! Được rồi, muội chuyển lời cho mẫu thân biết, ta đã mang về cho người một món quà, đợi xuất cung trở về sẽ tặng cho người, dĩ nhiên, cũng không thể thiếu phần của muội được!'' Nói xong, Cố Ỷ Dương nhéo nhéo cái mũi Điền Mật, đội lại chiếc mũ lên đầu, sau đó đưa mắt ra hiệu cho Mạc Nạp, ý bảo nàng quay trở về xe ngựa.

Mạc Nạp gật đầu, lại nhìn Điền Mật mỉm cười: ''Muội muội, tối nay tẩu tử sẽ đến tìm ngươi ha ha!'' Sau đó mới trở về xe ngựa.

Cố Ỷ Dương ngồi trên lưng ngựa, cùng Vĩnh Ninh vương chào hỏi một tiếng, dẫn mọi người thúc ngựa rời khỏi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện