Editor: HD
Điền Mật nhìn bóng lưng Cố Ỷ Dương rời đi, trong lòng có chút nặng nề.
Nàng không biết, phải nói cho Cố Ỷ Dương thế nào, mới có thể giảm bớt bi thương cho hắn.
Vĩnh Ninh vương cũng nhíu chặt mày, dựa trên lời nói của Cố Ỷ Dương trước khi rời đi, ông ta nghe hiểu, nhưng mà, ông ta đi đâu tìm Như phu nhân đây? Ông ta quay đầu nhìn Điền Mật, nghĩ nghĩ, cười với Điền Mật: “Mật Nhi à, ngươi xem, Ỷ Dương còn chưa biết tin Như phu nhân qua đời, bây giờ Ỷ Dương vừa mới thắng trận trở về, lại lập được công lớn, không cần nói rõ chuyện Như phu nhân để đả kích hắn, chi bằng, đến lúc đó, nói Như phu nhân bệnh qua đời?”
Điền Mật ngước mắt nhìn ông ta, trong lòng cười lạnh, trên mặt vẫn ra vẻ ngoan hiền dịu dàng: “Vương gia nói rất đúng, Mật Nhi biết phải nói với ca ca thế nào. Vương gia yên tâm.”
Lúc này Vĩnh Ninh vương mới hài lòng gật đầu, ngẫm nghĩ lại, phải bảo Vĩnh Ninh vương phi căn dặn bọn hạ nhân không được lên tiếng, giấu giếm tuyệt đối chuyện năm xưa.
Ông ta tin tưởng Điền Mật sẽ nghe lời mình, bởi vì ông ta cho rằng, nữ nhi tòng phụ, xuất giá tòng phu.
Cho nên, ông ta hoàn toàn không ngờ, Điền Mật đối với ông ta chính là bằng mặt không bằng lòng.
Điền Mật trở về Như Mộng viên, hiện tại Cố Ỷ Dương quay về, không cần phải gấp gáp đi kiếm thêm điểm hảo cảm từ Âu Dương Túc Ngọc. Nên để cho Vĩnh Ninh vương và Điền Khiếu trả giá thật nhiều trước đã.
Trời sập tối Cố Ỷ Dương mới quay lại, Vĩnh Ninh vương bày tiệc đãi hắn.
Tất cả gia quyến cùng nhau dùng bữa tối, ít nhất ở bên ngoài mọi người đều có vẻ hòa thuận.
Có điều, khi Cố Ỷ Dương hỏi Như phu nhân, sắc mặt tất cả mọi người lập tức thay đổi. Những thị thiếp thứ xuất, đồng loạt buông đũa, sợ hãi cúi đầu.
Trong lòng Cố Ỷ Dương xuất hiện cảm giác không lành, hắn ngồi thẳng người, ánh mắt kiên định nhìn Vĩnh Ninh vương, hi vọng ông ta có thể cho hắn câu trả lời chính xác, năm năm sống trong quân đội, khí chất của hắn vô tình biến thành nghiêm nghị hơn.
Điền Mật không nói gì, chỉ im lặng, chờ Vĩnh Ninh vương mở miệng. Vĩnh Ninh vương nuốt một ngụm nước bọt, nhìn Cố Ỷ Dương khó khăn cười một tiếng: “Chuyện đó, Ỷ Dương à, Như phu nhân bà ấy, hai năm trước đột nhiên bị bệnh nặng rồi qua đời.”
“Cái gì?!” Cố Ỷ Dương lập tức đứng dậy, hai tay chống lên bàn, bát đũa va chạm, phát ra tiếng vang nhỏ.
Khí chất của hắn quá mạnh mẽ, hoàn toàn không giống thiếu niên mười chín, địa vị thấp, luôn luôn cúi đầu hạ thấp sự tồn tại của chính mình.
“Ngươi lớn tiếng như vậy làm cái gì? Muốn hù dọa ai chắc? Như phu chết bệnh chết, là do bà ta đoản mệnh, có thể trách ai chứ!?” Điền Khiếu cũng đứng lên, quát Cố Ỷ Dương, dường như sợ bị thua Cố Ỷ Dương, hắn ta lớn giọng, đến nổi tĩnh mạch ngay cổ cũng nổi lên.
Vành mắt Cố Ỷ Dương đỏ hoe, cũng không so đo với Điền Khiếu, trong đầu chỉ vang lên câu hai năm trước Như phu nhân đột ngột bị bệnh nặng rồi qua đời, lặp đi lặp lại, giống như tiếng vọng trở lại.
Cơ thể hắn run nhè nhẹ, nhìn về phía Điền Mật, trong mắt mang theo khẩn cầu, như thể cầu xin Điền Mật đừng phá vỡ hi vọng của hắn.
Điền Mật ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt ẩn chứa nước, gật đầu: “Mẫu thân, quả thực bị bệnh nặng rồi qua đời.” Nói xong, nàng lập tức cúi đầu.
Cố Ỷ Dương lắc đầu, vẻ mặt hoàn toàn không dám tin, hắn xoay người chạy ra khỏi phòng ăn, chạy tới Như Mông viên.
Điền Mật nhìn theo bóng lưng Cố Ỷ Dương, sau đó đứng lên, quay sang nói với Vĩnh Ninh vương, “Vương gia, ta đi xem ca ca thế nào.”
Câu trả lời hồi nãy của Điền Mật khiến Vĩnh Ninh vương hết sức yên tâm, đối với yêu cầu của Điền Mật, ông ta gật đầu đồng ý.
Sau đó tiếp tục ăn cơm, vui vẻ hay không, tự bản thân mỗi người biết.
Điền Mật trở về Như Mộng viên, liền thấy Cố Ỷ Dương đi khắp nơi, trong miệng hắn thì thào gọi ‘mẫu thân’. Điền Mật đỏ mắt, nhớ tới thời điểm nàng vừa mới xuyên qua, nhìn thấy nữ nhân kia.
Nàng đi lên ôm Cố Ỷ Dương từ phía sau: “Ca ca, đừng tìm nữa, mẫu thân, không còn ở đây đâu.”
Thân thể Cố Ỷ Dương cứng đờ: “Mẫu thân ở đâu?” Giọng hắn có chút khàn, toàn thân đều tỏa ra cỗ khí đau thương.
Điền Mật hít cái mũi, nhẹ nói: “Đã mai táng, chôn mẫu thân ở trên đỉnh núi Minh Đình nơi bà sinh ra.” Như phu nhân xuất thân là người bình thường, bởi vì diện mạo thanh lệ, cho nên gia cảnh của trượng phụ đầu tiên không tệ, là người bán dược, một lần duy nhất bán nhầm dược. Người mua thuốc kia lai lịch không nhỏ, mà thuốc kia lại khiến chết người, vì vậy, Cố gia ngoại trừ Như phu nhân và Cố Ỷ Dương, tất cả đều đã chết.
Như phu nhân sinh ở trên núi Minh Đình, là do trước kia mẫu thân của Như phu nhân một lần nọ lên núi Minh Đình hái thuốc, trúng ngày sinh nở, cho nên sinh bà ấy trên núi.
Lúc trước, ca ca của Lạc Thu ra bãi tha ma tìm Như phu nhân, sau đó an táng bà.
Về sau, Điền Mật chọn ngày, hành lễ cúng bái cho Như phu nhân, xong dời bà ấy tới núi Minh Đình.
Cảm thấy Cố Ỷ Dương đã tỉnh táo hơn, Điền Mật liền buông Cố Ỷ Dương ra, hạ nhân trong viện đều trốn tránh. Chỉ có Lạc Thu đứng canh ở cửa viện.
Điền Mật kéo tay Cố Ỷ Dương, đi vào sương phòng.
Thân thể Cố Ỷ Dương vẫn còn hơi run rẩy, Điền Mật đóng cửa, xong quay đầu nhìn hắn.
Hốc mắt hắn đỏ hồng, nhưng nước mắt kiên cường không rơi xuống.
“Mẫu thân bà ấy không phải bị bệnh mà chết!” Điền Mật nhỏ giọng nói.
Cố Ỷ Dương lập tức hoàn hồn, nhìn về phía nàng: “Muội nói cái gì?”
“Ca ca, chúng ta phải báo thù cho mẫu thân! Phải cho những kẻ đã tổn thương mẫu thân, trả giá thật nhiều!” Điền Mật nhìn Cố Ỷ Dương, đôi mắt rưng rưng nhưng đầy cố chấp.
“Là ai?” Cố Ỷ Dương khàn giọng hỏi, mẫu thân chưa bao giờ tranh đoạt, cho dù mất đi sự sủng ái của Vĩnh Ninh vương, bà vẫn như cũ chăm sóc hắn và muội muội, sống trong tiểu viện này.
“Vĩnh Ninh vương, Tiếu phu nhân, hai năm trước, Vĩnh Ninh vương sủng hạnh mẫu thân, mẫu thân ngoài ý mang thai, Tiếu phu nhân liền hãm hại bà bảo bà tằng tịu với người khác, Vĩnh Ninh vương ở trước mặt mọi người, trước mặt muội, treo cổ mẫu thân.” Nói xong, nàng nắm tay Cố Ỷ Dương: “Ca ca, muội đã trừng trị Tiếu phu nhân, hai năm trước, muội dùng kế khiến Tiếu phu nhân nói ra chân tướng sự thật, Vĩnh Ninh vương giam bà ở trong viện, muội bảo Lạc Thu giả trang thành mẫu thân, Tiếu phu nhân kia có tật giật mình, bị dọa điên rồi. Hiện giờ nửa sống nửa chết. Vĩnh Ninh vương, huynh không quay lại, muội vẫn phải dựa vào ông ta, không làm được gì cả, chỉ có thể nhu thuận trước mặt ông ta.”
Giọng của nàng mang theo ma lực đủ khiến người ta trầm tĩnh, Cố Ỷ Dương hít sâu một hơi, ánh mắt dần dần thanh tỉnh: “Như thế, nói mẫu thân bị bệnh nặng qua đời, là Vĩnh Ninh vương bắt muội nói?”
Thấy Điền Mật gật đầu, đôi mắt Cố Ỷ Dương lập tức tối sầm, bên trong bắt đầu có gì đó khởi động.
“Huynh sẽ không bỏ qua cho ông ta!” Hắn cầm tay Điền Mật, nhìn cơ thể nhỏ xinh của nàng, thương tiếc xoa gương mặt nàng: “Muội muội, mấy năm nay, khổ cho muội rồi, về sau, ca ca tuyệt đối sẽ không để muội chịu khổ nữa.” Điền Mật gật đầu, trong mắt tràn đầy tin tưởng.
“Nói đủ chưa?”
Điền Mật nhìn bóng lưng Cố Ỷ Dương rời đi, trong lòng có chút nặng nề.
Nàng không biết, phải nói cho Cố Ỷ Dương thế nào, mới có thể giảm bớt bi thương cho hắn.
Vĩnh Ninh vương cũng nhíu chặt mày, dựa trên lời nói của Cố Ỷ Dương trước khi rời đi, ông ta nghe hiểu, nhưng mà, ông ta đi đâu tìm Như phu nhân đây? Ông ta quay đầu nhìn Điền Mật, nghĩ nghĩ, cười với Điền Mật: “Mật Nhi à, ngươi xem, Ỷ Dương còn chưa biết tin Như phu nhân qua đời, bây giờ Ỷ Dương vừa mới thắng trận trở về, lại lập được công lớn, không cần nói rõ chuyện Như phu nhân để đả kích hắn, chi bằng, đến lúc đó, nói Như phu nhân bệnh qua đời?”
Điền Mật ngước mắt nhìn ông ta, trong lòng cười lạnh, trên mặt vẫn ra vẻ ngoan hiền dịu dàng: “Vương gia nói rất đúng, Mật Nhi biết phải nói với ca ca thế nào. Vương gia yên tâm.”
Lúc này Vĩnh Ninh vương mới hài lòng gật đầu, ngẫm nghĩ lại, phải bảo Vĩnh Ninh vương phi căn dặn bọn hạ nhân không được lên tiếng, giấu giếm tuyệt đối chuyện năm xưa.
Ông ta tin tưởng Điền Mật sẽ nghe lời mình, bởi vì ông ta cho rằng, nữ nhi tòng phụ, xuất giá tòng phu.
Cho nên, ông ta hoàn toàn không ngờ, Điền Mật đối với ông ta chính là bằng mặt không bằng lòng.
Điền Mật trở về Như Mộng viên, hiện tại Cố Ỷ Dương quay về, không cần phải gấp gáp đi kiếm thêm điểm hảo cảm từ Âu Dương Túc Ngọc. Nên để cho Vĩnh Ninh vương và Điền Khiếu trả giá thật nhiều trước đã.
Trời sập tối Cố Ỷ Dương mới quay lại, Vĩnh Ninh vương bày tiệc đãi hắn.
Tất cả gia quyến cùng nhau dùng bữa tối, ít nhất ở bên ngoài mọi người đều có vẻ hòa thuận.
Có điều, khi Cố Ỷ Dương hỏi Như phu nhân, sắc mặt tất cả mọi người lập tức thay đổi. Những thị thiếp thứ xuất, đồng loạt buông đũa, sợ hãi cúi đầu.
Trong lòng Cố Ỷ Dương xuất hiện cảm giác không lành, hắn ngồi thẳng người, ánh mắt kiên định nhìn Vĩnh Ninh vương, hi vọng ông ta có thể cho hắn câu trả lời chính xác, năm năm sống trong quân đội, khí chất của hắn vô tình biến thành nghiêm nghị hơn.
Điền Mật không nói gì, chỉ im lặng, chờ Vĩnh Ninh vương mở miệng. Vĩnh Ninh vương nuốt một ngụm nước bọt, nhìn Cố Ỷ Dương khó khăn cười một tiếng: “Chuyện đó, Ỷ Dương à, Như phu nhân bà ấy, hai năm trước đột nhiên bị bệnh nặng rồi qua đời.”
“Cái gì?!” Cố Ỷ Dương lập tức đứng dậy, hai tay chống lên bàn, bát đũa va chạm, phát ra tiếng vang nhỏ.
Khí chất của hắn quá mạnh mẽ, hoàn toàn không giống thiếu niên mười chín, địa vị thấp, luôn luôn cúi đầu hạ thấp sự tồn tại của chính mình.
“Ngươi lớn tiếng như vậy làm cái gì? Muốn hù dọa ai chắc? Như phu chết bệnh chết, là do bà ta đoản mệnh, có thể trách ai chứ!?” Điền Khiếu cũng đứng lên, quát Cố Ỷ Dương, dường như sợ bị thua Cố Ỷ Dương, hắn ta lớn giọng, đến nổi tĩnh mạch ngay cổ cũng nổi lên.
Vành mắt Cố Ỷ Dương đỏ hoe, cũng không so đo với Điền Khiếu, trong đầu chỉ vang lên câu hai năm trước Như phu nhân đột ngột bị bệnh nặng rồi qua đời, lặp đi lặp lại, giống như tiếng vọng trở lại.
Cơ thể hắn run nhè nhẹ, nhìn về phía Điền Mật, trong mắt mang theo khẩn cầu, như thể cầu xin Điền Mật đừng phá vỡ hi vọng của hắn.
Điền Mật ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt ẩn chứa nước, gật đầu: “Mẫu thân, quả thực bị bệnh nặng rồi qua đời.” Nói xong, nàng lập tức cúi đầu.
Cố Ỷ Dương lắc đầu, vẻ mặt hoàn toàn không dám tin, hắn xoay người chạy ra khỏi phòng ăn, chạy tới Như Mông viên.
Điền Mật nhìn theo bóng lưng Cố Ỷ Dương, sau đó đứng lên, quay sang nói với Vĩnh Ninh vương, “Vương gia, ta đi xem ca ca thế nào.”
Câu trả lời hồi nãy của Điền Mật khiến Vĩnh Ninh vương hết sức yên tâm, đối với yêu cầu của Điền Mật, ông ta gật đầu đồng ý.
Sau đó tiếp tục ăn cơm, vui vẻ hay không, tự bản thân mỗi người biết.
Điền Mật trở về Như Mộng viên, liền thấy Cố Ỷ Dương đi khắp nơi, trong miệng hắn thì thào gọi ‘mẫu thân’. Điền Mật đỏ mắt, nhớ tới thời điểm nàng vừa mới xuyên qua, nhìn thấy nữ nhân kia.
Nàng đi lên ôm Cố Ỷ Dương từ phía sau: “Ca ca, đừng tìm nữa, mẫu thân, không còn ở đây đâu.”
Thân thể Cố Ỷ Dương cứng đờ: “Mẫu thân ở đâu?” Giọng hắn có chút khàn, toàn thân đều tỏa ra cỗ khí đau thương.
Điền Mật hít cái mũi, nhẹ nói: “Đã mai táng, chôn mẫu thân ở trên đỉnh núi Minh Đình nơi bà sinh ra.” Như phu nhân xuất thân là người bình thường, bởi vì diện mạo thanh lệ, cho nên gia cảnh của trượng phụ đầu tiên không tệ, là người bán dược, một lần duy nhất bán nhầm dược. Người mua thuốc kia lai lịch không nhỏ, mà thuốc kia lại khiến chết người, vì vậy, Cố gia ngoại trừ Như phu nhân và Cố Ỷ Dương, tất cả đều đã chết.
Như phu nhân sinh ở trên núi Minh Đình, là do trước kia mẫu thân của Như phu nhân một lần nọ lên núi Minh Đình hái thuốc, trúng ngày sinh nở, cho nên sinh bà ấy trên núi.
Lúc trước, ca ca của Lạc Thu ra bãi tha ma tìm Như phu nhân, sau đó an táng bà.
Về sau, Điền Mật chọn ngày, hành lễ cúng bái cho Như phu nhân, xong dời bà ấy tới núi Minh Đình.
Cảm thấy Cố Ỷ Dương đã tỉnh táo hơn, Điền Mật liền buông Cố Ỷ Dương ra, hạ nhân trong viện đều trốn tránh. Chỉ có Lạc Thu đứng canh ở cửa viện.
Điền Mật kéo tay Cố Ỷ Dương, đi vào sương phòng.
Thân thể Cố Ỷ Dương vẫn còn hơi run rẩy, Điền Mật đóng cửa, xong quay đầu nhìn hắn.
Hốc mắt hắn đỏ hồng, nhưng nước mắt kiên cường không rơi xuống.
“Mẫu thân bà ấy không phải bị bệnh mà chết!” Điền Mật nhỏ giọng nói.
Cố Ỷ Dương lập tức hoàn hồn, nhìn về phía nàng: “Muội nói cái gì?”
“Ca ca, chúng ta phải báo thù cho mẫu thân! Phải cho những kẻ đã tổn thương mẫu thân, trả giá thật nhiều!” Điền Mật nhìn Cố Ỷ Dương, đôi mắt rưng rưng nhưng đầy cố chấp.
“Là ai?” Cố Ỷ Dương khàn giọng hỏi, mẫu thân chưa bao giờ tranh đoạt, cho dù mất đi sự sủng ái của Vĩnh Ninh vương, bà vẫn như cũ chăm sóc hắn và muội muội, sống trong tiểu viện này.
“Vĩnh Ninh vương, Tiếu phu nhân, hai năm trước, Vĩnh Ninh vương sủng hạnh mẫu thân, mẫu thân ngoài ý mang thai, Tiếu phu nhân liền hãm hại bà bảo bà tằng tịu với người khác, Vĩnh Ninh vương ở trước mặt mọi người, trước mặt muội, treo cổ mẫu thân.” Nói xong, nàng nắm tay Cố Ỷ Dương: “Ca ca, muội đã trừng trị Tiếu phu nhân, hai năm trước, muội dùng kế khiến Tiếu phu nhân nói ra chân tướng sự thật, Vĩnh Ninh vương giam bà ở trong viện, muội bảo Lạc Thu giả trang thành mẫu thân, Tiếu phu nhân kia có tật giật mình, bị dọa điên rồi. Hiện giờ nửa sống nửa chết. Vĩnh Ninh vương, huynh không quay lại, muội vẫn phải dựa vào ông ta, không làm được gì cả, chỉ có thể nhu thuận trước mặt ông ta.”
Giọng của nàng mang theo ma lực đủ khiến người ta trầm tĩnh, Cố Ỷ Dương hít sâu một hơi, ánh mắt dần dần thanh tỉnh: “Như thế, nói mẫu thân bị bệnh nặng qua đời, là Vĩnh Ninh vương bắt muội nói?”
Thấy Điền Mật gật đầu, đôi mắt Cố Ỷ Dương lập tức tối sầm, bên trong bắt đầu có gì đó khởi động.
“Huynh sẽ không bỏ qua cho ông ta!” Hắn cầm tay Điền Mật, nhìn cơ thể nhỏ xinh của nàng, thương tiếc xoa gương mặt nàng: “Muội muội, mấy năm nay, khổ cho muội rồi, về sau, ca ca tuyệt đối sẽ không để muội chịu khổ nữa.” Điền Mật gật đầu, trong mắt tràn đầy tin tưởng.
“Nói đủ chưa?”
Danh sách chương