Tam vương gia là người rất bận rộn, vậy mà lại dùng hơn nửa ngày để đưa y đi dạo phiên chợ, hơn nữa nhìn dáng vẻ của vương gia thế nhưng còn cao hứng hơn kẻ ra ngoài thăm dò địa hình như y. Nếu hắn biết y là vì chuẩn bị chạy trốn mới ra đây, tính ra sẽ không vui nổi.
“Tử Trúc, đói chưa? Đến giờ dùng thiện rồi.” Tam vương gia dịu giọng hỏi. Lăng Ngạo nghiêng đầu, sau đó lại nhìn mặt trời. Bọn họ ra ngoài từ sớm, giờ đã sắp trưa, cũng nên dùng ngọ thiện rồi. Vương gia là thân thể thiên kim, chắc chịu đói không được. Trên thực tế y cũng rất đói, người đói bụng tâm tình sẽ kém đi. Lăng Ngạo gật đầu, trước hết phải đút no ngũ tạng rồi nói sau.
Tô Tử Trúc không thích bị người khác nhìn, cũng không muốn cùng tam vương gia đơn độc dùng thiện trong nhã gian, liền tìm một góc yên tĩnh, vừa không khiến người khác chú ý, hơn nữa tầm nhìn cũng tốt, có thể nhìn thấy phiên chợ náo nhiệt bên ngoài.
Phải nói hoàng đô này thật nhỏ a, ăn bữa cơm, cũng có thể đụng phải người quen. Khi thức ăn của họ vừa dọn lên, Lăng Ngạo mới vừa cầm đũa trong tay, chưa kịp vươn đũa ra, đã có người mở miệng: “Tử Trúc, ngươi đột nhiên đi mất, sao cũng không nói cho tại hạ một tiếng? Người không biết còn cho là tại hạ đãi khách không chu toàn!” Mấy câu này nói thật hay, Lăng Ngạo đen mặt, ngẩng đầu lên, trong mắt là sự khiêu chiến, cũng có lên án.
Là ngươi không trông lão tử cho tốt, mới khiến lão tử bị người ta mang đi. Lão tử để một người có thể làm cha lão tử yêu thương một trận, ngươi có để ý không!! Mẹ nó!
Hiên Viên Cẩm mấy ngày nay gầy đi rất nhiều, suốt ngày suốt đêm tìm kiếm Tô Tử Trúc, nơi có thể đảo lên đều đảo một phen, nhưng thế nào cũng không ngờ, y thế nhưng lại tới tam vương gia phủ, bọn họ có quan hệ gì? “Hiên Viên tướng quân, Tử Trúc là khách quý của bổn vương.” Vẻ bình dị gần gũi trên mặt tam vương gia khi Hiên Viên Cẩm đi tới gần đã biến mất sạch, đổi thành gương mặt mưu mô thâm sâu khi thượng triều, bá khí trên người cũng trở lại, Lăng Ngạo nhíu mày. Sau đó y cúi đầu xuống, để hai con chó này cắn chết nhau. Con nào thắng có thể ngồi nơi này cùng y ăn cơm.
Y tự lo cho mình ngồi gắp đồ ăn bỏ vào miệng, phi thường vui sướng. Còn rót rượu vào ly của mình, quế hoa nhưỡng này thật thơm, khi đi, nhất định phải mang theo vài vò. Đây nếu như là vừa xem đấu bài trên mạng, vừa uống rượu thì tốt biết bao. Vừa nghĩ tới nơi này vĩnh viễn cũng sẽ không có máy tính, tang thương a!!
Hai người bên kia bàn đang đối kháng vì y, mà y lại không ngừng thêm đồ vào miệng. Hai kẻ đầy nộ khí kia bị hành động của y làm cho tiêu tan hết, cũng cảm thấy ở nơi này không thích hợp phát sinh chuyện gì.
Gừng càng già càng cay, tam vương gia vừa thấy Tô Tử Trúc vùi đầu ăn, liền cũng ngồi xuống, thuận tiện mời Hiên Viên Cẩm cùng ngồi. Hiên Viên Cẩm còn có vài người theo đồng hành, không tiện ngồi ở đây, khách sáo hai ba câu, liền rời đi. Trước khi đi cúi đầu hầu như muốn cắn lỗ tai Lăng Ngạo nói: “Ngươi tốt nhất ngoan ngoãn trở về cho ta! Nếu không ~~”
Nếu không thì sao? Ngươi không phải chỉ là một mao đầu tiểu tử à. Lão tử năm nay ba mươi rồi, còn sợ tiểu thí hài như ngươi! Nhưng nói đi cũng phải nói lại, lão nam nhân ba mươi tuổi là y đây thật sự không bằng người ta trẻ tuổi thông minh mới hơn hai mươi. Phiền não a!
Xong rồi, hết muốn ăn rồi. Hồ loạn nhét thêm vài thứ vào miệng, trước đó ăn rất ngon, hiện tại sao cảm thấy có chút khổ sở. Rót thêm vài ly rượu, lúc này mới cảm thấy thuận khí. Không thông minh cũng không phải là trách nhiệm của y, y nhớ tới danh xưng ngoại khoa đệ nhất đao của mình, đó không phải là thứ người bình thường có thể đạt được. Trên tay y đã cứu về bao nhiêu tính mạng, bản thân y cũng không rõ nữa.
“Vương gia, lần trước thứ ta muốn, lúc nào mới có thể xong?” Lăng Ngạo ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy sự thâm tình và sầu muộn trong mắt tam vương gia. Lăng Ngạo kinh ngạc, ánh mắt này thật thâm tình, giống như nhìn xuyên qua bản thân y.
“Rất nhanh có thể làm xong. Bổn vương mời thợ công giỏi nhất làm cho ngươi, chỉ là ngươi cần mấy thứ đao khám nghiệm tử thi kỳ quái đó để làm gì?” Tam vương gia đặt ly rượu xuống, không hiểu hỏi.
“Ta tự có chỗ dùng. Thỉnh vương gia để tâm một chút, cố gắng nhanh chuẩn bị tốt cho Tử Trúc.” Chuẩn bị tốt rồi, y sẽ dễ chạy. Trên mặt Lăng Ngạo có thần sắc âu lo, y không biết mình có chạy trốn thành công không. Không có bản lĩnh phòng thân không được. Đúng rồi, tam vương gia không phải nói y có một thân võ công sao, còn nói muốn giúp y giải huyệt đạo gì đó. Sẽ không phải là nói mát đi?
“Vương gia, lần trước ngài nói muốn tìm gia sư để giải khai huyệt đạo cho Tử Trúc, trả lại võ công cho Tử Trúc, ngài không phải chỉ dỗ cho Tử Trúc vui lòng chứ?” Lăng Ngạo đặc biệt kính cẩn, hắn ta đường đường là vương gia nha, sẽ không chỉ dỗ dành một hài tử mới lớn như y đâu.
“Bổn vương đã gửi bồ câu truyền thư cho lệnh sư rồi, hắn cho dù cưỡi ngựa không dừng đến vương phủ cũng phải mất nửa tháng có thừa. Huống hồ lệnh sư tuổi tác đã cao, cũng phải cho hắn nghỉ ngơi. Ngươi gấp cái gì, chuyện bổn vương đã đáp ứng ngươi có chuyện nào không làm cho ngươi chưa?” Tam vương gia không phải là không vui, chỉ là xem y như hài tử mà thôi. Hiện tại y cũng đang giở tính hài tử, thì đương nhiên kiến thức cũng chỉ như một hài tử.
Cái này khiến Lăng Ngạo rất đắc ý, vốn đầu óc y cũng không tính là nhanh nhạy, lần này mới hơn mười tuổi thì tốt lắm, lại trưởng thành một lần, hy vọng lần này y có thể thông minh hơn chút. Đừng như trước kia trừ mấy cây dao phẫu thuật ra, những cái khác đều là gà mờ.
Lăng Ngạo không mua tiếp thứ gì, ngược lại khi về vương phủ, tam vương gia liền dẫn y tới một nơi cấm địa của vương phủ. Nơi đó phi thường kiên cố, hơn nữa đồ dùng sinh hoạt nên có đều có đủ. “Vương gia, ngươi muốn giam cầm ta?” Lăng Ngạo vừa nhìn thấy bộ dáng này, phản ứng đầu tiên chính là tam vương gia muốn nhốt y lại.
“Bổn vương sao nỡ giam cầm ngươi chứ? Dẫn ngươi tới đây, là muốn cho ngươi tự chọn vài ngọc phục sức đeo ở thắt lưng, hoặc chọn vài dây thắt lưng ngọc ngươi thích, bổn vương chọn sợ ngươi không ưng ý.” Sắc mặt tam vương gia sao lại có chút không đúng? Lăng Ngạo ngưng thần nhìn hắn.
Lão đầu tử nhà ngươi tại sao không sớm cho ta? “Ta không cần!” Tuy người ta muốn cho, y cũng phải thoái thác một chút, huống hồ Tô Tử Trúc là người thanh lãnh như vậy, sao có thể tùy tiện lấy những thứ dung tục. Tuy Lăng Ngạo y thích, nhưng cũng phải giả bộ chút chút.
“Tử Trúc, bổn vương không có ý gì khác, những vật dung tục này không xứng với ngươi, nhưng đại gia công tử, sao có thể không có một hai kiện phục sức. Ngươi cứ chọn vài cái đi, xem như là một phen tâm ý của ta.” Tam vương gia thế nhưng lại gấp đến đổ đầy mồ hôi, không phải y chỉ là không chọn ngọc sức sao, cần đến mức như vậy?
Có ẩn tình!!
“Tử Trúc, đói chưa? Đến giờ dùng thiện rồi.” Tam vương gia dịu giọng hỏi. Lăng Ngạo nghiêng đầu, sau đó lại nhìn mặt trời. Bọn họ ra ngoài từ sớm, giờ đã sắp trưa, cũng nên dùng ngọ thiện rồi. Vương gia là thân thể thiên kim, chắc chịu đói không được. Trên thực tế y cũng rất đói, người đói bụng tâm tình sẽ kém đi. Lăng Ngạo gật đầu, trước hết phải đút no ngũ tạng rồi nói sau.
Tô Tử Trúc không thích bị người khác nhìn, cũng không muốn cùng tam vương gia đơn độc dùng thiện trong nhã gian, liền tìm một góc yên tĩnh, vừa không khiến người khác chú ý, hơn nữa tầm nhìn cũng tốt, có thể nhìn thấy phiên chợ náo nhiệt bên ngoài.
Phải nói hoàng đô này thật nhỏ a, ăn bữa cơm, cũng có thể đụng phải người quen. Khi thức ăn của họ vừa dọn lên, Lăng Ngạo mới vừa cầm đũa trong tay, chưa kịp vươn đũa ra, đã có người mở miệng: “Tử Trúc, ngươi đột nhiên đi mất, sao cũng không nói cho tại hạ một tiếng? Người không biết còn cho là tại hạ đãi khách không chu toàn!” Mấy câu này nói thật hay, Lăng Ngạo đen mặt, ngẩng đầu lên, trong mắt là sự khiêu chiến, cũng có lên án.
Là ngươi không trông lão tử cho tốt, mới khiến lão tử bị người ta mang đi. Lão tử để một người có thể làm cha lão tử yêu thương một trận, ngươi có để ý không!! Mẹ nó!
Hiên Viên Cẩm mấy ngày nay gầy đi rất nhiều, suốt ngày suốt đêm tìm kiếm Tô Tử Trúc, nơi có thể đảo lên đều đảo một phen, nhưng thế nào cũng không ngờ, y thế nhưng lại tới tam vương gia phủ, bọn họ có quan hệ gì? “Hiên Viên tướng quân, Tử Trúc là khách quý của bổn vương.” Vẻ bình dị gần gũi trên mặt tam vương gia khi Hiên Viên Cẩm đi tới gần đã biến mất sạch, đổi thành gương mặt mưu mô thâm sâu khi thượng triều, bá khí trên người cũng trở lại, Lăng Ngạo nhíu mày. Sau đó y cúi đầu xuống, để hai con chó này cắn chết nhau. Con nào thắng có thể ngồi nơi này cùng y ăn cơm.
Y tự lo cho mình ngồi gắp đồ ăn bỏ vào miệng, phi thường vui sướng. Còn rót rượu vào ly của mình, quế hoa nhưỡng này thật thơm, khi đi, nhất định phải mang theo vài vò. Đây nếu như là vừa xem đấu bài trên mạng, vừa uống rượu thì tốt biết bao. Vừa nghĩ tới nơi này vĩnh viễn cũng sẽ không có máy tính, tang thương a!!
Hai người bên kia bàn đang đối kháng vì y, mà y lại không ngừng thêm đồ vào miệng. Hai kẻ đầy nộ khí kia bị hành động của y làm cho tiêu tan hết, cũng cảm thấy ở nơi này không thích hợp phát sinh chuyện gì.
Gừng càng già càng cay, tam vương gia vừa thấy Tô Tử Trúc vùi đầu ăn, liền cũng ngồi xuống, thuận tiện mời Hiên Viên Cẩm cùng ngồi. Hiên Viên Cẩm còn có vài người theo đồng hành, không tiện ngồi ở đây, khách sáo hai ba câu, liền rời đi. Trước khi đi cúi đầu hầu như muốn cắn lỗ tai Lăng Ngạo nói: “Ngươi tốt nhất ngoan ngoãn trở về cho ta! Nếu không ~~”
Nếu không thì sao? Ngươi không phải chỉ là một mao đầu tiểu tử à. Lão tử năm nay ba mươi rồi, còn sợ tiểu thí hài như ngươi! Nhưng nói đi cũng phải nói lại, lão nam nhân ba mươi tuổi là y đây thật sự không bằng người ta trẻ tuổi thông minh mới hơn hai mươi. Phiền não a!
Xong rồi, hết muốn ăn rồi. Hồ loạn nhét thêm vài thứ vào miệng, trước đó ăn rất ngon, hiện tại sao cảm thấy có chút khổ sở. Rót thêm vài ly rượu, lúc này mới cảm thấy thuận khí. Không thông minh cũng không phải là trách nhiệm của y, y nhớ tới danh xưng ngoại khoa đệ nhất đao của mình, đó không phải là thứ người bình thường có thể đạt được. Trên tay y đã cứu về bao nhiêu tính mạng, bản thân y cũng không rõ nữa.
“Vương gia, lần trước thứ ta muốn, lúc nào mới có thể xong?” Lăng Ngạo ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy sự thâm tình và sầu muộn trong mắt tam vương gia. Lăng Ngạo kinh ngạc, ánh mắt này thật thâm tình, giống như nhìn xuyên qua bản thân y.
“Rất nhanh có thể làm xong. Bổn vương mời thợ công giỏi nhất làm cho ngươi, chỉ là ngươi cần mấy thứ đao khám nghiệm tử thi kỳ quái đó để làm gì?” Tam vương gia đặt ly rượu xuống, không hiểu hỏi.
“Ta tự có chỗ dùng. Thỉnh vương gia để tâm một chút, cố gắng nhanh chuẩn bị tốt cho Tử Trúc.” Chuẩn bị tốt rồi, y sẽ dễ chạy. Trên mặt Lăng Ngạo có thần sắc âu lo, y không biết mình có chạy trốn thành công không. Không có bản lĩnh phòng thân không được. Đúng rồi, tam vương gia không phải nói y có một thân võ công sao, còn nói muốn giúp y giải huyệt đạo gì đó. Sẽ không phải là nói mát đi?
“Vương gia, lần trước ngài nói muốn tìm gia sư để giải khai huyệt đạo cho Tử Trúc, trả lại võ công cho Tử Trúc, ngài không phải chỉ dỗ cho Tử Trúc vui lòng chứ?” Lăng Ngạo đặc biệt kính cẩn, hắn ta đường đường là vương gia nha, sẽ không chỉ dỗ dành một hài tử mới lớn như y đâu.
“Bổn vương đã gửi bồ câu truyền thư cho lệnh sư rồi, hắn cho dù cưỡi ngựa không dừng đến vương phủ cũng phải mất nửa tháng có thừa. Huống hồ lệnh sư tuổi tác đã cao, cũng phải cho hắn nghỉ ngơi. Ngươi gấp cái gì, chuyện bổn vương đã đáp ứng ngươi có chuyện nào không làm cho ngươi chưa?” Tam vương gia không phải là không vui, chỉ là xem y như hài tử mà thôi. Hiện tại y cũng đang giở tính hài tử, thì đương nhiên kiến thức cũng chỉ như một hài tử.
Cái này khiến Lăng Ngạo rất đắc ý, vốn đầu óc y cũng không tính là nhanh nhạy, lần này mới hơn mười tuổi thì tốt lắm, lại trưởng thành một lần, hy vọng lần này y có thể thông minh hơn chút. Đừng như trước kia trừ mấy cây dao phẫu thuật ra, những cái khác đều là gà mờ.
Lăng Ngạo không mua tiếp thứ gì, ngược lại khi về vương phủ, tam vương gia liền dẫn y tới một nơi cấm địa của vương phủ. Nơi đó phi thường kiên cố, hơn nữa đồ dùng sinh hoạt nên có đều có đủ. “Vương gia, ngươi muốn giam cầm ta?” Lăng Ngạo vừa nhìn thấy bộ dáng này, phản ứng đầu tiên chính là tam vương gia muốn nhốt y lại.
“Bổn vương sao nỡ giam cầm ngươi chứ? Dẫn ngươi tới đây, là muốn cho ngươi tự chọn vài ngọc phục sức đeo ở thắt lưng, hoặc chọn vài dây thắt lưng ngọc ngươi thích, bổn vương chọn sợ ngươi không ưng ý.” Sắc mặt tam vương gia sao lại có chút không đúng? Lăng Ngạo ngưng thần nhìn hắn.
Lão đầu tử nhà ngươi tại sao không sớm cho ta? “Ta không cần!” Tuy người ta muốn cho, y cũng phải thoái thác một chút, huống hồ Tô Tử Trúc là người thanh lãnh như vậy, sao có thể tùy tiện lấy những thứ dung tục. Tuy Lăng Ngạo y thích, nhưng cũng phải giả bộ chút chút.
“Tử Trúc, bổn vương không có ý gì khác, những vật dung tục này không xứng với ngươi, nhưng đại gia công tử, sao có thể không có một hai kiện phục sức. Ngươi cứ chọn vài cái đi, xem như là một phen tâm ý của ta.” Tam vương gia thế nhưng lại gấp đến đổ đầy mồ hôi, không phải y chỉ là không chọn ngọc sức sao, cần đến mức như vậy?
Có ẩn tình!!
Danh sách chương