Lăng Ngạo lại lần nữa cảm thấy kinh dị, tam vương gia trước mặt y dịu dàng như vậy, nhưng khi vào tới vương gia phủ, hắn lập tức biến thân. Khí tức xung quanh tản phát ra hết sức kinh người, căn bản chính là khí thế đế vương trời sinh. Bất nộ tự uy, mục quang sáng rực hữu thần, khi hơi híp lại thì dọa người nhất, khiến người ta không thể đoán được hắn đang nghĩ gì.
Chủ tử quả nhiên là chủ tử, Lăng Ngạo đến tam vương phủ thì tất cả đãi ngộ đều đồng đẳng với vương gia, ăn này dùng này, toàn bộ đều là thượng đẳng.
Dược trên người Lăng Ngạo hai ngày sau thì đã giải, trong thời gian đó tam vương gia cũng không chạm vào y nữa. Điều này khiến y hơi có chút hảo cảm với người này.
Lăng Ngạo đi dạo khắp nơi, cản một tiểu phó lại hỏi thư phòng ở đâu, tiểu phó cong lưng dẫn đường cho y. Lăng Ngạo gõ cửa, bên trong không có người đáp lời, y đẩy một cái, liền tiến vào. Bên trong không giống nơi sử lý công sự của tam vương gia, chỉ là một thư phòng bình thường. Lần trước tờ giấy Lăng Ngạo cực khổ vẽ không được mang ra, hiện tại cũng không biết tới lúc nào mới có thể trở về. Kỳ thật có tất yếu phải trở về hay không, tự y cũng không rõ, dù sao hiện tại với thân phận này của y, chỉ cần có thể tạm thời giữ mạng là được.
Nhưng, chỗ của tam vương gia này y cũng không muốn ở lại quá lâu. Tam vương gia muốn soán vị a, giả như hắn bức cung thành rồi, thì những người dưới trướng sẽ phú quý vinh hoa. Ngược lại, không thành công. Vậy thì một người tính một người, ai cũng không chạy thoát. Hơn nữa nghe khẩu khí đó của tam vương gia, hình như mọi chuyện đã chuẩn bị xong chỉ thiếu đông phong.*
(*Nghĩa là thiếu thời cơ)
Y phải nhân trước khi hắn chân chính động thủ mà rời khỏi vương phủ, chỉ cần tự bảo vệ là được. Tương lai hắn trở thành đế vương, hắn đã từng đáp ứng làm ba việc, chắc sẽ không giết y. Cho nên, y phải nhanh chóng rời khỏi vương phủ.
Ngồi ở đó vẽ những thứ y nghĩ tới ra, lần này có kinh nghiệm của lần trước, vẽ các loại dao phẫu thuật cực kỳ thuận tay. Mặt trời lặn về phía tây, y xoa xoa bờ vai mỏi nhừ, cuối cùng toàn bộ vẽ ra, chỉ cần có thể làm ra là được.
“Tử Trúc, ta nghe nói cả ngày ngươi đều ở thư phòng, hôm nay làm gì vậy?” Tam vương gia sắc mặt hồng nhuận, một thân tửu khí và mùi phấn gay mũi, vừa nhìn đã biết đi tới chỗ nào.
“Ta muốn cái này, ngươi lệnh người nhanh tạo ra đi.” Lăng Ngạo đem tờ giấy đã vẽ xong đưa ra, tam vương gia nhìn sơ, toàn bộ là một vài tiểu đao, chẳng qua những đao này hình dạng khác lạ. “Những thứ này rất giống dụng cụ khám nghiệm tử thi. Ngươi cần chúng làm gì?” Tam vương gia uống một ly trà mát thật lớn, lơ mơ trong mắt mới lui đi không ít, mục quang cũng dần thanh tỉnh lại.
“Ta tự có chỗ dùng. Mỗi loại ba cây, càng nhanh càng tốt.” Lăng Ngạo nói xong chuẩn bị ly khai. Người đó nghiêm mặt híp mắt nhìn mình, cảm giác này rất đáng ghét.
“Đừng đi, Tử Trúc, đừng đi, lưu lại cùng bổn vương.” Tam vương gia kéo y lại ôm vào lòng, Lăng Ngạo giãy vài cái, ngặc nỗi tam vương gia này khí lực cực lớn.
“Ngươi buông ra!” Ngữ khí của Lăng Ngạo trầm xuống, sắc mặt càng thêm lạnh băng, cặp mắt cô ngạo liếc nghiêng nhìn tam vương gia, trong mắt là khinh bỉ.
Tam vương gia giống như hài tử không được ăn kẹo, không chịu theo nói: “Không buông, bổn vương nếu buông tay, ngươi sẽ không bao giờ trở lại, không thể buông tay!”
Thao! Lăng Ngạo nộ hỏa ngập trời, nói từng chữ: “Đừng để ta hận ngươi!” Không phải hắn để tâm chuyện Tô Tử Trúc hận hắn sao? Vậy thì y sẽ lợi dụng điểm này, dù sao Lăng Ngạo không muốn lên giường với hắn nữa!
“Tử Trúc, ta sẽ đối đãi ngươi thật tốt.” Thật là rượu làm người dũng cảm, tam vương gia hiện tại cũng không để ý Tô Tử Trúc liệu có hận hắn không. Chỉ một lòng muốn đạt được y, chỉ cần đạt được y, phải trả giá gì hắn cũng đều nguyện ý.
“Đi chết đi!” Lăng Ngạo cố gắng giãy dụa, không muốn vướng mắc với hắn. Nhấc chân dùng sức đạp lên chân tam vương gia. Tam vương gia ăn đau, liền thả lỏng tay. Lăng Ngạo nhân cơ hội nhảy ra. “Đừng chạm vào ta nữa! Nếu không suốt đời này ta không để ý tới ngươi nữa.” Vứt lại một câu tàn nhẫn, Lăng Ngạo thấp thỏm bất an chạy đi.
Y không xác định được tam vương gia liệu có để tâm lời y nói không, càng không rõ ân oán giữa hắn và Tô Tử Trúc. Hiện tại y chẳng qua là một khách ngoại lai chiếm cứ thân thể người ta mà thôi, nhân tố không xác định có rất nhiều. Y cũng biết rõ dưới mái hiên nhà người, không thể không cúi đầu, nhưng đầu đã cúi rồi, ngay cả thân thể cũng phải dâng lên sao? Vẫn nên nghĩ biện pháp nhanh rời khỏi đây. Trước kiếm tiền, sau đó xác định phương án chạy trốn. Mấy con sói này, sớm muộn cũng sẽ đem mình ăn sạch.
Đợi dao phẫu thuật tới tay, y sẽ tùy tiện đòi vài khối ngọc bội gì đó với tam vương gia, lấy tới mấy hiệu cầm đồ đổi sang lộ phí. Còn về việc y có thể chạy tới đâu, tự y cũng không biết, tìm một nơi nào nhỏ chút, mai danh ẩn tính hai ba năm, qua vài năm thân thể này lớn hơn, diện mạo ít nhiều cũng sẽ thay đổi, cũng không còn ai nhớ tới y.
Trước mắt cũng chỉ có phương pháp này, Lăng Ngạo có chút hối hận bản thân lúc đầu sao lại không học y học trung dược, thì tới nơi này cũng có thể làm một đại phu chân trần, không tới mức đói bụng. Hiện tại ngay cả năng lực nuôi sống bản thân cũng không có, hơn nữa lại sinh ra với gương mặt này, không bị tặc nhân tính kế đã là may mắn.
Cầm gương đồng soi trái soi phải, Tô Tử Trúc đích thật có cái thân xác thật đẹp. Hai chân mày anh tú xếch nghiêng, mắt phượng khẽ nhướng, vô hạn phong tình. Cười với cái gương một phát, tuyệt đại phong hoa. Sau đó thu nụ cười, khi mục quang trở nên băng lạnh cô ngạo lại như thiên nhân không thể khinh nhờn. Sóng mũi cao thẳng, đôi môi mỏng phía dưới khẽ nhếch, thật sự là hỗn thế giai công tử.
Sinh ra với gương mặt này, muốn không gây họa cũng khó. Thời cổ đại này, người đoạn tụ cũng không ít, vừa tới đã gặp phải hai tên. Muốn ra khỏi đây, liệu có cần làm mặt nạ gì đó không, dịch dung các loại, tránh bị người ta nhận ra.
Lăng Ngạo cầm gương, trái nhìn phải nhìn, lúc đầu sao y không học chỉnh dung, thì bây giờ có thể tự sửa cho mình một chút rồi.
“Tử Trúc, y phục làm cho ngươi đã mang tới rồi, ngươi có muốn thử không? Không hợp thì đổi.” Tam vương gia đứng trước cửa nhẹ gõ, không hề đẩy vào, một vương gia cao cao tại thượng lại đứng trước cửa của một người là luyến đồng trong mắt người khác, dịu giọng, như dỗ như sủng người cùng đẳng cấp.
“Không cần thử, trực tiếp lấy là được.” Lăng Ngạo khẩu khí bất thiện, vừa nghĩ tới lão quỷ này vừa rồi muốn chiếm tiến nghi của mình, lòng liền nổi hỏa. Vốn muốn nói hai ba câu, lại nhớ tới dự tính trước đó của mình, y đành nuốt mấy lời nói bất thiện xuống, nói tiếp: “Vương gia, Tử Trúc muốn xuất phủ dạo quanh, xin ngài ân chuẩn.” Trước tiên phải điều tra địa hình một chút, cũng phải làm ra mấy thứ như bản đồ này nọ.
“Được, vừa đúng lúc bổn vương cũng đã lâu không đi phiên chợ, qua hai ngày nữa là phiên chợ, bổn vương sẽ đưa ngươi đi dạo phiên chợ được không?” Một vương gia lại thấp giọng hạ khí nói chuyện nhẹ nhàng trước cửa, y còn không đáp ứng thì có chút không nể mặt rồi. Lăng Ngạo ở trong phòng thầm nghĩ, hừ một tiếng: “Ân!”
Người ngoài cửa nghe thấy tiếng hừ lạnh của y một chút cũng không tức giận, ngược lại thập phần vui vẻ: “Được được, đến lúc đó ta chuẩn bị ngựa đợi ngươi.” Tam vương gia bước nhẹ đi, hiển nhiên tâm lý phi thường vui vẻ.
Lăng Ngạo biết bản thân không thông minh, sự thông minh của y đều dùng trong phương diện công việc, những phương diện khác đều là ngốc nghếch. Y nếu muốn đấu với những người đầu óc thông minh đó, thì phải nghiềm ngẫm lời họ nói khá lâu. Không biết hiện tại y bắt đầu học thì có muộn không. Ba mươi sáu kế phải làm sao vận dụng? Trăm suy ngàn nghĩ~
Tam vương gia hôm đó từ sớm đã chuẩn bị tốt, mặc thường phục. Thu lại bá khí trên người, cố gắng tỏ ra là người bình thường dễ gần, không để Tô Tử Trúc cảm thấy y khác biệt với hắn. Địa vị cách biệt quá xa, hắn không muốn vì điều này mà khiến giữa hai người càng thêm xa cách.
“Tử Trúc, ngươi có thích cái gì không.” Tam vương gia thấy Tô Tử Trúc nhìn đông ngó tây, nghĩ lại niên kỷ của y vẫn là hài tử mới lớn, vẫn còn tâm tính của hài tử, nên chủ động hỏi y có thích thứ gì không.
“Ta muốn cái đó.” Lăng Ngạo đi tới một sạp hàng bán chủy thủ. Chọn chọn lựa lựa, cuối cùng chọn ra một chủy thủ hai lưỡi, chủy thủ rất bén nhọn, Lăng Ngạo dùng tay định lượng, chủy thủ không nặng, sẽ không quá tiêu hao sức cổ tay, dùng cũng không phí lực.
Hạ nhân của tam vương gia đi theo sau trả ngân lượng, chuyện trả giá đã có người phía dưới lo liệu, Lăng Ngạo không quan tâm cái này. Dù sao tam vương gia có tiền, khi y tiêu tam vương gia cũng rất cao hứng. Tiền nhiều để tiêu mà.
“Tử Trúc, ngươi đợi một chút.” Tam vương gia bước nhanh đi, không bao lâu liền cầm hai xâu hồ lô đường trở về. “Ngươi lúc nhỏ rất thích ăn, này.” Tam vương gia là nhược trí sao? Bản thân hắn cũng nói là lúc nhỏ, Tô Tử Trúc đã mười bảy rồi, còn ăn hồ lô đường gì nữa.
Nhưng mà, nhìn hồ lô đường đỏ đỏ này chắc là rất ngon, Lăng Ngạo nhận lấy, cắn một miếng, thật chua a. Chua tới mức gương mặt nhỏ nhăn lại một đống, nhưng nhai kỹ thì rất ngon miệng. Một xâu hồ lô đường cũng toàn bộ chui vào bụng, ánh mắt tam vương gia cười cong cả lên. Lăng Ngạo không để ý tới hắn, quái nhân.
Suốt đường đi, Lăng Ngạo mua một túi đựng nước bằng da bò, lại thêm hai đôi giày ngắn da mềm. Tam vương gia không phải không chuẩn bị giày, nhưng những thứ đó đều là giày đế mỏng tinh chế, tuy đẹp mắt, nhưng khi đi nhiều, sẽ cảm thấy cấn chân. Giày đế dày chịu đựng ma sát tốt hơn, y muốn chuẩn bị toàn bộ những gì cần thiết để ra đi.
Nơi này rất phồn hoa, dù sao cũng là hoàng đô, y cần chính là ngay ngày ly khai vương phủ sẽ chạy khỏi hoàng đô. Sau khi ra ngoài thì thuê một chiếc xe ngựa, có thể đi bao xa liền đi bấy nhiêu. Lòng y tính toán như vậy, nhưng không biết ngày nào mới có thể thành hiện thực.
Chủ tử quả nhiên là chủ tử, Lăng Ngạo đến tam vương phủ thì tất cả đãi ngộ đều đồng đẳng với vương gia, ăn này dùng này, toàn bộ đều là thượng đẳng.
Dược trên người Lăng Ngạo hai ngày sau thì đã giải, trong thời gian đó tam vương gia cũng không chạm vào y nữa. Điều này khiến y hơi có chút hảo cảm với người này.
Lăng Ngạo đi dạo khắp nơi, cản một tiểu phó lại hỏi thư phòng ở đâu, tiểu phó cong lưng dẫn đường cho y. Lăng Ngạo gõ cửa, bên trong không có người đáp lời, y đẩy một cái, liền tiến vào. Bên trong không giống nơi sử lý công sự của tam vương gia, chỉ là một thư phòng bình thường. Lần trước tờ giấy Lăng Ngạo cực khổ vẽ không được mang ra, hiện tại cũng không biết tới lúc nào mới có thể trở về. Kỳ thật có tất yếu phải trở về hay không, tự y cũng không rõ, dù sao hiện tại với thân phận này của y, chỉ cần có thể tạm thời giữ mạng là được.
Nhưng, chỗ của tam vương gia này y cũng không muốn ở lại quá lâu. Tam vương gia muốn soán vị a, giả như hắn bức cung thành rồi, thì những người dưới trướng sẽ phú quý vinh hoa. Ngược lại, không thành công. Vậy thì một người tính một người, ai cũng không chạy thoát. Hơn nữa nghe khẩu khí đó của tam vương gia, hình như mọi chuyện đã chuẩn bị xong chỉ thiếu đông phong.*
(*Nghĩa là thiếu thời cơ)
Y phải nhân trước khi hắn chân chính động thủ mà rời khỏi vương phủ, chỉ cần tự bảo vệ là được. Tương lai hắn trở thành đế vương, hắn đã từng đáp ứng làm ba việc, chắc sẽ không giết y. Cho nên, y phải nhanh chóng rời khỏi vương phủ.
Ngồi ở đó vẽ những thứ y nghĩ tới ra, lần này có kinh nghiệm của lần trước, vẽ các loại dao phẫu thuật cực kỳ thuận tay. Mặt trời lặn về phía tây, y xoa xoa bờ vai mỏi nhừ, cuối cùng toàn bộ vẽ ra, chỉ cần có thể làm ra là được.
“Tử Trúc, ta nghe nói cả ngày ngươi đều ở thư phòng, hôm nay làm gì vậy?” Tam vương gia sắc mặt hồng nhuận, một thân tửu khí và mùi phấn gay mũi, vừa nhìn đã biết đi tới chỗ nào.
“Ta muốn cái này, ngươi lệnh người nhanh tạo ra đi.” Lăng Ngạo đem tờ giấy đã vẽ xong đưa ra, tam vương gia nhìn sơ, toàn bộ là một vài tiểu đao, chẳng qua những đao này hình dạng khác lạ. “Những thứ này rất giống dụng cụ khám nghiệm tử thi. Ngươi cần chúng làm gì?” Tam vương gia uống một ly trà mát thật lớn, lơ mơ trong mắt mới lui đi không ít, mục quang cũng dần thanh tỉnh lại.
“Ta tự có chỗ dùng. Mỗi loại ba cây, càng nhanh càng tốt.” Lăng Ngạo nói xong chuẩn bị ly khai. Người đó nghiêm mặt híp mắt nhìn mình, cảm giác này rất đáng ghét.
“Đừng đi, Tử Trúc, đừng đi, lưu lại cùng bổn vương.” Tam vương gia kéo y lại ôm vào lòng, Lăng Ngạo giãy vài cái, ngặc nỗi tam vương gia này khí lực cực lớn.
“Ngươi buông ra!” Ngữ khí của Lăng Ngạo trầm xuống, sắc mặt càng thêm lạnh băng, cặp mắt cô ngạo liếc nghiêng nhìn tam vương gia, trong mắt là khinh bỉ.
Tam vương gia giống như hài tử không được ăn kẹo, không chịu theo nói: “Không buông, bổn vương nếu buông tay, ngươi sẽ không bao giờ trở lại, không thể buông tay!”
Thao! Lăng Ngạo nộ hỏa ngập trời, nói từng chữ: “Đừng để ta hận ngươi!” Không phải hắn để tâm chuyện Tô Tử Trúc hận hắn sao? Vậy thì y sẽ lợi dụng điểm này, dù sao Lăng Ngạo không muốn lên giường với hắn nữa!
“Tử Trúc, ta sẽ đối đãi ngươi thật tốt.” Thật là rượu làm người dũng cảm, tam vương gia hiện tại cũng không để ý Tô Tử Trúc liệu có hận hắn không. Chỉ một lòng muốn đạt được y, chỉ cần đạt được y, phải trả giá gì hắn cũng đều nguyện ý.
“Đi chết đi!” Lăng Ngạo cố gắng giãy dụa, không muốn vướng mắc với hắn. Nhấc chân dùng sức đạp lên chân tam vương gia. Tam vương gia ăn đau, liền thả lỏng tay. Lăng Ngạo nhân cơ hội nhảy ra. “Đừng chạm vào ta nữa! Nếu không suốt đời này ta không để ý tới ngươi nữa.” Vứt lại một câu tàn nhẫn, Lăng Ngạo thấp thỏm bất an chạy đi.
Y không xác định được tam vương gia liệu có để tâm lời y nói không, càng không rõ ân oán giữa hắn và Tô Tử Trúc. Hiện tại y chẳng qua là một khách ngoại lai chiếm cứ thân thể người ta mà thôi, nhân tố không xác định có rất nhiều. Y cũng biết rõ dưới mái hiên nhà người, không thể không cúi đầu, nhưng đầu đã cúi rồi, ngay cả thân thể cũng phải dâng lên sao? Vẫn nên nghĩ biện pháp nhanh rời khỏi đây. Trước kiếm tiền, sau đó xác định phương án chạy trốn. Mấy con sói này, sớm muộn cũng sẽ đem mình ăn sạch.
Đợi dao phẫu thuật tới tay, y sẽ tùy tiện đòi vài khối ngọc bội gì đó với tam vương gia, lấy tới mấy hiệu cầm đồ đổi sang lộ phí. Còn về việc y có thể chạy tới đâu, tự y cũng không biết, tìm một nơi nào nhỏ chút, mai danh ẩn tính hai ba năm, qua vài năm thân thể này lớn hơn, diện mạo ít nhiều cũng sẽ thay đổi, cũng không còn ai nhớ tới y.
Trước mắt cũng chỉ có phương pháp này, Lăng Ngạo có chút hối hận bản thân lúc đầu sao lại không học y học trung dược, thì tới nơi này cũng có thể làm một đại phu chân trần, không tới mức đói bụng. Hiện tại ngay cả năng lực nuôi sống bản thân cũng không có, hơn nữa lại sinh ra với gương mặt này, không bị tặc nhân tính kế đã là may mắn.
Cầm gương đồng soi trái soi phải, Tô Tử Trúc đích thật có cái thân xác thật đẹp. Hai chân mày anh tú xếch nghiêng, mắt phượng khẽ nhướng, vô hạn phong tình. Cười với cái gương một phát, tuyệt đại phong hoa. Sau đó thu nụ cười, khi mục quang trở nên băng lạnh cô ngạo lại như thiên nhân không thể khinh nhờn. Sóng mũi cao thẳng, đôi môi mỏng phía dưới khẽ nhếch, thật sự là hỗn thế giai công tử.
Sinh ra với gương mặt này, muốn không gây họa cũng khó. Thời cổ đại này, người đoạn tụ cũng không ít, vừa tới đã gặp phải hai tên. Muốn ra khỏi đây, liệu có cần làm mặt nạ gì đó không, dịch dung các loại, tránh bị người ta nhận ra.
Lăng Ngạo cầm gương, trái nhìn phải nhìn, lúc đầu sao y không học chỉnh dung, thì bây giờ có thể tự sửa cho mình một chút rồi.
“Tử Trúc, y phục làm cho ngươi đã mang tới rồi, ngươi có muốn thử không? Không hợp thì đổi.” Tam vương gia đứng trước cửa nhẹ gõ, không hề đẩy vào, một vương gia cao cao tại thượng lại đứng trước cửa của một người là luyến đồng trong mắt người khác, dịu giọng, như dỗ như sủng người cùng đẳng cấp.
“Không cần thử, trực tiếp lấy là được.” Lăng Ngạo khẩu khí bất thiện, vừa nghĩ tới lão quỷ này vừa rồi muốn chiếm tiến nghi của mình, lòng liền nổi hỏa. Vốn muốn nói hai ba câu, lại nhớ tới dự tính trước đó của mình, y đành nuốt mấy lời nói bất thiện xuống, nói tiếp: “Vương gia, Tử Trúc muốn xuất phủ dạo quanh, xin ngài ân chuẩn.” Trước tiên phải điều tra địa hình một chút, cũng phải làm ra mấy thứ như bản đồ này nọ.
“Được, vừa đúng lúc bổn vương cũng đã lâu không đi phiên chợ, qua hai ngày nữa là phiên chợ, bổn vương sẽ đưa ngươi đi dạo phiên chợ được không?” Một vương gia lại thấp giọng hạ khí nói chuyện nhẹ nhàng trước cửa, y còn không đáp ứng thì có chút không nể mặt rồi. Lăng Ngạo ở trong phòng thầm nghĩ, hừ một tiếng: “Ân!”
Người ngoài cửa nghe thấy tiếng hừ lạnh của y một chút cũng không tức giận, ngược lại thập phần vui vẻ: “Được được, đến lúc đó ta chuẩn bị ngựa đợi ngươi.” Tam vương gia bước nhẹ đi, hiển nhiên tâm lý phi thường vui vẻ.
Lăng Ngạo biết bản thân không thông minh, sự thông minh của y đều dùng trong phương diện công việc, những phương diện khác đều là ngốc nghếch. Y nếu muốn đấu với những người đầu óc thông minh đó, thì phải nghiềm ngẫm lời họ nói khá lâu. Không biết hiện tại y bắt đầu học thì có muộn không. Ba mươi sáu kế phải làm sao vận dụng? Trăm suy ngàn nghĩ~
Tam vương gia hôm đó từ sớm đã chuẩn bị tốt, mặc thường phục. Thu lại bá khí trên người, cố gắng tỏ ra là người bình thường dễ gần, không để Tô Tử Trúc cảm thấy y khác biệt với hắn. Địa vị cách biệt quá xa, hắn không muốn vì điều này mà khiến giữa hai người càng thêm xa cách.
“Tử Trúc, ngươi có thích cái gì không.” Tam vương gia thấy Tô Tử Trúc nhìn đông ngó tây, nghĩ lại niên kỷ của y vẫn là hài tử mới lớn, vẫn còn tâm tính của hài tử, nên chủ động hỏi y có thích thứ gì không.
“Ta muốn cái đó.” Lăng Ngạo đi tới một sạp hàng bán chủy thủ. Chọn chọn lựa lựa, cuối cùng chọn ra một chủy thủ hai lưỡi, chủy thủ rất bén nhọn, Lăng Ngạo dùng tay định lượng, chủy thủ không nặng, sẽ không quá tiêu hao sức cổ tay, dùng cũng không phí lực.
Hạ nhân của tam vương gia đi theo sau trả ngân lượng, chuyện trả giá đã có người phía dưới lo liệu, Lăng Ngạo không quan tâm cái này. Dù sao tam vương gia có tiền, khi y tiêu tam vương gia cũng rất cao hứng. Tiền nhiều để tiêu mà.
“Tử Trúc, ngươi đợi một chút.” Tam vương gia bước nhanh đi, không bao lâu liền cầm hai xâu hồ lô đường trở về. “Ngươi lúc nhỏ rất thích ăn, này.” Tam vương gia là nhược trí sao? Bản thân hắn cũng nói là lúc nhỏ, Tô Tử Trúc đã mười bảy rồi, còn ăn hồ lô đường gì nữa.
Nhưng mà, nhìn hồ lô đường đỏ đỏ này chắc là rất ngon, Lăng Ngạo nhận lấy, cắn một miếng, thật chua a. Chua tới mức gương mặt nhỏ nhăn lại một đống, nhưng nhai kỹ thì rất ngon miệng. Một xâu hồ lô đường cũng toàn bộ chui vào bụng, ánh mắt tam vương gia cười cong cả lên. Lăng Ngạo không để ý tới hắn, quái nhân.
Suốt đường đi, Lăng Ngạo mua một túi đựng nước bằng da bò, lại thêm hai đôi giày ngắn da mềm. Tam vương gia không phải không chuẩn bị giày, nhưng những thứ đó đều là giày đế mỏng tinh chế, tuy đẹp mắt, nhưng khi đi nhiều, sẽ cảm thấy cấn chân. Giày đế dày chịu đựng ma sát tốt hơn, y muốn chuẩn bị toàn bộ những gì cần thiết để ra đi.
Nơi này rất phồn hoa, dù sao cũng là hoàng đô, y cần chính là ngay ngày ly khai vương phủ sẽ chạy khỏi hoàng đô. Sau khi ra ngoài thì thuê một chiếc xe ngựa, có thể đi bao xa liền đi bấy nhiêu. Lòng y tính toán như vậy, nhưng không biết ngày nào mới có thể thành hiện thực.
Danh sách chương