Hôm nay sau khi Võ Hậu lâm triều, Thái Tử Lý Hiền phá lệ tự mình đưa Võ Hậu trở về, thậm chí còn ở lại Tử Thần Điện bồi Võ Hậu cùng dùng tảo thiện.
Khi Uyển Nhi trở về, ánh mắt đầu tiên liền nhìn thấy Lý Hiền, đáy mắt hiện lên một mạt kinh hoảng.
Võ Hậu trầm mắt, “Đêm qua vẽ tranh như thế nào?”
Uyển Nhi hai tay dâng lên bức họa Nghi Thu Cung hoàn chỉnh, “Điện hạ tối hôm qua cao hứng, vẽ bức tranh cung viện này, hôm nay mệnh thần đưa tới cho Thiên Hậu đánh giá.”
“Các ngươi tối hôm qua cũng thật bận rộn, đã phóng đèn, lại còn vẽ tranh.” Thanh âm Võ Hậu không lớn không nhỏ, vừa vặn để cho Lý Hiền nghe được rõ ràng.
Uyển Nhi cúi đầu xuống, đúng sự thật đáp: “Vì để điện hạ cười, thần chỉ có thể làm như thế.”
Lý Hiền vểnh tai lên, nghe thấy lời này, thấp thỏm trong lòng cuối cùng cũng bình tĩnh hơn nhiều.

Nói cách khác, Uyển Nhi xác thật đã dỗ được Thái Bình, Thái Bình cũng không có đem chuyện hôm qua nhìn thấy Uyển Nhi ở Đông Cung nói lại với Võ Hậu.
“Hôm nay Đông Cung không có việc gì sao?” Võ Hậu đột nhiên hỏi chuyện.
Lý Hiền vội vàng đứng dậy, thuận theo Võ Hậu: “Bẩm mẫu hậu, Đông Cung còn phải vội vàng bố trí gia yến cho năm ngày sau, con lúc này liền trở về.”
“Gia yến tất nhiên quan trọng, quốc sự cũng không thể chậm trễ.” Võ Hậu lạnh giọng dạy bảo, Lý Hiền chỉ có thể cúi đầu yên lặng lắng nghe, cũng không cảm thấy Võ Hậu đã cho hắn cảnh cáo cuối cùng, “Cái nào nặng cái nào nhẹ, cần phải cân nhấc thật kỹ.”
“Vâng.” Lý Hiền cung kính lĩnh mệnh, “Con xin cáo lui.”
Võ Hậu thất vọng mà than nhẹ một tiếng, đưa ánh mắt cho Uyển Nhi, “Đi tiễn Thái Tử một đoạn, thuận tiện trở về thiên điện thay đổi xiêm y.”
“Vâng.” Uyển Nhi lĩnh mệnh lui ra.
Võ Hậu chờ hai người đi ra đại điện, lúc này mới đem bức họa của Thái Bình trải rộng ra.
Trong bức họa chính là Nghi Thu Cung, xung quanh lại dùng mực đỏ đánh dấu vài chỗ —— đó là lúc Thái Bình chạy qua hàng cây quế, dùng dư quang nhìn đến những góc chết.

Những địa phương này ngày thường sẽ không có người chú ý, nhưng nguyên nhân chính là vì như thế, ở địa phương này lắp đặt cung tên bắn lén hoặc là tử sĩ mai phục, đặc biệt kín đáo.
Võ Hậu bật cười, nàng cảm thấy vui mừng từ trong nội tâm, đi Đông Cung một chuyến, thế nhưng lại làm được một chuyện lớn.


Thái Bình của nàng, đang dần dần từ hổ con biến thành lão hổ, nàng lại có vài phần gấp không chờ nổi, rất muốn thấy ngày nào đó nữ nhi giơ nanh vuốt sắc bén sẽ có phong tư như thế nào.
Bùi thị cảm thấy cảm xúc Võ Hậu biến hóa, nhỏ giọng khen: “Nét vẽ của công chúa điện hạ, lại tiến bộ.”
Nét vẽ tiến bộ là chuyện đáng giá để cao hứng, nhưng hiểu quan sát tình thế, đó mới chính là điểm thật sự đáng giá để cao hứng.
“Nàng là Thái Bình của bổn cung, tự nhiên sẽ không tầm thường.” Võ Hậu có phần đắc ý, đem bản vẽ thu lại, đưa cho Bùi thị, “Giao cho thống lĩnh Vũ Lâm Quân, đến lúc gia yến, mấy chỗ giấu giếm sát khí, đều tháo xuống sạch sẽ cho bổn cung.”
“Vâng.” Bùi thị cẩn thận tiếp nhận bản vẽ.
Bên này Uyển Nhi khom người đưa Lý Hiền đi xuống cung giai, ngừng ở bậc thang cuối cùng, “Thần chỉ có thể đưa đến nơi này, điện hạ đi thong thả.”
Lý Hiền chắp tay, thân mình hơi hơi nghiêng, thế nhưng lại hướng đến dựa dựa vào Uyển Nhi, thấp giọng hỏi: “Nàng làm như thế nào mà chỉ với mấy cái đèn Khổng Minh đã dỗ được Thái Bình?” Khi nói chuyện, nhịn không được ngửi ngửi một chút.
Hắn cần phải thừa nhận, hôm nay hương phấn mặt trên người Uyển Nhi thực sự rất đặc biệt, dường như có hai loại phấn mặt giao triền, so với những nhụ nhân ở Đông Cung còn thơm hơn nhiều.
Uyển Nhi đứng thẳng lên, cũng không trả lời câu hỏi của Lý Hiền, chỉ nghiêm túc cảnh cáo một câu: “Đại sự trước mặt, điện hạ không nên phân tâm, có hại mà không có lợi.”
Lý Hiền cười khẽ, trên mặt mang theo nét anh tuấn, “Thượng Quan đại nhân lo lắng, ta nhớ kỹ.”
Uyển Nhi lười cùng hắn nhiều lời, hành lễ nhất bái với Lý Hiền, xoay người đi về thiên điện.
Ánh mắt Lý Hiền vẫn luôn dán trên người Uyển Nhi, nhìn nàng càng lúc càng xa, hiểu ý cười, giương mắt thoáng nhìn tấm biển "Tử Thần Điện", huyết mạch hắn không khỏi bốc lên một trận rung động —— mấy ngày nữa, đợi gia yến kết thúc, hắn liền không bao giờ phải sống dưới mây mù của mẫu thân nữa.
Khi Uyển Nhi trở lại thiên điện, Hồng Nhụy chạy nhanh mang nước ấm tới, hầu hạ Uyển Nhi lau người thay y phục.
Mới đầu Uyển Nhi còn để Hồng Nhụy cởi y phục, sau khi cởi xuống ngoại thường, Hồng Nhụy cởi nội thường của Uyển Nhi, không khỏi “A” một tiếng.
“Sao vậy?” Uyển Nhi nghiêng mặt nhìn nàng.
Gương mặt Hồng Nhụy nóng lên, nhìn mười mấy dấu hôn trên lưng Uyển Nhi, nhỏ giọng nói: “Trên lưng đại nhân…… dường như bị muỗi đốt thật nhiều vết.”
Thiên hạ này làm sao có con muỗi nào to như vậy?
Ngoại trừ vị tiểu công chúa không biết tiết chế kia, ai dám không kiêng nể gì mà hôn cắn lưng nàng?
Đầu Hồng Nhụy lúc này có chút choáng váng, theo lẽ, Thượng Quan đại nhân một đêm không về, có thể ở trên người nàng lưu lại nhiều dấu hôn như vậy, chỉ có thể là công chúa điện hạ.

Chuyện hai nữ nhân cùng vui vẻ tuy nói ở trong cung cũng không hiếm lạ, nhưng đặt ở trên người công chúa điện hạ, đây chính là đại sự!

Nếu không phải công chúa điện hạ, vậy những dấu hôn đó là lúc Thượng Quan đại nhân ở ngoài cung mà có.

Hôm qua Thượng Quan đại nhân ra cung chỉ vì cùng mẫu thân đoàn tụ, lẽ ra đại nhân không có khả năng có thân mật cái gì.

Nếu muốn tìm một cái khả năng, vậy liền chỉ có thể là người trong mấy tin đồn gần đây, Thái Tử điện hạ.
Giống như, đây càng là một đại sự khó lường!
“Hồng Nhụy.” Uyển Nhi lập tức kéo lên nội thường, lạnh giọng gọi một tiếng.
“Nô tỳ biết, nhất định nửa chữ cũng sẽ không để lộ ra ngoài!” Hồng Nhụy nói xong lời này, vội vàng che miệng lại, đối với Uyển Nhi gật đầu ba cái thật mạnh.
Uyển Nhi từ đời trước đã biết nàng ấy là người đáng tin cậy, đời này tự nhiên cũng sẽ tin nàng ấy.

Chỉ là, việc của nàng cùng Thái Bình, sớm hay muộn cũng không giấu được người hầu hạ bên cạnh, Xuân Hạ cùng Hồng Nhụy trước sau gì cũng sẽ biết được.
Nàng nắm cổ áo nội thường, trịnh trọng nói: “Ta cùng Thái Tử điện hạ, tuyệt đối không có tư tình.”
“A?” Hồng Nhụy chớp chớp mắt, không phải Thái Tử điện hạ, vậy chẳng phải là…… công chúa điện hạ!
Bên tai Uyển Nhi nóng lên, sắc mặt lại vẫn lạnh như sương, “Đi ôm quan bào của ta lại đây.”
“Vâng!” Hồng Nhụy theo bản năng mà đi đến cửa thiên điện.
Uyển Nhi hơi kinh ngạc.
Chỉ thấy Hồng Nhụy thật cẩn thận mà đem cửa điện đóng chặt, lại xác nhận một phen, lúc này mới đến bên tủ quần áo.
Uyển Nhi nhẹ thở ra một hơi, nhớ lại phản ứng mới vừa rồi của Hồng Nhụy, nhất định dấu hôn trên lưng nàng cũng không ít.

Thái Bình không biết xấu hổ mà quấn lấy nàng hôn thật lâu, trên lưng liền để lại nhiều như vậy, những địa phương khác chỉ sợ sẽ càng nhiều.
Nghĩ đến đây, Uyển Nhi chỉ cảm thấy bụng nhỏ hơi nóng.


Nàng đến gần gương đồng, nhấc lên vạt áo nội thường, nhìn nhìn một chút bên sườn eo, chỗ đó có một đóa hoa nhỏ đỏ chói, chính là kiệt tác cuối cùng của công chúa.
Uyển Nhi xấu hổ cắn môi, âm thầm ghi nhớ mối thù này, nếu có cơ hội trả lại, nàng nhất định phải để công chúa cũng nếm một lần!
“Đại nhân, quan bào đây.” Hồng Nhụy hai tay ôm quan bào tới.
Uyển Nhi ý bảo nàng đặt xuống trước, liền cởi nội thường, lấy khăn cẩn thận lau qua thân mình, cẩn thận mặc lên quan bào.

Quan bào có cùng kiểu dáng và cấu tạo với y phục của nội thị, đều là viên khâm bào, chỉ có hai điểm không giống —— một là trước ngực thêu hoa văn mẫu đơn màu bạc, hai là màu sắc bào sam không phải màu nâu nhạt của nội thị, mà là màu hồng phấn của nhóm cung nga.
Hôm nay xuyên quan bào đến điện hầu hạ, là bởi vì quan bào che lấp nhiều nhất, không thể ngay lúc này xảy ra biến cố.
Hồng Nhụy hầu hạ Uyển Nhi thay đổi xong quan bào, giúp Uyển Nhi một lần nữa vấn tóc, bất giác hai má đỏ bừng, nóng đến lợi hại.

Nàng lặng yên nhớ lại Tết Thượng Nguyên năm trước, Xuân Hạ ở trong tiểu các nói mấy lời với nàng, lúc trước không hiểu lắm, hiện nay tựa hồ có một chút đã hiểu ra.
Uyển Nhi từ trong gương đồng nhìn thấy nàng thất thần, “Ngươi làm sao vậy?”
Hồng Nhụy chợt hoàn hồn, “A?”
“Mới vừa rồi suy nghĩ cái gì?” Uyển Nhi yên lặng nhìn vào mắt nàng.
Hồng Nhụy giật mình, nhỏ giọng đáp: “Đại nhân cần thoa thuốc không?”
Lần này đến Uyển Nhi ngạc nhiên, “Thoa thuốc?”
“Nô tỳ nghe người ta nói…… Lần đầu như vậy…… Sẽ đau……” Thanh âm Hồng Nhụy càng nói càng nhỏ, vệt đỏ đã lan đến bên tai.
Uyển Nhi vừa thẹn vừa bực mình, lời này thật không biết phải trả lời như thế nào.

Thái Bình tuy nói “giáo huấn” hung hăng, nhưng mỗi lần đều biết thương tiếc nàng, lúc này vốn nên đáp một câu “Điện hạ ôn nhu, kỳ thật không đau”, nhưng lời này nàng làm sao có thể nói ra khỏi miệng chứ?
“Làm càn, lời này mà ngươi cũng hỏi được?” Uyển Nhi đỏ bừng mặt, chỉ có thể hung dữ răn dạy Hồng Nhụy.
Hồng Nhụy hoảng sợ, nhận ra xác thật đã đi quá giới hạn, cuống quít quỳ xuống đất dập đầu, “Đại nhân thứ tội, nô tỳ biết sai rồi!”
“Những việc này, không thể khoa trương, nếu không, ta cũng không giữ được ngươi!” Ngữ khí lạnh lẽo của Uyển Nhi nửa điểm cũng chưa tan, lại cảnh cáo một câu, “Đây cũng không phải là chuyện nhỏ, hiểu không?”
Hồng Nhụy dập đầu thật mạnh, “Nô tỳ nhớ kỹ!”
“Được rồi, hư đầu thì làm sao bây giờ?” Uyển Nhi không đành lòng, nhìn thấy Hồng Nhụy thấp hèn như vậy, nàng lại nhớ tới quang cảnh mười bốn năm ở Dịch Đình.

Chỉ thấy nàng ngồi xổm xuống, nâng Hồng Nhụy dậy, nắm lấy cằm nàng ấy, cẩn thận nhìn nhìn cái trán của nàng ấy, “Cũng may không sưng.” Ngữ khí đã không còn sương lãnh như mới vừa rồi.
Hồng Nhụy từ khi theo Uyển Nhi, chưa bao giờ gặp qua chủ tử đối tốt với nàng như vậy, phần quan tâm này, liền đủ để nàng khắc sâu trong tâm khảm.
“Nô tỳ là người thô kệch, thân thể rất cường tráng.”
“Có cường tráng cũng chỉ là một cô nương.”
Uyển Nhi ôn nhu mà xoa xoa cái trán của nàng ấy, “Về sau có dập đầu cũng phải cẩn thận chút, đầu dù sao cũng là của mình, ngươi phải có chừng mực.”
“Vâng.” Hồng Nhụy cung kính trả lời.
Uyển Nhi bật cười, “Ngốc y như trước.”
Hồng Nhụy nghe được mơ hồ, thì ra ngay từ đầu, mình ở trong lòng đại nhân chính là một cung nhân ngây ngốc.
“Ngươi thành tâm đối đãi ta, ta cũng sẽ ghi nhớ trong lòng.” Uyển Nhi nắm lấy hai tay nàng, “Ngươi đối với ta mà nói, cũng không phải cung nhân.”
“Nô tỳ không dám.” Hồng Nhụy mở to hai mắt nhìn, không thể tin được khi nghe lời này.
Uyển Nhi cười nhạo, “Trong Đại Minh Cung này, ngoại trừ bọn người cao cao tại thượng, ngươi hay ta đều là nô tỳ, vốn nên giống như người nhà hỗ trợ lẫn nhau.”
Hồng Nhụy vẫn là lần đầu nghe thấy lời nói như vậy.
“Mặc kệ có bao nhiêu khó khăn, chúng ta đều phải sống thật tốt.” Uyển Nhi mỉm cười nhìn nàng, “Biết không?”
Hồng Nhụy nghe được trong lòng ấm áp, không hiểu sao lại cảm thấy chua xót, “Vâng!”
“Hồng Nhụy ngốc.” Uyển Nhi sờ sờ cái gáy của nàng ấy, đời trước lúc không nhìn thấy Thái Bình, vẫn luôn là nàng ấy làm bạn bên cạnh.

Hồng Nhụy đối với nàng mà nói, không chỉ là cung nhân làm bạn, vẫn là người nhà duy nhất của nàng trong những năm tháng đó.
Đây là lần đầu tiên Hồng Nhụy được người khác trân trọng, nàng không khỏi hít hít cái mũi, cười nói: “Vâng!”
Uyển Nhi hơi hơi ghé sát vào Hồng Nhụy, nhắc nhở: “Những lời mê sảng đó, ít nghe một chút, về sau nếu có thể ra cung, tìm cho mình một lang quân tốt, chỉ cần hắn thật lòng thích ngươi, sẽ không làm ngươi đau.”
Hồng Nhụy hơi ngẩn ra, sửng sốt một lát mới phản ứng lại, đây là đại nhân trả lời vấn đề của nàng.
Uyển Nhi cũng không giải thích nhiều, nghiêm túc nói: “Ta nên đến bên Thiên Hậu hầu hạ rồi, xiêm y đã thay nơi này……”
“Đều…… Đều để cho nô tỳ thu thập!” Hồng Nhụy chỉ cảm thấy gương mặt càng đỏ, nàng hôm nay đã biết quá nhiều chuyện đại sự không nên biết, một chuyện cuối cùng này, làm nàng lại lần nữa đỏ bừng mặt.
Nàng không bao giờ tin đám cung nga nói chuyện phiếm những việc này nữa, từ nay về sau, nàng chỉ tin lời của đại nhân mà thôi!.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện