Biên tập và chỉnh sửa: Bún Chả

(Chương này tình phụ tử cảm động thấu trời xanh (ಥ‿ಥ))

Đỡ được thân người ngã oặt xuống của Angusgail, Tạ Tử Thanh có chút luống cuống kêu tên y, “Angus…”

Angusgail hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt thảm đạm tái nhợt, nếu như không phải Tạ Tử Thanh còn nghe được hô hấp của y thì anh còn tưởng đây là một cái xác.

Ở trong lòng niệm định luận bất tử của vai chính chốc lát, Tạ Tử Thanh cẩn cẩn thận thận cởi quần áo Angusgail ra, thấy trên ngực đối phương một vùng lớn sưng tím.

Hô hấp Tạ Tử Thanh hơi ngưng lại, khổ sở muốn khóc cả ra.

Hoá ra Angus lại bị thương nặng thế, y vừa nãy còn ôm anh chạy lâu như vậy.

Anh thế mà lại không nhìn ra Angusgail bị thương. Lòng Tạ Tử Thanh tràn đầy tự trách.

Nhìn ngực Angusgail màu sắc không bình thường, Tạ Tử Thanh cắn răng, động tác cẩn thận đem y đặt lên đầu gối mình, để mặt y nằm nghiêng hướng xuống, sau đó dùng móng tay ra sức cắt lớp da ngực của Angusgail, chầm chậm bỏ đi đám máu đen tụ bên trong.

Mãi đến khi chảy ra máu, màu sắc bất thường cũng trở thành màu đỏ, Tạ Tử Thanh rốt cục thở phào nhẹ nhõm.

Cả người anh thả lỏng gục xuống, những uể oải lúc trước gắng gượng trong phút chốc toàn bộ ập đến. Mấy ngày nay đều lo lắng, sợ hãi tương lai, sợ hãi quái trùng, nỗi đau đớn bởi vết thương trên chân… Toàn bộ đều trỗi dậy, khiến tinh thần Tạ Tử Thanh không chịu nổi gánh nặng, trong đầu hoảng hốt một chút, cả người liền chìm vào bóng tối.

Trong lúc còn mơ mơ màng màng, Tạ Tử Thanh tựa như nghe thấy có người nói chuyện, âm thanh vô cùng quen tai.

Đó là ai chứ? Anh cố gắng mở mắt ra.

“Cậu ấy tỉnh rồi.” Một âm thanh khác nói.

“Chú đi trước, giúp chú chăm sóc cho thằng bé thật tốt, đừng nói cho nó biết chú có tới.” Thanh âm mới nãy nói.

Không! Đừng đi!! Tạ Tử Thanh ở trong lòng hô to, choàng mở mắt, lại chỉ thấy một bóng lưng cao lớn biến mất sau cửa.

“Tạ Tử Thanh, cậu rốt cục cũng tỉnh rồi!” Người bên giường cúi xuống, vui mừng nói: “Cậu mà còn không tỉnh lại á, Andy chắc sẽ nhắc tôi tới chết mất.”

Tạ Tử Thanh trì độn chớp mắt một cái, hơn mười giây sau mới nhận ra người trước mặt là ai: “Emily.”

Emily thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ ngực nói: “Vẫn bình thường, không bị ngốc đi.”

“A?” Tạ Tử Thanh có chút không hiểu.

Emily lôi cái ghế bên cạnh ra ngồi xuống, “Bác sĩ bảo vết thương trên đùi cậu có độc tố gì đấy hại tới chức năng thần kinh đại não, nhưng số lượng rất nhỏ, chỉ khoảng 0,5% mới bị ngốc đi thôi…”

Tạ Tử Thanh vén chăn lên muốn xuống giường.

“Cậu muốn đi đâu?” Emily cản anh lại, “Cậu vừa mới tỉnh, cần phải nghỉ ngơi cho tốt đi chứ.”

Tạ Tử Thanh lo lắng hỏi: “Angus đâu? Cậu ấy và tớ cùng nhau trốn ra, các cậu thấy cậu ấy đâu không?”

“Ha ha.” Emily biểu cảm cứng đờ, cười khan hai tiếng, tầm mắt rơi xuống nơi khác, “Bọn tớ lúc mở khoảng thoát hiểm, thấy hai người các cậu, sau đó liền đưa cả hai tới bệnh viện…”

Tạ Tử Thanh cau mày, ngắt lời cô: “Angus ở đâu rồi?”

Tiếng Emily mỗi lúc một nhỏ lại, “Cậu trước tiên đừng kích động, bác sĩ, bọn họ nói, trong người cậu ta chịu một lượng lớn độc tố, lại không được trị liệu kịp thời, sau khi tỉnh lại có thể sẽ không còn như lúc đầu.”

Về phần sau cái gì không còn như lúc đầu, tất cả mọi người đều có thể đoán được.

Tạ Tử Thanh lướt qua người cô đi ra ngoài của.

“Cậu sốt sắng lo cho cậu ấy như vậy làm cái gì? Các cậu không phải mới quen biết sao?” Emily đuổi tới.

Cô thực không hiểu, như cô và Tạ Tử Thanh quen biết nhau không bao lâu, nếu như Tạ Tử Thanh thật sự có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, cùng lắm cô cũng chỉ thấy hối hận với tiếc nuối mà thôi, không đến nỗi đau buồn thống thiết như này.

Tạ Tử Thanh quay đầu lại, trong hốc mắt thậm chí còn ngân ngấn nước, anh nghẹn ngào nói: “Cậu ấy cứu tớ những hai lần rồi.”

Anh đoán có khi ngay từ lúc con quái trùng đầu tiên kia, Angusgail đã bị thương rồi, nếu như không có Angusgail, có khả năng ngay khi anh vừa mới mở cánh cửa kia ra thì đã chết trong miệng quái trùng rồi.

Lúc anh mang vũ khí trở về, Angusgail bị thương cũng không nói một chữ. Khi y gặp người trong quân đội, có cơ hội được chữa trị kịp thời nhưng vẫn cố quay lại cùng anh chịu đựng mỏi mệt.

Chịu đựng những thứ này biết bao nhiêu thống khổ, Tạ Tử Thanh không thể nào biết được, anh chỉ biết những gì Angusgail đã làm, cả đời này anh có lẽ trả không hết được.

Emily ngây ra một chút, không biết nghĩ tới cái gì, sau khi lấy lại tinh thần, cô nói: “Tớ hiểu rồi, cậu không biết phòng bệnh của cậu ấy, tớ dẫn cậu đi.”

Tạ Tử Thanh gật gật đầu: “Cảm ơn.”

Emily đẩy cửa phòng bệnh ra, “Không cần cảm ơn đâu.”

Angusgail còn chưa tỉnh lại, Tạ Tử Thanh ngồi bên giường bệnh, lẳng lặng nhìn gương mặt say ngủ của y.

Tinh xảo, đẹp đẽ, như một con thú nhỏ dựng lông cảnh giác. Đây là ấn tượng đầu của Tạ Tử Thanh với Angusgail.

Bình tĩnh, kiêu ngạo. Đây là ấn tượng thứ hai.

Yếu đuối, thích làm nũng. Đây là ấn tượng thứ ba.

Mà hiện tại,  lại có thêm kiên cường và dũng cảm.

Tạ Tử Thanh cảm thấy đây có lẽ chính là nhân vật chính tốt nhất trên thế giới, những người kia sao lại nhẫn tâm tổn thương y đến vậy chứ.

Emily nhìn chằm chằm vào gò má hoàn mỹ không chút tỳ vết của Angusgail, hơi xúc động mà nói: “Ngày trước tớ từng nhắc nhở cậu, người này không phải là người dễ sống chung, người bình thường rất khó nắm bắt tâm lý những người thế này, không muốn cậu tiếp xúc quá nhiều với cậu ta, không nghĩ tới bản thân lại có lúc nhìn nhầm người.”

Trong lòng Tạ Tử Thanh có chút khó chịu xen lẫn tự hào, “Angus là người tốt, các cậu đều hiểu lầm cậu ấy.”

Lời này đâu có sai,  vai chính trong truyện gốc lúc ban đầu đúng là một đứa bé ngoan vừa hiểu chuyện vừa lễ phép.

“Nếu như..” Emily dừng một chút rồi nói tiếp: “Tớ nói là nếu như, đầu cậu ta thật sự  không ổn thì phải làm sao đây? Bệnh viện đã liên lạc với bố mẹ cậu ta, bọn họ  từ chối đến đây đón cậu ta về nhà.” Ngay sau đó tức giận nói: “Trên thế giới sao lại có cái thể loại cha mẹ như thế cơ chứ? Chỉ vì đầu óc con mình không còn bình thường nữa là không cần nữa sao?”

Tạ Tử Thanh trong lòng cũng oán giận hai cái người chưa từng thấy mặt kia, trong truyện nếu như không phải hai người này tuyệt tình tuyệt nghĩa, vai chính cũng không tha hoá triệt để đến vậy.

“Bọn họ không cần, tớ cần!” Tạ Tử Thanh kiên định nói, có đứa con ưu tú như vậy, cho dù tư chất là phế vật cấp A anh cũng vui. Nếu như Angusgail thật sự không bình thường được nữa, vậy anh sẽ… Anh sẽ trực tiếp bắt y làm con trai nuôi luôn.

Lúc này, lông mi Angusgail khẽ run lên, hoàn toàn lấy đi sự chú ý của Tạ Tử Thanh, “Angus.”

Emily nói: “Cậu chuẩn bị tâm lý cho tốt.”

Tạ Tử Thanh nhẹ nhàng gật đầu.

Lông mi Angusgail khẽ run phút chốc, từ từ mở mắt, con mắt vàng óng nhàn nhạt nhìn Tạ Tử Thanh đang đi đến gần.

Tạ Tử Thanh có chút sốt sắng, “Angus, còn nhớ tớ không?”

Angusgail nhìn hắn, ánh mắt dần trở nên mờ mịt, “Tôi là ai? Đây là đâu? Tôi tại sao lại ở đây?”

Tạ Tử Thanh trong lòng hồi hộp một chút, trái tim dần dần chìm xuống, anh vẫn hỏi: “Cậu thật sự không nhớ?”

Angusgail lắc đầu: “Không nhớ, mà tôi giống như đã từng gặp anh.”

Tạ Tử Thanh ngẩng đầu cầu viện Emily, “Ngoài bị ngốc đi, còn có thể mất trí nhớ sao? Emily xoắn xuýt: “Có lẽ, không thể loại trừ khả năng là độc tố đã biến dị. Nhưng mất trí nhớ có lẽ là tốt hơn so với bị ngốc đi.”

Angusgail nhìn về phía Emily, nghi hoặc, “Các người đang nói gì thế? Các người đều quen tôi sao?”

Tạ Tử Thanh đau xót, đưa tay vuốt tóc y ra ra sau tai, “Đứa nhỏ ngốc, con ngay cả bố mình cũng không nhận ra?”

Biểu cảm của Angusgail rạn nứt 1/3 giây, sau đó rất nhanh liền trở lại bộ dạng mờ mịt. “Bố?”

Vẻ mặt y dần trở nên khiếp sợ, không dám tin nói: “Anh là bố tôi.”

Tạ Tử Thanh một mặt từ ái, “Con trai ngoan.” Nhập tâm vào nhân vật cực nhanh.

Angusgail nhào vào lòng Tạ Tử Thanh, giọng có chút không vui, “Bố ơi, con cái gì cũng không nhớ nữa, phải làm sao bây giờ?”

Tạ Tử Thanh vỗ đầu không khác nào một ông bố cuồng con giai đoạn cuối, “Angus không nhớ cũng không sao, bố nhớ thôi là được rồi. Angus chỉ cần làm một đứa bé ngoan ngoãn vui vẻ là được rồi.”

Tiếp lời không được phải làm sao giờ? Angusgail trầm mặc.

Tạ Tử Thanh nâng mặt y lên, biểu cảm từ ái, “Chơi vui không?”

Angusgail gật đầu.

Biểu cảm không đổi, “Vẫn chơi tiếp?”

Angusgail lắc đầu.

Emily bên cạnh đầu tiên là che miệng, sau đó liền che mắt, lại sau đó… Cô đẩy cửa đi ra, cô làm sao không hiểu được bây giờ là cái tình huống nào cơ chứ? Thôi, cô vẫn là nên lặng lẽ chuồn đi là vừa.

Tạ Tử Thanh không để ý y, chen lên giường bệnh, ngồi thẳng hàng với Angusgail, sau đó vỗ vỗ lên đầu gối mình, “Bé ngoan, nằm vào đây, bố kể truyện cổ tích cho con.”

Angusgail từ chối, “Tôi không chơi.”

Tạ Tử Thanh mặt vẫn khoan dung cười, “Bé ngoan không muốn nàm sao, vậy cũng được, chúng ta ngồi nói. Ngày xưa, có một con rối biết nói tên Pinocchio, nó rất thích nói dối, mỗi lần nói dối, mũi của nó sẽ dài ra, bé ngoan đoán đi, đoạn kết sẽ thế nào?”

Angusgail lắc đầu.

“Cuối cùng, vì cái mũi quá dài, có xe chạy đến cũng không kịp tránh, nó bị xe chèn nát bét. Bé ngoan, sau này còn dám nói dối không?”

Angusgail tiếp tục lắc đầu.

Tạ Tử Thanh nhào tới, đè Angusgail xuống giường, từ trên cao xuống mà nhìn y, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu biết tớ ban nãy lo cho cậu cơ nào không?”

Angusgail: “Xin lỗi.”

Tạ Tử Thanh cọ xát mài răng, cúi đầu cắn một cái trên cổ Angusgail, anh nói một cách không rõ ràng: “Tớ nghe nói yêu quái khống chế người ta bằng những hoa văn màu sắc làm ấn ký trói buộc (1), lần sau còn gạt tớ, tớ sẽ cắn chết cậu.”

Angusgail bị anh cắn, cả người run lên,  nhưng không đẩy anh ra, trái lại ôm chặt lấy anh, “Tôi biết mình sai rồi.”

“Sai ở đâu? Ô? Để tớ lên.”

Angusgail ghé đầu lên vai Tạ Tử Thanh, rất thích ý mà nheo mắt lại, “Tôi không dùng việc như vậy lừa cậu, khiến cậu lo lắng.” Tuy rằng tôi rất vui khi cậu lo lắng cho tôi.

“Biết là tốt.” Tạ Tử Thanh nỗ lực kéo cánh tay đang ôm quanh eo anh. “Angusgail, đừng có nhốn nháo.”

“Không.”

“Tử Thanh!”

Andy đột nhiên từ bên ngoài đẩy cửa vào.

Hết chương 13

(1) Nguyên văn thế này: 我听嗦人妖控了彩绘长记系, tớ chỉ tóm được cái ý hiểu sơ sơ thôi, chứ đọc chẳng biết viết thế nào.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện