Biên tập và chỉnh sửa: Bún Chả

“Các cậu đang làm gì thế?” Andy đơn thuần nhìn bọn họ.

Hai người trên giường bị Andy đột ngột xuất hiện làm cho sợ hết hồn, đồng thời quay đồng nhìn về phía cửa.

Tạ Tử Thanh mặt đỏ bừng, tay chân luống cuống bò khỏi người Angusgail, ngồi khoanh chân trên giường, hai tay đàng hoàng đặt trên đùi, không biết làm sao đành giả vờ lảng sang chuyện khác: “Andy, cậu cầm cái gì trên tay thế?”

Andy thần kinh thô, không phát hiện Tạ Tử Thanh có cái gì không đúng, giơ giơ thứ trong tay, rõ vui vẻ đi tới nói: “Tử Thanh, còn của người anh em Angus.”

Lông mày Angusgail khẽ nhíu lại, rõ ràng không lọt tai lắm cái xưng hô anh em này.

Andy đặt hai cái túi lớn lên bàn, lấy ra hai cái hộp từ bên trong, mở ra rồi đặt lên cái bàn con để lên giường, cậu tự hào nói: “Đấy là cháo tao nấu đó!”

Cháo? Mấu chốt là: “Mày nấu?”

Ánh mắt Tạ Tử Thanh với Angusgail nhìn hai cái hộp kia thay đổi, trong lòng không hẹn mà cùng nghĩ: Có thể ăn được sao? “Đúng rồi!” Andy gật đầu, “Bác sĩ nói các cậu hôn mê mấy ngày, thân thể suy yếu, tính kích thích của dinh dưỡng tề quá lớn, mấy ngày gần đây tốt nhất ăn ít thôi, tao mới đi mua gạo về nấu cháo, lúc đầu cũng định mua cháo nấu sẵn, cơ mà cháo đó nhìn không nhuyễn cũng không tiện ăn, tao không mua nữa!”

Nói rồi, Andy đẩy hai cái hộp đến trước mặt bọn họ, mặt đầy mong đợi, “Chúng mày nếm thử, nhanh, nấu xong tao còn thử một miếng, mùi vị tuyệt vời đấy.”

Nhìn hai mắt sáng lấp lánh của Andy, Tạ Tử Thanh có chút mềm lòng, anh hít một hơi thật sâu, lấy hết dũng khí mở nắp hộp, trong giây lát, một mùi vị khó diễn tả bằng lời bay ra.

Tay Tạ Tử Thanh cầm cái nắp mà run run.

Sinh thời, anh thế mà còn ngửi được cái mùi so với mùi thuốc Đông y còn khó ngửi hơn.

“Mau ăn đi, nguội rồi ăn mất ngon.” Andy thúc giục.

Tạ Tử Thanh: …

Anh phải từ chối, không được nhẹ dạ.

Angusgail bên cạnh đã mở phần của y ra, cầm cái muôi, từng miếng từng miếng bắt đầu ăn, mặt không đổi sắc.

Khoé miệng Tạ Tử Thanh giật một cái, cứ như không đợi kịp nữa hỏi: “Ăn ngon không?”

Angusgail nuốt miếng cháo trong miệng xuống, gật đầu nói: “Rất ngon.”

Kỳ thật là mùi y ngửi thấy cũng giống thế, chỉ là người này là bạn của Tạ Tử Thanh, đành cho người ta chút mặt mũi. Y thực sự là một đồng đội cực tốt, cực hiểu ý nhất trên thế giới.

Tạ Tử Thanh trong nháy mắt yên tâm, vai chính luôn luôn không cho người ta mặt mũi đã nói không tệ, vậy chính là không tệ thật, có lẽ, chỉ là mùi có chút khó lọt mũi tí thôi, còn mùi vị lại thơm ngon tuyệt với thì làm sao?

Trong tiểu thuyết không phải đều viết vậy à?

Mà thế giới này chính là một quyển tiểu thuyết.

Tạ Tử Thanh yên lòng múc một thìa lớn, bỏ vào miệng. Sau đó một khắc, mặt anh nhăn lại.

Anh thề, cả đời này anh chưa bao giờ ăn cái gì khó ăn đến cấp bậc này luôn, cứ như là hỗn hợp của hai loại thuốc dinh dưỡng hoá học, bốn phương tám hướng, 360 độ không góc chết công kích vị giác của anh, khiến anh … buồn nôn.

Trong ánh mắt sung sướng mong đợi của Andy, Tạ Tử Thanh cố gắng nuốt cái vũ khí sinh hoá trong miệng lại, sau đó anh thở một hơi, ánh mắt rưng rưng nước mắt nhìn Angusgail, bi thiết nói: Angus, cậu thay đổi rồi, cậu đâu còn là nhân vật chính thành thật kia nữa.

Ánh mắt lại rơi xuống hộp cháo.

Sắc mặt Tạ Tử Thanh biến đổi liên tục, cuối cùng anh do dự nói: “Andy, tao hình như không có đói.”

“A?” Andy vô cùng tiếc hận, “Tiếc ghê ấy, gạo nấu cháo một nghìn Kara tệ một phần lận.”

Cái gì? Tạ Tử Thanh trợn to mắt, một nghìn Kara tệ một phần, ánh mắt bỗng trở nên kiên nghị, như phang đinh bổ sắt mà nói: “Tao bỗng dưng thấy giống như lại đói rồi.”

Nói xong, bưng bát lên, nhắm tịt mắt lại, ăn sạch chỗ cháo chẳng có mấy còn lại.

Buông bát xuống, Tạ Tử Thanh suy nhược mà nằm trên giường, thành công bước vào trạng thái không ham không muốn.

Hết chương 14

(Bún: Chương này ngắn một cách thần kì, chỉ bằng khoảng 1/3 mấy chương trước.)
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện