Trương Viễn Hoài đứng đó, dường như suy tư rất nhiều rồi mới quyết định xoay người bỏ đi. Lát sau, hắn lại xuất hiện với nắm thảo dược trên tay.

Hắn nhìn ra cô không phải đơn thuần bị tai nạn rơi xuống thác trôi đến đây mà là bị trúng độc, trước kia nguyên nhân tử vong cũng là lí do này. Vì vậy điều cần làm trước tiên là giải độc giúp cô.

"Tại sao mày cứu chị ta?" Hoài Mỏ Hỗn hiếu kì.

Trương Viễn Hoài đùa như thật: "Flop quá nên cứu."

Ý là thấy cô tội nghiệp vì vô danh đó hả?

Khúc Cầm sắp chết nghe đến đây cũng phải giãy mấy cái.

Điều đáng mừng và cũng may mắn nhất của Khúc Cầm, chắc chắn chính là kiến thức y dược của Trương Viễn Hoài không bị dạy sai. Nếu lần này hắn bị anh yêu của mình hố cho một vố nữa thì cái mạng của cô vẫn phải đi tông rồi.

Thời điểm hiện tại, bọn họ đang trú trong một hóc đá nông chẳng che nổi gió. Trương Viễn Hoài phải nhờ vào kho vật liệu thiết yếu mình tích ở không gian hệ thống mới xem như sống thoải mái, may ra có thể yên ổn trôi qua một đêm lạnh thấu sương trên núi.

Từ sớm Trương Viễn Hoài đã chạy vào không gian hệ thống, bấy giờ hắn đang ngồi trước một tấm kính lớn, đối diện là Thượng Tích mặc áo blouse trắng, khung cảnh sau y giống như là phòng nghiên cứu.

Hai người đang thong thả cùng nhau đánh cờ vây.

"Ngoài ý muốn mất dạng một ngày trời, mụ kia có lẽ cũng đã quậy đục nước. Xem ra dù em có giải thích thế nào Trương Thức cũng sẽ nghi kị."

Thượng Tích đặt cờ, như đi guốc trong bụng hắn, hỏi: "Em có đối sách rồi?"

"Đúng vậy nha." Trương Viễn Hoài không nhịn được nở nụ cười tán thưởng.

Thượng Tích nhận ra hắn là người có khả năng xây dựng đường đi nước bước toan tính cao thâm nhưng lại thích sử dụng bạo lực hơn, lúc này cảm thán: "Em vốn dĩ có thể bình tĩnh ứng phó mọi tình huống, thế sao cứ phải hành sự vội vã, bất chấp?"

Trương Viễn Hoài hiểu ý y. Hắn đặt quân cờ trong tay xuống, sau đó nhìn y thắm thiết: "Phải xem người ta có xứng đáng để em lãng phí thời gian không đã?"

Thượng Tích phì cười: "Hẳn là anh có diễm phúc lắm mới được tham dự vào dòng thời gian quý báu của em."

"Nếu là dùng với anh thì không gọi là lãng phí. Kiên nhẫn cả đời của em chỉ nguyện dùng cho anh thôi."

Hoài Mỏ Hỗn lặng lẽ ăn cơm chó tự nãy giờ: "..."

Cậu ta làm vẻ mặt không xem nổi nữa: "Đm tởm quá. Trời sáng rồi, con mẹ kia cũng dậy ời kìa."

Trương Viễn Hoài liếc xéo cậu ta: "Dạo này có ai chọc nó hay sao mà tính khí của nó ngày càng tệ."

Thượng Tích mỉm cười: "Đúng là có người chọc cậu ta thật."

"Ai vậy? Sao em không biết?"

"Chẳng phải sau ngày đầu tiên đến đây em đã đòi một gia sư cho cậu ta à? Lần đó em mới ngỏ ý, Hạ Tâm liền gửi đến một gia sư thời vụ ngay tức thì. Có lẽ hắn chỉ xuất hiện khi em không có ở đây nên em không biết."



"Vậy ra vị gia sư đó là người đã chọc nó quạu điên như vậy đó hả?"

Thượng Tích trả lời đầy ý vị: "Trước lạ sau quen."

Trương Viễn Hoài bỗng nhiên bắt được tín hiệu vũ trụ, hắn đập bàn ré lên: "--Ế, không phải chớ? Đừng nói là cái tên đàm phán...?!!"

Hắn náo loạn một phen xong lại bình thản ngồi xuống, vẻ mặt khinh bỉ vạch trần y: "Hơ hơ Trần giáo sư - Trần Vĩnh Thương - Thượng Thành Tích... anh dám nói không phải âm mưu của anh đi?"

Y tỏ vẻ vô tội: "Đây là chủ ý của Hạ Tâm, phía sau có hai đứa Đại Cát Đại Lợi giật dây hay không thì anh không biết."

"Đồ cún tâm cơ." Mặc cho Thượng Tích có nói mình trong sạch thế nào, Trương Viễn Hoài vẫn nghe không lọt tai.

Thượng Tích: "..."

"To nhỏ cái gì quài vậy, cút hết mẹ đi! Yêu đương sến súa thấy ghét." Hoài Mỏ Hỗn bực mình quát.

Xem ra bị người kia bón hành không ít.

Đã bị đuổi tới vậy nhưng Trương Viễn Hoài cũng không vội đi, hắn gửi một cái hôn gió xuyên không gian cho Thượng Tích, nhìn y biến mất trước gương trong suốt mới thong thả quay sang Hoài Mỏ Hỗn.

Trương Viễn Hoài khuôn mặt nguy hiểm: "Không biết lịch sự hả?"

Hắn hỏi là vậy nhưng không hề có ý định cho cậu ta thời gian trả lời.

Trương Viễn Hoài xắn tay áo, móc sợi dây không biết tại sao có ở ngay sô pha ra quắn cho cậu ta thành tư thế xấu hổ theo phong cách SM. Bấy giờ mới hài lòng trở ra.

Vừa mở mắt đã thấy Khúc Cầm hiếu kì nhìn hắn.

"Em đã cứu chị hả?"

"Đúng vậy."

Cô không nghĩ mình sẽ được cứu, còn là thiếu niên trẻ tuổi như hắn, vì vậy không nhịn được hứng thú nói liên tục: "Oa em tài giỏi thật đó! Hình như chị có trúng độc nhưng giờ cảm thấy không có vấn đề gì, là em giải giúp chị hay nó tự hết thế? Mà em tên gì vậy? - Chị là Khúc Cầm."

"Em biết, em tên Viễn Hoài."

Khúc Cầm bất ngờ: "Sao em biết chị được?"

Trương Viễn Hoài nhìn cô như thiểu năng: "Chị là diễn viên mà."

Cô ngại ngùng cúi đầu: "Tạm thời quên mất."

Chứ không phải flop lâu quá nên mặc nhận bản thân vô danh luôn rồi? - Trương Viễn Hoài nghĩ vậy nhưng không nói, hắn hỏi cô: "Tại sao chị ở đây trong tình trạng này vậy?"

Khúc Cầm nghe đến câu này, biểu cảm lập tức trầm xuống. Cô buồn hiu lẩm bẩm: "Chuyện xấu của giới giải trí ấy mà."

"Xấu cỡ nào?"



Khúc Cầm vốn tưởng hắn sẽ cho qua, ai ngờ lại còn hiếu kì đào sâu nên ngoài ý muốn mà cười phá lên: "Xấu đến nổi chỉ cần bước vào đó, cho dù chỉ là hạn vô danh cũng không tránh khỏi họa sát thân."

Khi nói cô còn có tâm trạng giả thần giả quỷ, làm vẻ mặt hù con nít với hắn.

Sinh động, hoạt bát ghê gớm.

Trương Viễn Hoài lúc này vẫn chưa biết mục tiêu cả đời Khúc Cầm là theo đuổi ảnh đế, nguyên cớ bị sát hại cũng từ đây mà ra. Nếu không hắn chẳng thèm tâm trạng đồng cảm với cô vài giây.

Đợi trạng thái Khúc Cầm khá hơn, hắn hỏi: "Chị có thể tự mình xuống núi được không?"

"Được chứ, cảm ơn em đã cứu mạng."

Sau khi xuống núi, bắt xe cho Khúc Cầm và trao đổi số điện thoại xong xuôi, Trương Viễn Hoài mới thong thả đi về khu ổ chuột.

Hắn thoắt ẩn thoắt hiện né người quen và camera, lẳng lặng trú vào ngôi nhà trống của A Dần, quậy nơi đó rối tung để tạo dấu vết có người sinh hoạt.

Làm xong những việc nên làm, Trương Viễn Hoài gửi tin nhắn cầu cứu đám trẻ dưới trướng Hoài Mỏ Hỗn: [Hoài: Mang "hàng" đến nhà A Dần ngay lập tức cho anh.]

Tất nhiên hắn biết bọn trẻ từ sớm đã bị Trương Thức khống chế để tìm tung tích mình nên mới cố ý để lộ vị trí. Những tin nhắn này hoàn toàn là vì lão ta.

Thời điểm Trương Thức kéo vũ bão đuổi đến, Trương Viễn Hoài vừa ngáp vừa gãi, chật vật vô cùng.

Diễn thành dân nghiện ngập quá mức xuất thần.

Không phải nghi ngờ, đây chính là kinh nghiệm của người từng trải đó nha! Lão ta hoài nghi nhìn hắn: "Cmn mày cắn cái gì rồi?"

Trương Viễn Hoài thấy lão, đôi mắt không biết vì phê thuốc hay uất ức mà đỏ hoe xúc động. Hắn vồ đến dưới chân lão, luôn mồm: "Ba, ba cho con thuốc đi."

"Mày dùng ma túy rồi?"

"Con bị hãm hại hức, hức hức là dì, hại..." Hắn nức nở khóc òa lên.

"Dì? Bà ta hại mày làm gì chứ?" Lão nghi hoặc.

"Con không biết, dì nói, dì nói trả thù..." Nói được một câu không rõ ràng, ngay sau đó cơn co giật ập tới làm hắn không thể trả lời gì thêm.

Trương Thức sững sờ, lão đảo tròng mắt, bởi vì trong lòng có quỷ nên suy nghĩ một hồi đã tự dọa mình sợ hãi.

Bấy giờ lão nổi điên lên đá hắn văng ra, quay sang đám đàn em của mình, lớn giọng giao phó: "Đem nó về nhà rồi trói chặt lại, đợi khi nào tỉnh táo thì để tao tra hỏi."

Dứt lời, lão bực dọc đem điện thoại ra định gọi cho mụ. Có điều còn chưa kịp gọi, lão đã nhận được cú điện thoại động trời. Đầu dây bên kia kích động: "Đại ca! Không hay rồi, chị dâu bị mụ điên tập kích ngoài biệt thự hại sảy thai rồi!"

"Cái gì?!!!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện